Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 519: Mất đi hết thảy

"Chương 519: Mất đi tất cả
"Cứ như vậy để hắn đi sao?" Mạnh Nghe ngẩng đầu, nhìn chiếc máy bay trực thăng đang sải cánh trên không trung, trong lòng lặng lẽ gọi một người đàn ông nào đó.
"Không thì muốn sao?" Triệu Hiệt Hiệt liếc mắt sang, kéo cánh tay Mạnh Nghe, ra hiệu anh nhỏ giọng thôi. Không thấy được vẻ mặt của những người xung quanh đều kinh hãi sao? Chân lý của thế gian này là, người có điểm yếu, vĩnh viễn không có được chân lý cuối cùng. Rõ ràng, điểm yếu của đám người ở đây đều là một người, cho nên Liễu Thiên Lâm mới có thể dễ dàng thành công như vậy.
Ôn Linh Tú im lặng nhìn lên trời, bầu trời xám xịt mang theo gió lạnh buốt, làm khóe mắt nàng khô khốc. Trì Việt Sam hai tay đút túi, nheo mắt nhìn về phương xa, cũng im lặng không nói gì.
"Hạ Dạ Sương! Giờ cùng ta về!" Hạ lão đầu đã nhẫn đủ với sự tình xảy ra bất ngờ. Lúc này, đáng lẽ ông phải ở nơi ấm áp nghỉ ngơi chứ không phải ở quốc gia băng tuyết này xem phim bắn nhau! Gan thật lớn, gan thật lớn. Hạ lão đầu tựa như ngày đầu tiên quen Hạ Dạ Sương, ông biết Hạ Dạ Sương từng đi săn ở nước ngoài, cũng biết súng ống. Nhưng trong lòng ông, Hạ Dạ Sương chỉ là hơi nóng nảy một chút. Còn về đại sự thì tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ Hạ Dạ Sương vì thấy tiền sáng mắt, lại không phân tốt xấu, không nói mấy câu đã dám nổ súng?
Hạ lão đầu nghiến răng, túm lấy cánh tay Hạ Dạ Sương. Vừa rồi có người ngoài, ông không muốn vạch áo cho người xem lưng, càng không muốn người khác cảm thấy nhà ông không yên. Bây giờ người đã đi rồi. Hạ lão đầu cảm thấy ông không thể cứ thế để Hạ Dạ Sương phát triển tiếp được. Hôm nay dám trực tiếp nổ súng, ngày mai nàng có phải sẽ dám cầm dao giết người không? Hạ lão đầu thất vọng nhìn Hạ Dạ Sương, "Giờ về với ta, Sương Sương, con không nên như vậy!"
"Ba chân con cóc khó tìm, đàn ông hai chân thì đầy rẫy!"
"Là ta sơ suất, không cho con gặp gỡ nhiều trai tráng ưu tú hơn, để con bị cái con cóc ghẻ mê hoặc!"
Ôn Linh Tú im lặng không nói gì, Trì Việt Sam cười khẩy.
Hạ Dạ Sương hất mạnh tay Hạ lão đầu ra. "Ông bớt xen vào chuyện của ta đi!"
"Ta là cha của con!" Hạ lão đầu gầm lên, khí chất lão luyện điêu luyện biến mất sạch sành sanh. "Con cho rằng ta muốn quản con sao? Mẹ con chỉ để lại con một mống, ta không nuôi con tốt thì có lỗi với mẹ con!"
"Mẹ ta mẹ ta mẹ ta, ta nhiều như vậy mẹ, mẹ ruột, mẹ kế, rồi lại mẹ kế sau, ông nói ai?" Sắc mặt Hạ Dạ Sương lạnh hơn cả tuyết, trong mắt lại như bùng lên ngọn lửa. Hạ lão đầu trong nháy mắt đơ ra.
"Được, ông cưới nhiều như vậy là việc của ông, tình cảm của ông là do ông làm chủ, vậy ta hỏi ông." Hạ Dạ Sương quật cường nhìn Hạ lão đầu. "Vậy ta thích ai cũng là việc của ta, tình cảm của ta là do ta làm chủ, liên quan gì tới ông!"
"Nói bậy nói bạ!" Mặt Hạ lão đầu đỏ bừng, không nhịn nữa, túm lấy tay Hạ Dạ Sương, không hề nể tình, tức giận hét lên. "Cái Lục Tinh kia mẹ hắn là đồ sao chổi, Liễu Thiên Lâm nguyện ý mang đi thì cứ mang đi, xui xẻo thì tự chịu!"
"Ông nói ai là sao chổi hả?!"
"Hắn chẳng phải là sao?!"
Cơn giận bốc lên đầu, Hạ lão đầu túm phăng chiếc mũ, ném thẳng xuống nền tuyết, tung lên mấy bông tuyết. Đầu ông trọc lóc, trước nay chưa từng tỉnh táo như vậy, cũng trước nay chưa từng bực bội đến thế. Hạ lão đầu nghĩ đến những gì vừa xảy ra, chỉ thấy thế giới này thật ảo diệu. Ông chỉ vào Trì Việt Sam đang lạnh lùng nhìn mình, cười mỉa một tiếng, giận dữ nói. "Vị này, Trì tiểu thư, giờ là đại minh tinh! Lại còn là y học thế gia!"
"Trong các buổi tụ họp gia tộc tùy tiện ném cục gạch cũng có thể trúng năm người là chủ nhiệm bệnh viện, hai người là viện trưởng."
"Bây giờ cô hoặc là phải ở tổng đài tham gia chương trình, hoặc là phải đi tour diễn toàn quốc, ít nhất cũng phải ở nhà cùng các thánh y nói chuyện chứ."
"Giờ thế nào?"
"Bây giờ rõ ràng cô bị say máy bay, trên máy bay ói ra mật xanh mật vàng rồi còn cộc cộc chạy tới đây!"
"Chạy tới cũng được đi, đến cả bóng dáng Lục Tinh còn chẳng thấy, người ta quan tâm cô sao, Trì tiểu thư?"
Sắc mặt Trì Việt Sam khó coi.
"Cô cũng bị hắn hại ra cái bộ dạng thảm hại thế này rồi mà còn không thấy hắn là tai tinh sao?"
Những chuyện trước đây không nghĩ ra, hiện tại đột nhiên xâu chuỗi lại, Hạ lão đầu cuối cùng cũng hiểu. Hóa ra ngày đưa Hạ Dạ Sương đi học, sắc mặt của Ôn Linh Tú và bọn họ lại tệ như vậy là có lý do.
Không đợi Trì Việt Sam lên tiếng, Hạ lão đầu lại giẫm trên tuyết đi đến trước mặt Ôn Linh Tú, giống như đang giới thiệu một món đồ cổ quý giá. "Ôn Tổng, Ôn đại lão bản, công ty của cô nuôi bao nhiêu người, mỗi ngày họp không có lúc nào chạm chân xuống đất."
"Làm ăn thì muốn hợp tác với cô, khởi nghiệp thì muốn đầu tư của cô, chính phủ muốn cô đến phát triển, bao nhiêu người trông cậy vào cô sống đâu!"
"Bây giờ cô hoặc là phải ở công ty làm kế hoạch mục tiêu năm tới, hoặc là phải liên lạc với đối tác, với quan chức, hoặc là cô cứ ở nhà chơi với con đi!"
"Giờ thế nào?"
"Giờ cô bị một tên ăn bám, con nhà giàu từ đảo bảo tới cho nói đến không mở miệng được, còn trơ mắt nhìn người ta nghênh ngang rời đi! Đi!"
"Cái Lục Tinh kia có cho cô tin tức nào không? Hắn chẳng phải là vì tiền của cô mà tới sao? Cô biết hai người cách nhau bao nhiêu tuổi không?"
"Tất cả mọi người đều hâm mộ cuộc sống của cô, vậy mà bị cái tên Lục Tinh làm thành ra thế này, cô nói hắn không phải là tai tinh à?!"
Hạ lão đầu cười lạnh một tiếng, lộ ra vẻ âm trầm lạnh lẽo. Trước đây ông chỉ tùy tiện nói cũng có thể giẫm phải lôi, bây giờ hoàn toàn buông bỏ rồi, câu nào câu nấy đều đánh trúng tim đen. "Còn Sương Sương nữa, con biết vào giờ này mọi khi con đang ở đâu không?"
"Con đang ở hòn đảo ấm áp nào đó nghỉ ngơi! Người hầu canh giữ bên cạnh con, tùy thời thỏa mãn những ý tưởng mới của con!"
"Con không nên ở cái chỗ phá băng quật này!"
"Con có biết bộ quần áo này con đang mặc giá bao nhiêu tiền không, con có biết con đi nghỉ dưỡng một chuyến tốn bao nhiêu tiền không?"
"Con đi với hắn, hắn gánh nổi sao? Con có thể chấp nhận việc những đãi ngộ cuộc sống này tan thành mây khói không?"
Hạ lão đầu nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Dạ Sương, trong đáy mắt cũng thiêu đốt sự phẫn nộ. Nếu như Lục Tinh chỉ là một người đàn ông kiếm tiền bình thường, ông đã không có phản ứng lớn như vậy, trên thế giới này đàn ông đàn bà ham tiền quá nhiều. Nhưng! Cái tên Lục Tinh này lại dụ dỗ một đám người vì hắn mà rút súng nổ đạn! Người này quá nguy hiểm!
"Hạ Dạ Sương, ta nói cho con một lần nữa, giờ về nhà với ta!!!" Ông căn bản không biết Lục Tinh còn có bao nhiêu người phụ nữ quá khích hơn cả Bành Minh Khê. Nếu thật sự không ngăn cản Hạ Dạ Sương...... Vậy có phải một ngày nào đó con gái ông sẽ chết ở một nơi không ai biết đến, ông cũng không hay?! Nghĩ đến khả năng đó, Hạ lão đầu toàn thân rét run, "Sương Sương, Hạ Dạ Sương, bây giờ về với ta."
"Chúng ta tạm nghỉ học một năm, ta đưa con làm quen với vài người đàn ông ưu tú, dẫn con đi vài hòn đảo nhỏ nghỉ ngơi cho tốt."
"Sương Sương, con nghĩ kỹ đi." Hạ lão đầu không còn giữ vẻ ôn hòa của người cha, mà thay vào đó là sự cường thế của người làm trong công ty. "Con thích đến cùng là cái tên Lục Tinh không có gì cả, chỉ có thể dựa vào phụ nữ để sống."
"Hay nói, con thích cái cảm giác tranh giành một người đàn ông với nhiều người phụ nữ khác, cuối cùng có được chiến thắng?"
"Ta biết tính con, cho dù chỉ là đồ bỏ đi, chỉ cần mọi người tranh nhau giành giật, con cũng muốn có cho bằng được!"
"Hạ Dạ Sương, con nghĩ cho kỹ!"
Yên tĩnh—— Trong đống tuyết trống trải, nghe lời của Hạ lão đầu, tất cả mọi người đều im lặng. Đúng vậy. Bất cứ ai trong số họ, dựa theo lệ thường trước đây, đều không nên xuất hiện ở nơi này vào lúc này, lại càng không nên gặp phải những nguy hiểm vừa rồi.
Gió lớn thổi qua, tạo nên những hạt tuyết bay. Mái tóc vàng của Hạ Dạ Sương bị gió thổi rối bời, tóc mái che khuất đôi mày, nàng nhìn cha ruột mình. Ngọn lửa trong mắt đã tắt ngấm, chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận.
"Nếu ta không nói gì."
"Vậy con sẽ mất đi tất cả những gì con đang có." Hạ lão đầu cũng nhìn Hạ Dạ Sương, trong gió tuyết mơ hồ có thể thấy được vẻ phong độ lúc trẻ của ông. "Sương Sương, lần này ta không đùa."
"Là mất đi tất cả đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận