Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 517: Thần kinh đại gia đình

Chương 517: Gia đình thần kinh
“Ta không biết…...Khanh Khanh đừng lại đây……”. Giản Lập Vân cắn chặt răng, ngăn cản Liễu Khanh Khanh đang muốn xông tới. Mặt cô gái trước mặt đầy vẻ giận dữ, Giản Lập Vân hoảng sợ, ôm lấy cánh tay có vẻ suy tư. Lúc này có lẽ phải thể hiện tình thương của mẹ chứ? Hạ Dạ Sương nhíu mày, nàng cực kỳ không thích vẻ mặt này của người phụ nữ trước mắt. Thật giống hệt những bà mẹ kế của cô! Điểm khác biệt duy nhất là những bà mẹ kế kia cười, còn người phụ nữ này thì lại hoảng sợ.
“Hạ Dạ Sương.” Ôn Linh Tú nhếch môi, liếc nhìn Liễu Thiên Lâm đã tái xanh mặt, nhanh chóng mở miệng hỏi. “Tại sao cô lại đối xử với vị nữ sĩ này như vậy?” Tuy thời gian ở chung với Hạ Dạ Sương không nhiều, nhưng nàng rất rõ Hạ Dạ Sương không phải người không biết lý lẽ. Nếu không phát hiện ra điều gì đó, Hạ Dạ Sương tuyệt đối sẽ không liều lĩnh xông lên đ·ộ·n·g t·a·y. Cho dù đó là bạn gái của Lục Tinh thì Hạ Dạ Sương cũng không đến nỗi k·í·c·h đ·ộ·n·g như thế.
“Cô ta rõ ràng là người bị b·ệ·n·h thần kinh, cô lại còn muốn hỏi nguyên nhân ư?!” Liễu Thiên Lâm không thể tin nổi mà nhìn Ôn Linh Tú.
“Ách….” Ôn Linh Tú hơi á khẩu. Lẽ nào nàng lại nói, nàng cảm thấy trừ Bành Minh Khê ra, những người khác mà Lục Tinh đưa đến đều khá tốt? Sau khi trải qua Lục Tinh nghiêm chọn, hầu như nàng đều tiếp xúc với họ, mọi người đều….không tệ.
Hạ Dạ Sương một tay vơ chiếc áo khoác trên đùi Giản Lập Vân, đỡ đầu Giản Lập Vân, cáu kỉnh hỏi. “Đây là áo khoác của Lục Tinh, tại sao lại ở trên người cô? Tại sao trên này lại có máu?! Máu của ai? Máu từ đâu ra?!” Vừa vào cửa, nàng đã thấy người phụ nữ này cầm chiếc áo khoác, quần áo và lưng ghế sofa một mảng đỏ sậm. Cơn giận phút chốc làm đầu óc nàng hôn mê, khi nàng thấy hành động của người phụ nữ kia, trong lòng chỉ còn lại một câu. Buông ra!
“Cô nói cái gì?” Vẻ mặt Ôn Linh Tú hơi ngẩn ra, bên tai đột nhiên có một cơn gió lướt qua. Mở mắt ra, Trì Việt Sam đã vượt qua đám đông, đến bên cạnh Hạ Dạ Sương. Vẻ mặt bình thản ban đầu của nàng biến mất trong chớp mắt, nàng cẩn thận liếc nhìn những v·ế·t m·áu đỏ sậm trên ghế sofa. Tuy cánh tay Giản Lập Vân bị thương nhưng những v·ế·t m·áu này chắc chắn không phải của cô ta.
Trì Việt Sam túm lấy áo khoác trong tay Hạ Dạ Sương, sờ soạng trong túi, cuối cùng tìm được chiếc máy chơi game của Mạnh Nghe.
Cạch ——
Máy chơi game rơi xuống đất, Trì Việt Sam mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Giản Lập Vân, trầm giọng hỏi. “Người đâu?”
“Tôi thật sự không biết…” Giản Lập Vân thở hổn hển, trước mắt tối sầm, “Khanh Khanh, Khanh Khanh……”
Phanh ——
“Mẹ!”
Một tiếng súng khác vang lên, cảm xúc của Liễu Khanh Khanh hôm nay thay đổi thất thường, mắt tối sầm rồi ngất đi. Vẻ mặt của mọi người tại hiện trường đều ngây ngốc, rồi lập tức nhìn về phía Hạ Dạ Sương. Hạ Dạ Sương cũng ngơ ngác, “Không phải tôi!!!”
Mặt Giản Lập Vân không còn chút m·á·u, cổ cứng đờ như thép tại chỗ. Cách lỗ tai của cô ta hai centimet, một viên đ·ạ·n xuyên qua lưng ghế sofa.
Họng súng của Trì Việt Sam kê vào thái dương của Giản Lập Vân, mặt nàng không có biểu cảm, tóc đen và áo choàng giống như một u hồn lang thang, ghé vào tai Giản Lập Vân, khẽ thì thầm nói. “Đừng cố bán thảm nữa, cũng đừng có nhìn phản ứng của con gái cô nữa, chỉ là bị thương ở cánh tay thôi, tôi dùng y thuật gia truyền nhà mình bảo đảm cô không ch·ế·t được, điều cô nên làm bây giờ là nói ra chuyện gì đã xảy ra ở đây, đừng có kéo dài thời gian nữa, đừng tìm lời đồng tình của con gái cô nữa.”
Giản Lập Vân ngây người trong chớp mắt, suy nghĩ trong đầu bị lột trần không sót thứ gì. Trì Việt Sam cong cong khóe miệng, nở một nụ cười âm trầm đáng sợ. Nàng có làm hồ sơ riêng cho từng vị khách của Lục Tinh, đây không phải làm vô ích. Giản Lập Vân nhìn như vô cùng đau đớn, thật ra mắt vẫn liếc trộm phản ứng của Liễu Khanh Khanh, thậm chí vừa rồi còn nói, Khanh Khanh không sao là được rồi? Trì Việt Sam cười chế giễu. Dựa theo lời Hạ Dạ Sương vừa nói, nàng ta rõ ràng là nhắm vào Giản Lập Vân, sao lại có thể làm Liễu Khanh Khanh bị thương. Lại còn cố tình bán thảm để được con gái đồng tình, Liễu Khanh Khanh thật xui xẻo khi có một người mẹ như thế này. Hơn nữa Giản Lập Vân này cũng không phải người thường. Trong tình huống nguy cấp này, vậy mà không bị tẩu hỏa nhập ma, mà lại đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho bản thân. Trì Việt Sam hít một hơi sâu, mùi m·á·u tươi trong mũi càng lúc càng nồng, khuôn mặt nàng xinh đẹp, nhưng cái nhìn của nàng lại khiến người khác dựng tóc gáy. Nàng không muốn quan tâm tới chuyện dạy dỗ con của Giản Lập Vân, nàng chỉ muốn biết Lục Tinh giờ ở đâu.
Hạ Dạ Sương ngơ ngác nhìn Trì Việt Sam, vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Cô lấy súng từ đâu ra vậy?”
“Nhặt được.” Trì Việt Sam trả lời một cách tự nhiên.
Hạ Dạ Sương đầy dấu chấm hỏi. Dù nàng cùng Trì tỷ là tì.nh đ·ị.ch nhưng nàng lại tán thành năng lực chuyên môn của Trì tỷ. Nhưng mà Trì tỷ trông liễu yếu đào tơ như vậy mà lại biết cả súng ống sao? Chẳng lẽ đây là điều kiện bắt buộc của giới y học? Ban ngày chữa bệnh cho bệnh nhân, ban đêm lại chế tạo bệnh nhân?
“Tôi thật sự không biết, lúc chúng tôi tới, biệt thự này đã trống không rồi!” Giản Lập Vân không dám đối mặt với Trì Việt Sam. Cô ta cảm thấy người phụ nữ trước mặt dường như có khả năng nhìn thấu lòng người, nhưng lại không muốn vạch trần nàng. Giản Lập Vân biết đạo lý thấy đủ nên liền giải thích. “Chúng tôi hoàn toàn không thấy Lục Tinh, chúng tôi nghĩ anh ta sẽ đến đây nên mới tới tìm anh ta!”
“Cô nói dối!” Hạ Dạ Sương đầy vẻ tức giận, “Từ đâu ra các người cảm thấy Lục Tinh ở đây, các người có thiết bị định vị sao?”
“Các người còn dẫn theo vệ sĩ đến, nếu tìm được Lục Tinh các người muốn làm gì?” Trì Việt Sam nhìn chằm chằm Giản Lập Vân, “Muốn bắt anh ta về Bảo đảo sao?”
Hai câu hỏi từ hai phía thay nhau nện vào đầu, Giản Lập Vân mồ hôi nhễ nhại trong phút chốc. Biết ngay là không giả được mà!
“Không phải…….” Giản Lập Vân quyết tâm, mắt tối sầm, ngất xỉu.
Trì Việt Sam ngẩn người, nhìn cánh tay Giản Lập Vân vẫn chưa được băng bó hoàn chỉnh. Mọi người đều nghĩ nàng muốn nổi lòng từ bi. Hạ Dạ Sương cũng nghĩ như vậy, thế là thả lỏng tay ra. Nhưng một giây sau.
Trì Việt Sam đột nhiên ra tay bịt mũi Giản Lập Vân, nghi hoặc tự nhủ. “Thật ngất hay giả vờ?”
Hạ Dạ Sương: ??? Cỏ ác! Trì tỷ điên rồi!
Liễu Thiên Lâm vẻ mặt oán khí nhìn về phía Ôn Linh Tú, Ôn Linh Tú nhếch miệng, đột nhiên cảm thấy hình như hơi quá đáng rồi thì phải? Ôn Linh Tú vẫy tay, bọn hộ vệ cùng nhau tiến lên. Ngăn cách Trì Việt Sam và Hạ Dạ Sương với Giản Lập Vân, đồng thời bao vây hai người ở giữa. Liễu Thiên Lâm tức giận bừng bừng, một lần nữa gọi người chữa trị cho Giản Lập Vân, rồi nhìn thấy Trì Việt Sam và Hạ Dạ Sương được bảo vệ chặt chẽ, hắn nhìn về phía Ôn Linh Tú. “Ôn tổng, những người mắc bệnh thần kinh mà cô mang tới, không định cho tôi một lời giải thích sao?”
“Giải thích cái rắm!” Hạ Dạ Sương bị vây giữa không nhìn thấy mặt người, giận dữ nhảy dựng lên mắng. “Máu kia có phải của Lục Tinh không? Có phải là lúc anh ấy giãy giụa bị thương không? Vừa nãy lúc vào tôi còn thấy xăng chất đống ở góc tường, các người định làm gì? Có phải các người định dàn dựng hiện trường giả vờ anh ấy ch·ết rồi sau đó lặng lẽ đưa anh ấy đến nơi khác giam lại không?!”
“Mẹ kiếp! Mơ đi!”
Một chiếc điện thoại vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung, đập thẳng vào Liễu Thiên Lâm. Vệ sĩ nhanh chóng chắn trước mặt Liễu Thiên Lâm, đỡ lấy điện thoại kia, “Boss, anh không sao chứ?”
Cơn giận bùng lên trong đầu, Liễu Thiên Lâm lại đột nhiên cười một tiếng. “Ây da, bị cô phát hiện rồi.”
Giản Lập Vân và Liễu Khanh Khanh đều đã hôn mê, không ai có thể phản bác hắn. “Tôi cướp Bành Minh Khê, hiện tại Bành Minh Khê đang được cấp cứu, còn Lục Tinh, tôi đã sai người đưa đi rồi, tôi tới là để dọn dẹp hiện trường.”
Liễu Thiên Lâm nở một nụ cười thân thiện, hắn vẫy tay, gọi toàn bộ vệ sĩ đang đứng trước mặt tránh ra hết. Hắn cởi một cúc áo, ngồi xuống ghế sofa, ôm trán, chán nản nói. “Ôn tổng, cô có tin không?”
“Nếu vừa rồi chiếc điện thoại kia mà đập trúng tôi, xe chở Lục Tinh sẽ...Phanh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận