Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 357: Nói ngạo kiều ai mới là ngạo kiều?

Chương 357: Nói ngạo kiều ai mới là ngạo kiều?
“Sao rồi sao rồi sao rồi sao rồi a?” Hạng Trợ Lý nhón chân lên định từ gáy Lục Tinh nhìn trộm màn hình điện thoại di động. Về phần tại sao hắn không giữ ý tứ mà nhìn thẳng vào màn hình của Lục Tinh... Ha ha, vì Lục Tinh cũng đối với hắn như vậy. Tưởng tượng xem ngày đó hắn thừa dịp Lục Tinh đang đọc sách, liền lén lút ngồi sang một bên cố sức vuốt video giải khuây. Lúc hắn vuốt video đến đoạn buồn cười thì bất chợt phía sau có một bàn tay vươn ra, chặn ngay giao diện video, sau đó bấm "không hứng thú". Tim hắn nguội lạnh, thật sự. Hạng Hướng còn chưa kịp thả tim cho bà xã thứ 215 trên mạng thì video bà xã đã biến m.ấ.t. Cùng lúc đó, Lục Tinh còn đặc biệt tiện tay dùng điện thoại của hắn tìm k.i.ế.m phim hoạt hình trẻ em. Khiến trang đầu của hắn như bị MBA thiểu năng trí tuệ làm cho một hồi lâu mới trở lại bình thường. Cho nên, Hạng Hướng cảm thấy hiện tại hắn xem giao diện điện thoại của Lục Tinh quả thực là việc đương nhiên!
“Không sao cả.” Lục Tinh xóa nhẹ nhàng tin nhắn từ Bảo Đảo gửi đến, rồi khóa màn hình điện thoại. Tiểu học tỷ nói, chủ tiệm thú cưng gửi tin cho nàng. Nói là Tiểu Bạch mặc dù gửi nuôi ở tiệm nhưng nó cứ không chịu ăn uống gì, trông rất ủ rũ.
“Không ăn thì c.h.ế.t đói là vừa.” Lục Tinh bước nhanh lên lầu, trong miệng lẩm bẩm. Vất vả lắm mới kết thúc kỳ thi, qua ngày mai là có thể bắt đầu cuộc sống mới. Sau này có thể ung dung ngắm cảnh, thăm di tích cổ, cuộc sống quá tuyệt vời. Hắn lười quản chuyện gì Tiểu Bạch Tiểu Hắc! Lục Tinh lặp đi lặp lại thì thầm đi ngủ một chút đi ngủ. Vất vả lắm hôm nay Tống Giáo Thụ không về nhà, cho hắn cơ hội tự do sắp xếp thời gian. Trước kia hắn luôn hận không thể chia một giây thành hai mà dùng. Ngay cả lúc trông coi khách thuê nhà đi toilet cũng là tranh thủ dặn khách ngủ ngon. Lục Tinh sờ lên bọng mắt, cảm thấy mình thiếu ngủ trầm trọng. Bây giờ hiếm hoi có được thời gian tự do, ít nhất phải ngủ một giấc cho đã thì tính sau? Quyết tâm rồi, hắn vừa đi vừa cúi đầu gửi tin báo bình an cho ông bà. Hai người biết hắn thi cử quan trọng nên luôn không dám quấy rầy hắn. Hai người suýt chút nữa đòi đến Hải Thành thi cùng hắn, may là Lục Tinh kịp thời ngăn lại, nói mình cần không gian yên tĩnh.
Hạng Trợ Lý đi theo sau lưng Lục Tinh, nghi ngờ hỏi: “Ngươi còn chưa trả lời ta vụ gì c.h.ế.t đói?” “Ngươi muốn c.h.ế.t đói? Vậy có muốn ăn cơm không? Tống Giáo Thụ cố ý dặn dò, làm món ăn quê ngươi đó.” Lục Tinh bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn. Đồ ăn đầy bàn, dưới ánh đèn trông như mật ong dát vàng. Lục Tinh suy nghĩ một lát, ăn chùa sao lại không ăn, no bụng rồi mới có sức đi ngủ. Hạng Trợ Lý nhìn Lục Tinh động lòng thì đắc ý nói: “Món ăn chắc chắn chuẩn vị, ngay cả tương trộn cơm đế giày cũng ngon!” Lục Tinh lại đi về hướng phòng ăn, vừa đi vừa nói với Hạng Hướng: “Ngươi ăn chưa?” “Được thôi, mặc dù ta không đói, nhưng ngươi đã mời thì ta phải nghe theo.” Hạng Hướng thấy có lợi thì nhanh mồm nhanh miệng, còn ngồi xuống ghế ăn trước Lục Tinh. Lục Tinh vừa vào cửa liền cởi áo khoác, hắn thấy Hạng Trợ Lý đi giày tây ngồi đối diện thì có chút khó chịu.
“Ngươi ăn mặc bó buộc thế, không khó chịu sao?” “No no no, ngươi không hiểu.” Hạng Trợ Lý lắc lắc ngón trỏ, chỉnh lại cà vạt của mình, nghiêm trang nói: “Dù ngày mai tay chân có g.ã.y đi nữa thì cổ áo và tay áo của ta vẫn cứ ngay ngắn.” Ách. Lục Tinh câm nín. A! Cảm giác chuunibyou đập thẳng vào mặt! Hắn biết Hạng Trợ Lý là một tên nghiện đồ cổ, các loại đồ cổ kiểu cách phối hợp cùng phụ kiện thuộc làu làu. Lục Tinh còn hoài nghi tiền lương của Hạng Trợ Lý đều ném vào đống đồ này rồi. Im lặng một lát. Hạng Trợ Lý đột nhiên hỏi: “Hình tượng hề hước thật sự được hoan nghênh sao?” Lục Tinh trầm mặc. Hạng Trợ Lý rốt cuộc không nhịn được liên tiếp hỏi: “Ta nếu như không có phú bà tìm thì sẽ có lương cơ bản không?” “Ông chủ có giữ thẻ căn cước để ta làm đủ năm rồi mới được đi không?” “Có phú bà tặng ta khuy măng sét màu đen vàng hình thập tự không?” “Nếu phú bà tặng quà thì tiệm có ăn chặn bao nhiêu không?” “Còn nữa còn nữa…” “Hỗ trợ.” Lục Tinh im lặng nhét hộp quà vào sâu trong túi. Không phải là hắn nghĩ nhiều. Hiện tại hắn thật sự hoài nghi Hạng Trợ Lý nửa đêm sẽ lẻn từ cửa sổ vào phòng hắn để cuỗm cái khuy măng sét kia mất. Hạng Trợ Lý không hài lòng với câu trả lời của Lục Tinh, một hơi hỏi một loạt chỗ mình tò mò. “Nếu như cảnh s.á.t tới, ta có nên chạy không?” “Loại này có lưu hồ sơ cũ của ta không, sau này ta có còn đi làm được không?” “Không làm được thì không được, ở quê ta bất hiếu có ba, không có người nối dõi là lớn nhất.” “Ông chủ có cho ta đóng tám loại bảo hiểm và ba loại quỹ không? Còn nữa còn nữa…” “Chờ chút!” Lục Tinh đang gắp cơm thì dừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Tống Giáo Thụ đóng cho các ngươi tám loại bảo hiểm và ba loại quỹ???” “Ừm.” Hạng Hướng ngơ ngác gật đầu, “Chẳng lẽ các ngươi không có sao?” P.h.á phòng. Thật sự p.h.á phòng. Lục Tinh quyết định không chừa cho Hạng Trợ Lý một hạt cơm nào. Hạng Hướng chắp tay lên bàn, nghiêng đầu 45 độ nhìn lên trần nhà, chìm vào ảo mộng đẹp đẽ. “Dù sao ta cũng là con trai, xem như ta có đi làm chuyện đó thì ta cũng đâu có mất mát gì a hắc hắc!” Tay cầm đũa của Lục Tinh bỗng khựng lại. Hắn há hốc miệng, không nói nên lời. Nếu thật nhẹ nhàng như vậy thì tốt rồi. Nhưng trong chuyến đi này, không có sự phân biệt giới tính, chỉ có sự chèn ép của quyền lực… Ăn tối xong, Lục Tinh im lặng đi vào phòng. Trước đây khi tâm phiền ý loạn, hắn còn có thể đắm chìm trong học tập để gạt bỏ tạp niệm. Hắn vô thức định lật ra tập đề trên bàn, chợt thấy trang mục lục thứ hai vẽ một hình chân dung Q bản. Là của tiểu học tỷ vẽ. Lục Tinh ôm trán, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao không nên giữ đồ vật của người cũ. Lúc trước ở cùng với tiểu học tỷ, tiểu học tỷ thường xuyên ngồi bên cạnh hắn học tập. Lúc buồn chán, tiểu học tỷ sẽ lấy các loại tài liệu của hắn ra, vẽ linh tinh vào chỗ trống trên đó. Ngay cả lúc tiểu học tỷ đi học, Tiểu Bạch cũng sẽ trốn trong l.ồ.n.g của nàng cùng hắn đọc sách học tập. Nhưng bây giờ… Lục Tinh đứng ở cuối giường nhìn quanh, đột nhiên phát hiện mình không biết phải làm gì.
Meo ~ “Ai?” Lục Tinh lập tức nhanh chóng đảo một vòng trong phòng ngủ, ngay cả sau rèm cửa cũng lật lên nhìn. Không có gì cả. “Lải nhải.” Lục Tinh tự mắng mình một tiếng rồi kéo chăn lên giường.
Meo ~ Lại một tiếng nữa. Lục Tinh không phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà lẩm bẩm: “Tại sao ta phải đi xem ngươi? Ta không muốn đi xem ngươi, ta muốn ngủ.” “Ngay cả tin nhắn ta cũng đã xóa rồi, ta còn không biết tiệm thú cưng của ngươi ở đâu, sao ta phải đi xem ngươi.” “Mà lại ngươi trước kia là mèo hoang, sao lại có thể không ăn không uống?” Bá—— Lục Tinh đột nhiên kéo chăn qua đầu, như muốn ngăn cách mọi khó khăn bên ngoài.
Meo ~ “Ngươi đâu phải mèo của ta, ngươi đâu phải ta nuôi, không liên quan gì đến ta cả.” Lục Tinh ném điện thoại lên thảm, lại nhanh chóng trở mình, coi như không có chuyện gì, chuẩn bị đi ngủ.
Năm phút sau.
Meo ~ “Biết rồi, phiền ch.ế.t đi!” Một cánh tay thò ra khỏi chăn, mò mẫm tìm kiếm điện thoại.
Một lát sau.
Trong chăn mờ tối, màn hình điện thoại chiếu ra một vệt sáng nhỏ. Ánh sáng trắng lạnh chiếu lên sống mũi của Lục Tinh, hắn nép mình trong chăn, đưa tay nhấn vào khung chat tin nhắn, trả lời tin nhắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận