Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 119: lòng ta thương ngươi

Chương 119: Lòng ta thương ngươi
Chim én đi, sẽ có lúc trở lại; Dương Liễu khô, cũng có ngày xanh tươi; Hoa đào tàn, vẫn có thời điểm nở rộ. Nhưng mà, người thông minh như ngươi hãy nói cho ta biết, tại sao cuộc sống của chúng ta một khi đã trôi đi thì không thể nào quay trở lại?
Ôn Linh Tú buồn bã lạ thường, cứ nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe đang lùi dần về phía sau, hệt như sinh mệnh nàng cũng đang lặng lẽ trôi đi. Từ nhỏ nàng đã thích thư pháp và tranh thủy mặc, khi đó, ước mơ lớn nhất của nàng là mở một quán nghệ thuật, sống một cuộc đời an nhàn tự tại. Còn muội muội thì lại yêu thích kinh doanh từ bé, mong muốn lớn nhất là được thừa kế công ty, phát triển công ty ngày càng lớn mạnh. Tất cả mọi chuyện đều đang rất tốt đẹp. Thế nhưng, muội muội lại đem lòng yêu cái gã đàn ông đáng chết kia! Tất cả mọi thứ đều thay đổi. Muội muội như bị bỏ bùa mê thuốc lú, điên cuồng yêu gã đàn ông đó, điên cuồng sinh cho hắn một đứa bé tên Niếp Niếp, thậm chí bỏ cả việc thừa kế công ty chỉ để ở bên cạnh hắn. Ôn Linh Tú khó có thể nào hiểu nổi, nhưng vẫn phải gánh vác trọng trách quản lý công ty. Nàng nghĩ, chỉ cần muội muội được hạnh phúc là đủ. Thế nhưng, sau trận hỏa hoạn kinh hoàng đó, người thân, ký ức, ước mơ đều tan thành tro bụi. Chẳng còn ai yêu thương nàng nữa. Mọi người xung quanh đều như những con sói đội lốt người, chỉ chực chờ công ty có sơ hở để nhảy vào cắn xé từng miếng thịt. Tạo hóa trêu ngươi. Cuộc đời nàng như bị vận mệnh chia làm hai nửa. Một nửa bị vùi đầu vào công việc ở công ty, một nửa đặt hết lên người Niếp Niếp.
Ôn Linh Tú ngửa đầu, nhắm mắt lại. Đã rất lâu rồi nàng không vẽ tranh.
“Sao lại khóc?”
Giọng nói ấm áp vang lên bên tai, Ôn Linh Tú muốn cười nhưng không tài nào cười nổi. Trong một khoảnh khắc bối rối, nàng đã gặp được Lục Tinh. Lục Tinh rất tốt. Thế nhưng nàng không còn dám tin bất kỳ gã đàn ông nào nữa, hay đúng hơn, không dám tin vào bất kỳ ai. Trong đầu Ôn Linh Tú lại hiện lên hình ảnh vừa rồi. Bên cạnh chàng trai trẻ là một cô gái tóc vàng rạng rỡ, nụ cười của hai người còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời. Rất tốt. Rất xứng đôi. Tuổi tác tương xứng, trai tài gái sắc. Cuộc đời nàng bị giam cầm trong trận hỏa hoạn năm ấy. Còn Lục Tinh, hắn đáng lẽ nên có một tương lai tươi sáng hơn. Điều đáng buồn là, khi đã mất đi chút tình cảm này rồi, nàng mới nhận ra được nó quan trọng đến mức nào trong lòng nàng.
“Ôn Tổng?”
Lục Tinh lo lắng, ban đầu hắn chỉ phát hiện khóe mắt của Ôn A Di có nước mắt. Nhưng bây giờ... Sao lau càng nhiều, lau càng ướt thế này! Trong lúc Lục Tinh đang cố lau nước mắt cho Ôn Linh Tú, nàng nắm lấy cổ tay hắn, cúi đầu trước mặt Lục Tinh, cả người khẽ run lên. Nàng khóc một cách nín nhịn, không một tiếng động.
Trì Việt Sam không có gì đáng ngại, nàng ta rất xinh đẹp, nhưng dường như chỉ là một mình nàng tương tư Lục Tinh mà thôi. Vì thế nên Ôn Linh Tú chẳng thèm bận tâm. Nhưng mà... Khi thấy Lục Tinh đi cùng với cô gái tóc vàng rạng rỡ kia, Ôn Linh Tú mới chợt hiểu ra. Đó mới là cuộc sống mà Lục Tinh nên có. Đó mới là người mà Lục Tinh dành hết chân tình. Còn nàng, chỉ là một khách hàng của Lục Tinh mà thôi. Như vậy tốt nhất, như vậy là tốt nhất. Hôm đó Lục Tinh đã rõ ràng nhận ra nàng luôn dõi theo hắn, nhưng hắn không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào. Ôn Linh Tú mong rằng, tốt nhất, tốt nhất là Lục Tinh vẫn luôn đối xử với nàng chỉ bằng sự giả tạo. Nếu không... nàng không biết khi đó Lục Tinh sẽ đau lòng đến mức nào.
“Ôn Tổng, cô…”
Ôn A Di cúi gằm mặt, nước mắt tí tách rơi xuống quần Lục Tinh. Chỉ trong chốc lát, chiếc quần của Lục Tinh đã ướt đẫm. Ôn A Di có vẻ thật sự rất đau lòng. Nàng trước nay luôn là một người dịu dàng bao dung, thậm chí chưa từng tức giận trước mặt Lục Tinh. Lục Tinh chưa từng thấy nàng khóc như vậy. Nhìn những giọt nước mắt cứ tuôn rơi, Lục Tinh thất thần suy nghĩ. Khoảnh khắc chân thật nhất giữa những người yêu nhau, không phải là khi họ cởi bỏ xiêm y, mà là khi ta rơi giọt nước mắt đầu tiên trước mặt người. Nhưng đáng tiếc thay. Bọn họ không phải là người yêu.
Tỉnh táo. Tỉnh táo lại. Lúc này nhất định phải giữ được tỉnh táo!
Đặt câu hỏi: Tại sao Ôn A Di lại đau khổ? Bởi vì Ôn A Di thấy hắn cùng Hạ Dạ Sương đi cùng nhau. Vì sao Ôn A Di không hề đau khổ khi nhìn thấy hắn cùng Trì Việt Sam? Bởi vì...
Bộ não của Lục Tinh bắt đầu nhanh chóng phân tích sự khác biệt lớn giữa Trì Việt Sam và Hạ Dạ Sương. Xinh đẹp? Không phải, cả hai đều rất xinh đẹp. Giàu có? Không phải, cả hai đều rất giàu có. Vậy thì chính là... Trẻ trung. Đúng rồi! Trẻ trung! Mắt Lục Tinh sáng lên. Mẹ nó. Tìm ra nguyên nhân rồi. Chắc chắn là do còn trẻ! Dù là nam hay nữ thì ai chẳng thích người 18 tuổi chứ! Con người ta quá yếu ớt trước sự bào mòn của thời gian. Thời gian cứ mải miết trôi đi, nó sẽ vô tình nghiền nát tất cả. Ôn A Di nhìn thấy hắn và Hạ Dạ Sương trẻ trung như vậy sánh bước bên nhau, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái. Lại thêm việc ngày mai là tiết Thanh minh, cả nhà Ôn A Di đều... Cảm xúc đau thương lại càng tăng thêm gấp bội, người ta sẽ dễ sinh sầu não, tủi hờn. Sau một hồi phân tích như hổ, Lục Tinh đại triệt đại ngộ. Đã tìm ra vấn đề thì phải xem nên giải quyết nó như thế nào. Tóm lại chia làm hai bước: 1. Phải làm cho Ôn A Di ngừng khóc. 2. Sau đó an ủi Ôn A Di. Cần nhớ rằng, khi một người đang khóc lóc nức nở, không nên cố gắng nói đạo lý với người đó, cũng đừng nên nói: "Xin cậu bình tĩnh lại đi". Mẹ nó người ta sắp khóc chết rồi, nhìn có giống còn bình tĩnh được không hả?
Sau một thoáng suy tư. Đôi mắt Lục Tinh bỗng chốc đỏ hoe, đem những chuyện đau thương nhất cuộc đời ra nghĩ hết một lượt.
Tách...tách...
Ôn Linh Tú đột nhiên cảm thấy mu bàn tay mình hơi ướt. Nàng ngẩn người ra một chút, lập tức ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt ngấn lệ của Lục Tinh.
"Ngươi..." Sau khi khóc giọng Ôn Linh Tú có chút khàn khàn, nàng nghẹn ngào nói, "ngươi khóc cái gì, ai bắt nạt ngươi nói cho ta."
"Ta ta không có bị bắt nạt, thấy ngươi khóc ta cũng muốn khóc theo, ta không muốn thấy ngươi khóc, ngươi...ngươi vừa khóc trong lòng ta khó chịu, ngươi đừng khóc mà, ta..."
Lục Tinh dừng lại một chút, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Lòng ta thương ngươi."
Cái gì? Nước mắt của Ôn Linh Tú cũng quên cả chảy, cứ trân trân nhìn vào mắt Lục Tinh. Hắn vừa nói gì? Hắn nói... lòng hắn thương nàng?
Ôn Linh Tú ngơ ngác đưa nhẹ tay lên, lau đi những giọt nước mắt của Lục Tinh.
Trần Thúc Mặc Mặc kéo tấm vách ngăn lên. Mẹ! Thuật nghiệp hữu chuyên công, hắn tin. Cái này học kiểu lông gà gì vậy!...
"Ba ba, ba đang làm gì vậy?"
Niếp Niếp vừa về đến nhà, xuống xe, đã cảm thấy áp lực như núi Thái Sơn đổ ập lên đầu. Cẩn thận ngó qua nhìn lại, phát hiện Lục Tinh đang để tay lên đầu nhỏ của nàng.
Lục Tinh cười hắc hắc, thích thú ấn đầu Niếp Niếp xuống, đẩy về phía trước.
“Chuyện này chẳng phải quá rõ rồi sao?”
“Ta đang dùng con bé làm gậy chống đó!”
Niếp Niếp: ??? Chúc mừng Niếp Niếp đã thành công cảm nhận được tình thương của cha giống như một trận núi lở.
Ôn Linh Tú liếc xéo Lục Tinh: "Anh đừng có trêu nó."
Nói rồi nàng vịn vào cánh tay Lục Tinh bước vào nhà, còn Trần Thúc định phụ giúp cũng thấy ngại ngùng lui lại.
Đúng lúc này. Trước khi vào cửa, Lục Tinh quay đầu lại vẫy tay với Trần Thúc.
"Trần Thúc, tạm biệt nhé, đi đường cẩn thận."
Trần Thúc ngại ngùng lúng túng, trong chốc lát đã nở nụ cười tươi tắn.
“Lục tiên sinh, gặp lại sau.”
Ôn Linh Tú đau lòng khi nghe cuộc trò chuyện giữa Lục Tinh và Trần Thúc. Hắn thật sự rất chu đáo. Đến cảm xúc của từng người bên cạnh, hắn cũng đều muốn quan tâm tới. Cảm giác đau âm ỉ dồn lên đầu, cổ họng Ôn Linh Tú nhất thời nghẹn ngào. Hắn quá tốt rồi…
Đêm xuống. Danh hiệu kỹ sư số 18 đã được Lục Tinh truyền thành công cho Ôn Linh Tú.
"Ôn Tổng, hay là vẫn là để tôi tự làm đi?"
Lục Tinh lo lắng ngồi trên giường. Trước mặt hắn là Ôn Linh Tú tay cầm thuốc men cùng túi chườm đá. Lần đầu tiên hai người hoán đổi vai, hắn có chút khó xử không nói nên lời. Hơn nữa cảnh tượng này… Có gì đó kỳ lạ.
“Anh không tiện, đừng động đậy, để tôi làm cho.”
Ôn Linh Tú dịu dàng ngồi quỳ trên cuối giường, đè lại cái chân đang vô thức cựa quậy của Lục Tinh, cẩn thận xịt thuốc lên chân hắn, miệng lải nhải.
“Lần sau anh phải chú ý một chút, cổ chân bị thương không lớn không nhỏ...”
Lục Tinh nằm gối đầu, mắt nhìn trần nhà. Xúc cảm mềm mại ở trên chân khiến hắn không thể làm ngơ, thỉnh thoảng vài sợi tóc mai còn lướt nhẹ qua bắp đùi hắn, kích thích làm hắn khẽ run lên.
Lục Tinh: “Ôn Tổng.”
Ôn Linh Tú: “Ừ?”
Lục Tinh: "Gần đây tôi có xem một bộ phim tài liệu."
Ôn Linh Tú: "Nói về cái gì?"
Lục Tinh: "Nói về làm vườn, có những loại hoa cần phải nuôi rất nhiều năm mới nở, có loại hoa vừa nở đã tàn, có loại hoa rất thơm, có loại hoa không có mùi vị gì cả, có loại lúc đầu rất xấu, nhưng càng về sau lại càng đẹp, có loại lúc đầu rất xinh đẹp, nhưng lại rất nhanh lụi tàn."
Ôn Linh Tú: “...Vậy cậu thấy loại hoa nào đẹp nhất?”
Lục Tinh gắng gượng đứng dậy, chân thành nhìn Ôn Linh Tú, khẽ nói:
“Mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng.”
Ôn Tổng à. Đừng vì tuổi tác mà lo lắng nữa. Mỗi độ tuổi đều có những nỗi phiền muộn riêng, và mỗi độ tuổi đều có những niềm vui riêng. Hãy trân trọng hiện tại, quý trọng những gì đang có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận