Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 55: công thủ dịch hình

"Công thủ dịch hình"
"Trước cứ dọa Lục Tinh một phen đã."
"Trong lúc phòng tuyến tâm lý của hắn yếu nhất, mới nên giải thích rõ ngọn ngành lý do ta làm như vậy."
"Đợi đến khi hắn cảm động, ta liền nhẹ nhàng an ủi, vỗ về hắn thật tốt."
"Khi hắn chìm đắm trong sự dịu dàng này, ta sẽ đề nghị sau này mong hắn đến rạp hát."
"Cuối cùng, nhất định phải hỏi rõ quan hệ giữa Lục Tinh và người phụ nữ kia!"
Trong phòng, Trì Việt Sam có chút lo lắng không ngừng đi đi lại lại, miệng không ngừng lẩm bẩm kế hoạch của mình.
Đây là kế hoạch của nàng.
Mỗi khi gặp vấn đề khó giải quyết, Trì Việt Sam đều sẽ phân tích ra phương pháp giải quyết có lợi nhất cho bản thân.
Kế hoạch này khá ổn.
Dùng "Dục dương tiên ức", Lục Tinh nhất định sẽ rất cảm động.
Thế nhưng mà...
Trì Việt Sam ôm chặt lồng ngực, sao nó lại đập nhanh khó chịu như vậy chứ!
Ngay cả lần đầu tiên lên sân khấu, trước mặt đông đảo khán giả, nàng cũng không hề khẩn trương đến thế!
Cộc cộc cộc.
Nàng cố ý không đóng cửa, nên rất nhanh đã nghe được tiếng bước chân trên hành lang.
Nghe thấy tiếng động, mặt Trì Việt Sam lập tức nghiêm lại.
Nàng hít sâu một hơi, tao nhã ngồi trước án thư, vuốt mái tóc dài áp sát sau lưng, khóe miệng nở nụ cười thanh nhã.
Khi cảm nhận được tiếng bước chân đến trước cửa, Trì Việt Sam thản nhiên nhưng xen chút mong đợi cất lời.
"Ngươi đến rồi à."
"Ày..."
Gương mặt của người phục vụ lọt vào mắt Trì Việt Sam, phản chiếu sự hoảng hốt trong mắt nàng.
"Sao lại là ngươi?"
Người phục vụ cũng hơi xấu hổ, hắn muốn trốn nhưng không thể nào trốn được! Chuyện của vợ chồng trẻ các người có thể đừng biến hắn thành người đưa tin được không! Coi hắn là quân cờ trong trò Play à?
"Ngươi nghĩ ai đến?"
Giọng nói quen thuộc từ sau lưng người phục vụ vọng đến.
Lục Tinh dựa vào khung cửa, hứng thú nhìn vẻ mặt thất vọng của Trì Việt Sam.
Lục Tinh đến rồi!
Đôi mắt Trì Việt Sam bỗng sáng lên.
Sự hụt hẫng tràn trề, nét mặt nàng suýt chút nữa không giữ nổi.
Nàng hít sâu một hơi.
Phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!
Kế hoạch vừa rồi là gì nhỉ?
Thôi xong! Quên béng!
Trì Việt Sam bị quấy rầy như thế, mọi kế hoạch đều rối tung, não bộ trống rỗng trong phút chốc!
Cứ ngây ra như thế không ổn.
Lục Tinh cười chào người phục vụ: "Gặp lại, ngươi có thể đi trước đi."
Người phục vụ như được đại xá, ba chân bốn cẳng chuồn mất!
"Lâu rồi không gặp."
Lục Tinh tự nhiên bước vào phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Cả quá trình diễn ra, cứ như hắn mới là chủ nhân nơi này vậy.
Công thủ dịch hình!
Trì Việt Sam đứng luống cuống bên cạnh Lục Tinh, mọi kế hoạch đều tan thành mây khói, chỉ đành ỉu xìu nói ra.
"9 ngày 2 tiếng."
"Hả?" Lục Tinh nghi hoặc.
Trì Việt Sam nhìn hắn, giật giật khóe môi, cười có chút miễn cưỡng.
"Không phải chúng ta đã lâu không gặp, mà là chúng ta đã 9 ngày 2 tiếng không gặp mặt."
Yếu thế.
Trong đầu Trì Việt Sam hiện lên hai chữ lớn.
Yếu thế.
Lục Tinh là người mềm lòng, mình cứ tỏ ra yếu đuối trước, sau đó hắn nhất định sẽ mềm lòng!
Trì Việt Sam cúi đầu xuống, cả người toát lên vẻ đáng thương.
Lục Tinh bật cười.
Trà xanh à, hắn thấy nhiều rồi.
Đồng thời, chính bản thân hắn cũng là một chén trà Tây Hồ Long Tỉnh hương đậm.
Sau đó, Lục Tinh như không nghe thấy gì, tiến đến mở tủ lạnh, nhẹ nhàng hỏi.
"Uống gì không?"
Trì Việt Sam kinh ngạc.
Không phải chứ, nàng ở đây tủi thân thế này, Lục Tinh không nói gì à?
"Tôi muốn xin lỗi anh."
Trì Việt Sam đứng thẳng người, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ tha thiết.
Lục Tinh bật cười, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai Ice Cola.
Két.
Ực ực ực.
A! Thật đã!
Vị ngọt lan tỏa khắp miệng, ánh mắt Lục Tinh vui vẻ híp lại.
Quả nhiên.
Coca-Cola là nhất!
Trì Việt Sam khẽ cắn răng, có chút khó chịu cúi đầu.
Giờ làm sao?
Lục Tinh đối xử với nàng như thể nàng là không khí vậy!
Uống xong nước ngọt, nạp đường vào, tâm trạng Lục Tinh tốt hơn không ít.
Hắn tựa vào tủ lạnh, tùy ý quét mắt nhìn Trì Việt Sam.
"Uống gì không?"
"Coca-Cola."
Trì Việt Sam không dám không trả lời, vừa rồi nàng không đáp, Lục Tinh liền xem nàng như vô hình.
Bây giờ nàng là người có lỗi, nhẫn nhịn chút cũng là bình thường.
Nghĩ đến dáng vẻ thỏa mãn khi Lục Tinh uống Coca-Cola, Trì Việt Sam bỗng thấy hơi thèm.
Lục Tinh gật đầu.
Hắn lướt nhìn các loại đồ uống trong tủ lạnh, cuối cùng vặn nắp đưa cho Trì Việt Sam một chai nước khoáng.
"Ngồi đi."
Trì Việt Sam ngơ ngác ôm lấy chai nước.
Lục Tinh nhớ nàng phải giữ gìn cổ họng không được uống lung tung, còn giúp nàng mở nắp nữa!
Điều này chứng tỏ điều gì?
Điều này chứng tỏ Lục Tinh căn bản không giận dữ như vậy!
Nghĩ thông suốt điểm này, Trì Việt Sam lập tức tự tin hơn, ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh.
Hả?
"Sao ngươi ngồi gần vậy?" Lục Tinh nghi ngờ hỏi.
Không ngại chật chội sao?
Khi chắc chắn Lục Tinh không tức giận nữa, Trì Việt Sam trong lòng mừng rỡ như con ngốc.
"Anh thơm quá, em muốn ngồi bên cạnh anh."
Lục Tinh kinh ngạc liếc nhìn Trì Việt Sam.
Mẹ nó.
Mấy ngày không gặp, Trì Việt Sam hỏng não rồi à?
"Bột giặt gia dụng gói lớn chín tệ một gói ở siêu thị, ngươi mua về cũng thơm."
Hắn thật sự không hiểu.
Mấy người lắm tiền kia xịt nước hoa mấy nghìn mấy chục nghìn tệ, lại thích mấy cái mùi bột giặt này?
Trì Việt Sam lắc đầu: "Không giống nhau."
Thật sự không giống nhau.
Nàng từng gặp không ít người xịt nước hoa đắt tiền nhưng vẫn thấy chán ngắt.
Lục Tinh thì khác.
Nhìn hắn thấy sạch sẽ, lại hay cười, cảm giác như một vầng thái dương.
Vừa ấm áp vừa dễ chịu.
Lục Tinh chẳng buồn quan tâm đến nàng có gì không giống nhau, đứng dậy tránh xa Trì Việt Sam, đổi sang một chiếc ghế sô pha khác.
Hắn vắt chân trái lên đầu gối phải, tay chống thái dương mệt mỏi nói.
"Có chuyện gì, nói một lần luôn đi."
Bỏ đi cái thân phận khách hàng ra, hắn không muốn hao tổn tâm tình của mình.
Dù sao.
Giá trị tâm tình của hắn là vô giá.
Trì Việt Sam hoang mang ngồi trên ghế sô pha, vẻ hào hứng trên sân khấu đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng mà...
Trì Việt Sam len lén đánh giá Lục Tinh, nàng cảm thấy bộ dạng của Lục Tinh bây giờ, so với trước kia cũng không hề tầm thường!
"Thật xin lỗi, trước đây tôi đã không xem chữ của anh."
Lục Tinh cười nhạt, dĩ nhiên nói.
"Cô là khách hàng của tôi."
"Cô xử lý những thứ đó như thế nào, là quyền của cô."
Trì Việt Sam ngây người.
Nàng còn tưởng sẽ thấy bộ dạng Lục Tinh đau khổ tột cùng, thậm chí còn mắng nàng nữa chứ.
Sao lại có phản ứng này?
Lục Tinh nhíu mày, an ủi: "Trì lão bản, cô không cần vì chuyện này mà thấy áy náy."
"Cô dùng tiền, cũng là mua dịch vụ mà thôi."
"Giống như phu kiệu trên núi, nếu ai ai cũng thấy áy náy, đều ngại ngồi, vậy phu kiệu kiếm tiền kiểu gì?"
Giọng Lục Tinh dịu dàng, quan tâm nhưng lại như mũi tên găm thẳng vào tim Trì Việt Sam!
Nàng đã hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Tinh, mặt tái mét.
"Anh biết rồi?"
Lục Tinh bật cười.
Xem ra đến tận giờ, Trì Việt Sam vẫn không định nói cho hắn biết chuyện này.
Thật là phiền phức.
Ở đây vừa không kiếm được tiền, lại còn phải nghe lải nhải dài dòng.
Lục Tinh nhàm chán hỏi.
"Cô đang nói chuyện cô không xem chữ của tôi, hay chuyện từ đầu đến giờ cô là bà chủ của tôi vậy?"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận