Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 436: Lâu ngày sinh tình

"Đã ngươi không nói gì, ta xem như ngươi chấp nhận, vậy ta sẽ không khách...A!" Trì Việt Sam còn chưa nói hết câu, vốn đang tựa vào lưng Lục Tinh, đột nhiên bị một lực mạnh không chút lưu tình lật úp. Trước mắt một mảnh bầu trời xoay chuyển, đến khi phản ứng lại thì, nàng đã ngơ ngác nhìn trần nhà. Không đúng. Có gì đó sai sai? Trì Việt Sam còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã trực tiếp từ tư thế nghiêng người thành nằm thẳng trên gối. "Ngươi làm gì vậy?!" Một bóng đen lớn bao phủ xuống không nói tiếng nào, Trì Việt Sam đột nhiên kinh hãi, theo bản năng lùi về sau. Nhưng đây vốn là giường xếp, lùi như vậy khiến chiếc giường vốn không chắc chắn phát ra âm thanh cũ kỹ chói tai. "Suỵt." Lục Tinh ở vị trí cao, mắt nhìn thẳng vào gương mặt hơi hoảng hốt của Trì Việt Sam, ngón trỏ đặt lên môi, nhẹ nhàng nói. "Nhỏ tiếng thôi, bà Giác thiền đang ngủ, ngươi đừng đánh thức bà ấy." Mượn ánh trăng, Trì Việt Sam ngước nhìn, thấy nụ cười nhạt nhẽo lãnh đạm của Lục Tinh, cùng đôi mắt không hề gợn sóng. Không đúng, không phải như vậy. Trong lòng Trì Việt Sam đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi, không phải là như vậy. Nàng muốn cùng Lục Tinh phát triển mối quan hệ lãng mạn, nhưng tuyệt đối không phải kiểu này! "Đây không phải điều ngươi muốn sao?" Lục Tinh khẽ cười nhạt, từ từ đưa tay, đặt lên vai Trì Việt Sam, thân mật nhắc nhở. "Nhỏ tiếng thôi nhé." Trì Việt Sam bỗng lùi về sau, mất kiểm soát đập mạnh vào đầu giường. Rầm...giường xếp phát ra âm thanh chói tai, vang vọng trong đêm khuya tĩnh lặng. "Chẳng phải đã bảo ngươi nhỏ tiếng thôi sao?" Lục Tinh một tay bịt miệng Trì Việt Sam, bỗng túm lấy cổ tay đang cố giãy giụa của nàng, gắt gao giữ người tại chỗ. Hắn lạnh lùng cảnh cáo bên tai Trì Việt Sam, giống như một con sói hoang bụng đói đang chuẩn bị đi săn. "Đây không phải điều ngươi muốn sao?" Trì Việt Sam hoảng loạn. Nàng chọn nơi kín đáo mà táo bạo này để giao dịch với Lục Tinh, chỉ vì để Lục Tinh không thể đánh thức người khác. Không ngờ, lại toàn dùng trên người nàng! Ánh mắt Lục Tinh âm lãnh, giống như một con thú hoang gặp con mồi ngon, nhanh chóng và không chút lưu tình cởi lớp vỏ ngoài của chiếc bánh ngọt nhỏ. Trong khi Trì Việt Sam chưa kịp phản ứng, da thịt nàng đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh, bắt đầu run rẩy. Nàng hoảng hốt ngẩng đầu, miệng bị bịt, đến một câu cũng không nói ra được. Mái tóc vốn chỉnh tề bắt đầu rối bời, vài sợi tóc đen rơi lả tả bên cạnh đôi mắt đã đỏ hoe vì giãy giụa. Toàn thân nàng yếu ớt mà thanh lãnh, hấp hối giống như món đồ sứ sắp vỡ. Không. Điều nàng muốn là người và người lâu ngày sinh tình, chứ người và đồ vật thì làm sao nảy sinh tình cảm được! "Ta không muốn!" Trì Việt Sam dùng hết sức lực, bỗng giật khỏi sự khống chế của Lục Tinh. Bịch...Lục Tinh ngã xuống đất, tạo ra tiếng động không thể xem nhẹ. Hít...cuối cùng cũng giành lại được hô hấp, Trì Việt Sam thở hổn hển, ngực phập phồng, giống như người sống sót sau tai nạn. Không khí đột ngột tĩnh lặng, sự phản kháng và áp chế vừa rồi như chưa từng tồn tại. Trầm mặc vài giây, bên ngoài cửa đột nhiên có người hỏi. "Cháu ngoan, sao vậy? Có phải bị ngã khỏi giường không, nếu không thì cháu sang ngủ cùng ông nha?" Giọng bà nội mang theo sự ngái ngủ, nhưng ẩn chứa sự lo lắng. Trì Việt Sam mắt mở to, nắm chặt quần áo, nhìn ra phía cửa, lại nhìn Lục Tinh dưới đất, phía sau gáy dựng hết cả tóc. Đúng. Nàng đã nghĩ tới việc lợi dụng tâm lý Lục Tinh không muốn mất mặt trước mặt người khác, nên mới chọn nơi quang minh chính đại thế này để đùa giỡn Lục Tinh. Nhưng! Nàng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ bị phát hiện thật! Trì Việt Sam hoàn toàn luống cuống, vừa nóng ruột lại vừa không dám phát ra âm thanh để mặc quần áo cho mình. "Cháu ngoan? Cháu ngoan?" Tiếng bà nội đột nhiên vội vàng như muốn đẩy cửa vào. Đầu óc Trì Việt Sam trống rỗng. "Ách, không có gì đâu bà." Lục Tinh ngồi dưới đất, bình tĩnh nhìn Trì Việt Sam, dùng giọng lười biếng đặc trưng sau khi ngủ dậy, chậm rãi nói. "Cháu nằm mơ thấy mình đang chạy bộ, a ha, cháu ngủ tiếp nha bà." "Ừ đi, vậy cháu ngủ tiếp đi, kỳ lạ, Tiểu Trì đâu rồi?" Bà nội hơi nghi hoặc. Lục Tinh ngáp một cái, không để ý nói, "chắc là đang trong nhà vệ sinh thôi, nàng đó, chuyện lúc nào cũng nhiều." Trì Việt Sam nghiến răng. "Chắc vậy rồi, đèn nhà vệ sinh đang sáng, cháu đi ngủ sớm đi." Bà nội liếc mắt nhìn rồi trở về phòng ngủ. Lục Tinh kéo dài giọng, lại ngáp một cái. "Biết rồi ạ." Răng rắc. Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Không khí trầm mặc một lúc lâu, cho đến khi phòng bà không còn động tĩnh, Lục Tinh mới đưa mắt nhìn về phía Trì Việt Sam. Hắn theo tư thế nằm sấp, bò dậy ngồi lại trên giường, lại huých chân Trì Việt Sam. "Xê ra xê ra!" Trì Việt Sam đuối lý, thành thật rụt vào góc, lặng lẽ mặc quần áo cho mình. Lục Tinh ngồi trên giường, liếc Trì Việt Sam, hai tay chống ra sau trên chăn, bực mình nói. "Ơ, ta tưởng đại tiểu thư Trì đây gan dạ lắm cơ đấy." "Chẳng phải ngươi muốn quan hệ của hai người ổn định sao, vừa rồi sao không nói gì?" "Nếu bà nhìn thấy ngươi đường hoàng ngồi trên giường của ta, có khi vui vẻ đem vòng tay tổ truyền cho con dâu cho ngươi cũng nên ấy chứ?" "Sao ngươi lại không dám thế, đại tiểu thư Trì?" Trì Việt Sam mặc xong quần áo, cuối cùng thân thể cũng ấm lên. Nàng không nói gì, đưa tay vuốt tóc rối bên tai, rồi thò tay ra sau lưng Lục Tinh kéo chăn lên đắp lên hai chân đang run cầm cập của mình. Một loạt động tác lưu loát, đơn giản như nước chảy mây trôi. Lục Tinh cảm thấy quyết định của mình là đúng. Cô gái này không phải không có điểm nào đặc biệt, mà có sở thích rất hay cướp chăn của người khác. "Ta sai rồi." Trì Việt Sam đắp chăn kín mít, chân bắt đầu ấm dần, nhờ ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ, hiếm khi nói xin lỗi. "Hừ hừ?" Lục Tinh cười khẩy một tiếng, hứng thú hỏi. "Ngươi sai ở chỗ nào?" Trì Việt Sam thái độ nhận lỗi tốt, từ ngồi khoanh chân đổi sang quỳ gối, cúi đầu nói. "Ta không nên lợi dụng chuyện ngươi sợ mất mặt, rồi tùy tiện đùa giỡn ngươi ở nơi công cộng." "Đùa giỡn ngươi thì thôi đi, ta còn không nghĩ tới việc nếu bị phát hiện thật thì sẽ giải quyết như thế nào." Nếu như vừa rồi Lục Tinh không lên tiếng mà bà nội trực tiếp mở cửa vào...Trì Việt Sam nghĩ lại cảnh mình lúc đó, quả thật chẳng khác nào con hồ ly tinh trà xanh, chắc bà sẽ nghĩ nàng thế nào cũng không chừng. "Rồi sao nữa?" Lục Tinh tựa vào cuối giường. "Sau đó ta không nên đi đường tắt, ta nên từ từ tiến đến với ngươi, lâu ngày sinh tình." Trì Việt Sam đã thành thật.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận