Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 122: ta cũng là các ngươi play một vòng sao

“Đau nhức đau nhức đau nhức.” “Biết đau còn chạy loạn! Ai nha bác sĩ Trương, ông hạ tay nhẹ một chút thôi!” Hạ Dạ Sương lo lắng nhìn chằm chằm bác sĩ chữa trị cho Lục Tinh, thấy bác sĩ ra tay nặng quá, nàng sốt ruột muốn c·h·ế·t. Lão bà lại muốn bùng nổ tính tình thiếu niên rồi, mưa lớn đầy đường cứ chạy nhảy lung tung. Lúc đó thì rất thoải mái, nhưng hậu quả là… Lục Tinh sung sướng một chút, cổ chân lại càng đau hơn. Cũng giống như một lần thoải mái, dẫn đến cả năm tháng sau phải gánh chịu hậu quả. Hạ Dạ Sương đang nghĩ đến cổ chân Lục Tinh còn có vết thương thì nhanh chóng tỉnh táo lại, nhà nàng có bác sĩ riêng, thế là nàng lập tức đưa Lục Tinh về nhà. Thật đừng nói. Lục Tinh lúc đến trong lòng vẫn rất thấp thỏm. Dù sao hắn còn muốn mở mang kiến thức một chút, xem thử gia tộc của Hạ Lão Đầu rốt cuộc là hạng người như thế nào. Đáng tiếc. Tiểu kim mao nói, Hạ Lão Đầu cùng mẹ kế đời thứ tám không sống cùng nhau, căn phòng này bình thường chính là nơi ở của bà ta.
“Bác sĩ Trương, ông ông ông ông ra tay nhẹ một chút thôi, cơ thể của hắn không tốt.” Nghe Hạ Dạ Sương nói vậy, bác sĩ Trương trong lòng thầm lườm một cái. Hơn một mét tám còn có cơ bắp, thanh niên trai trẻ… Cơ thể yếu? Hello? Câu nói này có logic chỗ nào sao? Hắn thành công cụ cho đôi tình nhân trẻ trêu đùa đúng không? Thảo! Thật đáng ghét a. Bác sĩ Trương nghĩ bụng, hai người này có khi nào giống trong TV, sau khi chữa trị xong thì vui vẻ hôn nhau không? Đến lúc đó, hắn phải giả làm người mù trong khung hình hay là làm đám đông vỗ tay ồn ào cổ vũ đôi tình nhân? Bác sĩ Trương nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng lặng lẽ rơi xuống nước mắt của cẩu độc thân. Hôn đi, hôn đi. Sớm muộn rồi hôn tới mẫn cảm khiến cho các ngươi bụng sưng cả lên cho mà xem!
“Được rồi Hạ tiểu thư, cổ chân này về sau không thể vận động mạnh như vậy được nữa, còn nữa, tốt nhất là bệnh nhân…” Bác sĩ Trương luyên thuyên nói rất nhiều điều cần chú ý đối với việc bong gân. Lục Tinh chẳng hề để ý, Hạ Dạ Sương thì ngược lại nghe rất chăm chú, còn đặc biệt mở ghi chép ra để nhớ. Nàng trêи khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, thỉnh thoảng lại gật gật đầu, phía sau chùm lông vàng dựng lên dựng lên. Lục Tinh nhịn không được bật cười, đưa tay đè xuống mấy sợi tóc dựng đứng của nàng. Phía sau truyền đến xúc cảm nhẹ nhàng, Hạ Dạ Sương cả người đột nhiên cứng đờ. Nàng cố nén bản năng của mình, không có theo phản xạ ném Lục Tinh qua vai. Bác sĩ Trương tựa như tia X quang nhanh chóng chụp CT cho hai người, cuối cùng đưa ra kết luận——Hạ tiểu thư thật sự đang yêu. Nếu là trước kia, ai dám động vào nàng một chút, nàng có thể đánh cho người đó quỳ xuống gọi tổ tông. Được thôi. Bác sĩ Trương nhìn thoáng qua mặt Lục Tinh, đột nhiên cảm thấy cũng không có gì kỳ quái, mấy cô nhóc tuổi này chính là thời điểm xem trọng ngoại hình. Cũng không biết Hạ tiên sinh mà biết sẽ có phản ứng gì đây, dù sao đây là lần đầu Hạ tiểu thư đưa người về nhà. Emmm. Nghĩ đến việc Hạ tiểu thư chỉ làm việc thật, có thể sẽ đánh nhau với Hạ tiên sinh, bác sĩ Trương đột nhiên cảm thấy… Đến lúc rồi nên chuẩn bị chút thuốc trị thương với cả thuốc trợ tim cho Hạ tiên sinh. Sau khi sắp xếp xong một chuỗi dài thuốc cấp cứu trong đầu, bác sĩ Trương lẩm bẩm rời đi.
Yên tĩnh. Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh. Lục Tinh muốn làm một thiểm cẩu chuyên nghiệp, lúc này hắn nên chủ động khuấy động bầu không khí. Thế là hắn cất lời: “Hạ tỷ tỷ, cái kia…” Hạ Dạ Sương nhìn cổ chân sưng tấy của Lục Tinh, hai mắt lập tức đỏ hoe, vừa tức giận lại vừa mềm lòng cắt ngang lời hắn.
“Ngươi người này, ngươi người này sao lại như vậy a, bị thương còn không nói, sao còn kéo ta chạy theo a, ngươi không muốn chân của mình sao? Ngươi thật là, thực sự là…” Hạ Dạ Sương nói được nửa câu thì thấy bản thân mình tức giận, nhưng không phải giận Lục Tinh, là trách bản thân mình. Tại sao lại tùy hứng như thế, vì sao không sớm chút nữa nhớ đến chân của Lục Tinh chứ?
Lục Tinh giơ một ngón tay, chọc chọc vào Hạ Dạ Sương đang xù lông như cá nóc. Được thôi. Hạ Dạ Sương không có phản ứng. Lục Tinh cười cười, lại chọc vào mu bàn tay của nàng, dịu giọng nói.
“Đừng không vui nữa mà, ta chỉ muốn nàng vui thôi, cổ chân của ta chỉ bị thương một chút xíu thôi, nhưng mà cảnh tượng vừa rồi… ta sẽ nhớ thật lâu đó.” Hắn luôn luôn kiềm chế, những hộ khách đều là người thể diện. Hắn rất ít có cơ hội như vậy có thể giống như thằng ngốc, kéo một thằng ngốc khác trên đường lớn mặc kệ ánh mắt kỳ dị của người đi đường mà chạy, tựa như buông bỏ hết tất cả gông xiềng xiềng xích, có một trận chạy trốn chỉ có hai người bọn họ biết. Huống chi trước đó hắn đã nói tiểu kim mao là một người rất dễ bị phân tâm. Nếu như Lục Tinh ôm lấy an ủi tiểu kim mao, vậy không biết nàng sẽ ở trong lòng Lục Tinh bao lâu để bình phục lại. Khó mà dự đoán quá. Mà nếu như vậy, không chừng sẽ chậm trễ thời gian phục vụ của dì Ôn mất. Đã vậy, không bằng khai thác một phương thức khác, cưỡng ép kéo tiểu kim mao từ cảm xúc tiêu cực bi thương ra. Quả nhiên. Lục Tinh nhìn bộ dáng tức giận của tiểu kim mao trước mặt, thầm nghĩ lực chú ý của nàng quả nhiên đã chuyển dời khỏi nghĩa trang. Dù sao. Tiểu kim mao ở trước mặt hắn là tức giận giả, nhưng mà ở trong nghĩa trang lại là thật sự đau lòng. Cái nào hao tổn thân thể lớn hơn, không cần nói cũng biết. Hạ Dạ Sương nghe Lục Tinh nói sẽ nhớ kỹ cảnh này rất lâu, nàng chưa kịp phản ứng. Trong lòng lại đang nói. Ta cũng vậy. Ta cũng sẽ nhớ thật lâu.
“À đúng rồi Hạ tỷ tỷ, túi của ta đâu?” “Trong túi của ngươi đựng đĩa sắt để dự định gặp phải lưu manh thì gõ đầu hắn sao?” Cầm túi của Lục Tinh tới, Hạ Dạ Sương không nhịn được đậu đen rau muống một câu.
Lục Tinh cười. Khi hắn làm việc kiếm tiền thì nào có dễ dàng như vậy. Cứ như đi siêu thị mua sắm vậy, cái này hai đồng, cái kia năm đồng đến lúc tính tiền thì đùng, 800 đồng! Hắn luôn muốn chăm sóc hộ khách, nên trong lúc chờ đợi cũng tranh thủ học tư liệu Lục Khoa, hắn ít nhiều cũng mang theo chút, thế là trọng lượng lập tức tăng lên. Lục Tinh mở túi xách, từ trong lớp lót kép lấy ra một thứ, xòe tay ra.
“Cho nàng.” Ơ? Hạ Dạ Sương nhìn vào lòng bàn tay Lục Tinh. Bên trong lẳng lặng nằm một bó nhỏ hoa cúc dại bằng gỗ điêu khắc rất đẹp. Hạ Dạ Sương ngẩn người. Trong đầu nhớ lại lời Lục Tinh nói lần trước, hoa cúc dại… Ý nghĩa là… vĩnh viễn vui vẻ. Mộc điêu rất nhỏ rất tinh xảo, ở góc trái trên cùng có một lỗ, có treo dây thừng. Lục Tinh vừa cười vừa nói: “Tiền thuốc men.” “Lần trước nàng tặng ta một con chó con, ta rất thích, nhưng ta không biết làm búp bê, chỉ biết làm đồ gỗ điêu khắc thôi, nên đồ vật này tặng cho nàng.” Kỳ thật là vì trước kia hắn điêu khắc quá nhiều, nên chọn ra cái thích hợp nhất làm đồ trang sức. Nếu là làm hoa hồng hay phong thư gì đó, hắn còn có cách nói khác nữa. Hắc hắc, kế hoạch thành công!
“Ngươi…” Hạ Dạ Sương giật mình, thiên ngôn vạn ngữ toàn bộ nghẹn ở trong cổ họng, một chữ cũng không thốt ra được. Một lát sau. Hạ Dạ Sương cẩn thận cầm lấy món đồ trang sức trong lòng bàn tay Lục Tinh, quay người đi vào một căn phòng.
“Cái này cho ngươi.” Hạ Dạ Sương đặt một cái hộp vào trước mặt Lục Tinh. Lục Tinh cười hì hì. Kate tả ta đ·ạ·p mã lại đến rồi! Hắn mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nạm đầy kim cương, mấy triệu chứ chẳng ít.
Chờ chút. Không đúng! Lục Tinh giật mình một cái, lập tức nhìn biểu hiện của Hạ Dạ Sương. Lúc này. Hắn mới p·h·át hiện vẻ mặt Hạ Dạ Sương vô cùng nghiêm trọng. Lục Tinh không cười hì hì nữa. Không thích hợp.
“Hạ tỷ tỷ, cái này là…” Hạ Dạ Sương không nói gì. Chỉ là nhìn dáng vẻ Lục Tinh không dám nhận, nàng cố chấp kéo cổ tay Lục Tinh, đeo chiếc đồng hồ lên tay hắn.
“Ta muốn tặng cho ngươi, ngươi muốn xử trí thế nào thì tùy ngươi, vứt đi bán cũng không sao.” Hạ Dạ Sương cố gắng căng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn như gió thoảng mây bay, thật ra khẩn trương muốn c·h·ế·t. Lục Tinh muốn tháo đồng hồ xuống, nhưng lại bị Hạ Dạ Sương đè tay xuống, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn. Một hồi, Lục Tinh dừng động tác lại, vừa cười vừa nói.
“Ta rất thích, ta sẽ giữ gìn thật kỹ.” Chiếc đồng hồ này. Chắc chắn là đồ vật quan trọng mà người Hạ Dạ Sương yêu quý để lại. Như vậy. Đối với Hạ Dạ Sương mà nói, người quan trọng chỉ có một—là mẹ nàng. Nói cách khác. Lục Tinh cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ giá trị mấy triệu. Đây là di vật của mẹ tiểu kim mao. Xong con bê không dám bán rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận