Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 915: Bị cha mẹ khống chế một đời ( 1 ) (length: 11473)

Cố Khánh Hoa và Ngưu Nguyệt Trân dạo gần đây sống không được tốt lắm.
Mắt thấy đã tháng chín rồi, Cố Đường một chút tin tức cũng không có, Ngưu Nguyệt Trân trước đó đã gọi điện thoại cho trường học, nói con gái bị bệnh muốn tạm hoãn đi học.
Nhưng đây không phải là xin phép nghỉ, phụ huynh nói một tiếng là được, đây là khai giảng năm nhất của nghiên cứu sinh, trường học căn bản không đồng ý.
Ngưu Nguyệt Trân bất đắc dĩ phải chạy đến trường xin nghỉ, lằng nhằng một hồi, cuối cùng cũng làm cho trường đồng ý bảo lưu học tịch một năm.
Đợi về đến nhà, nàng càng thêm khó chịu.
Đặc biệt là những người hàng xóm trong viện, hễ gặp mặt là lại hỏi một câu, "Con Đường Đường nhà cô thi đậu nghiên cứu sinh rồi hả?"
"Cả tháng nay đều không thấy Đường Đường nhà cô đâu."
"Đi học rồi hả?" Ngưu Nguyệt Trân gượng gạo nở một nụ cười, bởi vì trong lòng không thật, nụ cười hiện ra đặc biệt giả tạo, "Nó nghỉ hè đi du lịch tốt nghiệp với bạn học, mấy năm nay nó cũng vất vả, ta liền không cản nó, nó du lịch xong liền trực tiếp đến trường học luôn. Thầy của nó coi trọng nó, kêu nó đến làm đề tài trước."
"Ôi chao, vậy thì con Đường Đường nhà cô thật có bản lĩnh, không uổng phí công cô nuôi dạy nó bao nhiêu năm."
"Khụ, đâu phải do tôi dạy dỗ tốt? Đều là công lao của thầy cô cả."
Sau khi xã giao kiểu khách sáo xong, hai người quay lưng bỏ đi, vẻ tươi cười trên mặt đều biến mất.
Ngưu Nguyệt Trân hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc, trực tiếp suy sụp, từ việc hàng xóm chúc mừng mà cười, biến thành coi thường cười nhạo.
Hàng xóm mở cửa nhà, trở về liền nói với ông chồng mình: "Tôi vừa gặp Ngưu Nguyệt Trân ở ngoài đường, cái mặt của bà ta kìa, lúc trước bà ta vẫn luôn coi thường tôi, cũng coi thường nhà ta vui vẻ, cảm thấy nhà mình vui vẻ làm hư con gái bà ta. Hôm nay cái mặt cố giả tạo cười ấy— tôi đoán Cố Đường tám phần là trốn đi rồi."
Nàng vừa buông đồ vật trên tay, vừa đi vào nhà vệ sinh rửa tay, "Nàng ta còn không biết xấu hổ nói với tôi là tôi không biết quản con cái? Với cái bộ dạng kia của bà ta, nuôi mấy đứa thì mấy đứa chạy hết. Còn đi chơi với bạn học? Con Cố Đường nhà ai dám đi chơi chung với nó chứ, không bị Ngưu Nguyệt Trân mắng chết mới lạ đó."
Ngưu Nguyệt Trân cũng về đến nhà, nàng ném đồ vật lên bàn, liền ngã phịch xuống ghế sô pha.
Mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Ngưu Nguyệt Trân lúc đầu cảm thấy ở trong khu nhà tập thể rất tốt, mọi người đều là cùng một đơn vị, giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ đồng hương cũng tốt, hơn hẳn ở khu dân cư bên ngoài một đời cũng có thể không biết hàng xóm là nam hay là nữ.
Nhưng mà bọn họ lại cứ chĩa dao vào ngực nàng mà đâm, chuyện này thật không chịu được.
Ngưu Nguyệt Trân cau mày không thả lỏng, nàng không khỏi nghĩ đến lúc cuối tuần trước đi gặp lão thái thái với Cố Khánh Hoa, cái lão thái thái đó soi mói nàng một cách quá đáng.
Còn có chị dâu cả ra vẻ dạy đời nói với nàng, "Tôi vẫn cảm thấy là chị quản con bé quá nghiêm, nếu không nó sao lại như thế — thôi, không nói chuyện này nữa, chúng tôi đương nhiên là sẽ giúp chị tìm con bé rồi, dù gì nó cũng là con gái, không có kinh nghiệm sống gì, nó cô thân ở ngoài đường tôi cũng cảm thấy không an toàn. Nhưng mà chờ con bé trở về, chị đối tốt với nó chút, nó đã 22 tuổi rồi, đừng có quản nó như là quản con nít hai tuổi."
Vì vợ chồng người này làm ăn rất có tiền, lại hay nhờ vả bọn họ, Ngưu Nguyệt Trân lúc ấy là một câu phản bác cũng không dám nói, chỉ có thể cúi đầu chịu trận.
Hôm nay nghĩ lại chuyện này, trong lòng Ngưu Nguyệt Trân toàn là ấm ức, nàng dùng hết sức bình sinh đấm mạnh một cái lên sô pha, hung ác nói: "Chờ mày trở về xem ta xử lý mày thế nào!"
Ngưu Nguyệt Trân ngồi trên ghế sô pha nửa tiếng, đến khi trời đã bắt đầu tối, lúc này mới đứng dậy định nấu cháo trước, gạo vừa mới vo xong, thì Cố Khánh Hoa đã trở về.
Hắn mặt mày khó chịu, vừa vào cửa đã thấy cơm chưa chín, liền cau mày, hỏi: "Sao cơm còn chưa có vậy?"
Ngưu Nguyệt Trân nói: "Hôm nay nhiều việc, tôi phải làm thêm nửa tiếng."
Cố Khánh Hoa "Ừ" một tiếng, đi tắm rửa trước, chờ hắn tắm rửa xong đi ra, trên bàn đã bày hai đĩa rau trộn, còn có bánh bao, Ngưu Nguyệt Trân từ trong bếp đi ra, ngồi xuống cạnh hắn, "Vẫn còn phải nấu thêm một chút nữa, ăn bánh bao trước đi."
Cố Khánh Hoa cũng hơi đói, hắn cầm bánh bao lên cắn như thể đó là kẻ thù của mình, một hơi một nửa cái bánh bao liền biến mất.
"Tôi ngược lại hy vọng nó ở ngoài đường chịu khổ nhiều hơn chút!" Cố Khánh Hoa lớn tiếng nói: "Không bị khổ thì sao nó có thể nghe lời!"
Ngưu Nguyệt Trân cũng "Ừ" một tiếng, hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi cảm thấy mọi người ở cơ quan đều đang cười nhạo tôi! Lão Trương ở văn phòng còn hỏi tôi chẳng phải là muốn làm tiệc chúc mừng cho Đường Đường đậu nghiên cứu sinh, sao đã gần tháng mười rồi mà một chút động tĩnh cũng không có, hay là thông báo trúng tuyển gửi nhầm chỗ rồi."
Ngưu Nguyệt Trân nghĩ đến trải nghiệm của chính mình hôm nay, đồng cảm hỏi: "Anh nói thế nào?"
Cố Khánh Hoa nói: "Còn có thể nói thế nào, là bọn ta đã bàn với nhau rồi, nó đi du lịch tốt nghiệp với bạn bè."
Ngưu Nguyệt Trân thở phào nhẹ nhõm, lại cầm một cái bánh bao lên, "Hôm nay Triệu Đan ở bên cạnh nhà cũng hỏi tôi, tôi cũng nói thế, anh nhất định đừng nói ra miệng đấy."
"Sao có thể chứ?" Cố Khánh Hoa mất kiên nhẫn, "Đi xem cháo được chưa."
Ngưu Nguyệt Trân cũng có chút tức giận, lẩm bẩm trong miệng gì đó, xoay người đi vào bếp.
Cố Khánh Hoa không cam lòng nói thêm một câu, "Đều là do Cố Đường gây ra!"
Ngưu Nguyệt Trân múc cháo ra, nói: "Lúc trước nếu không phải anh nhất quyết bắt nó đi nơi khác học, nó đâu có gan tự mình trốn đi? Nếu mà học ở trường gần nhà, cuối tuần nào nó cũng về, làm sao nó có thể không coi ai ra gì như thế này được?"
"Chuyện này thì trách tôi được chắc?" Cố Khánh Hoa đập mạnh đôi đũa lên bàn, "Lúc trước không phải là ý của cô sao, nói trường đó có ngành sinh học kỹ thuật tốt nhất."
Sau khi một trận ầm ĩ, hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng, bát cũng chẳng ai thèm rửa, Ngưu Nguyệt Trân trực tiếp đi ngủ trong phòng Cố Đường.
Lúc này Cố Đường vẫn đang vẽ tranh, mặc dù làm phiên dịch kiếm tiền nhanh, nhưng đó không phải là mong muốn của nguyên chủ, cho nên vẽ bìa sách hoặc vẽ ảnh chân dung, mặc dù rất căng thẳng, nàng vẫn làm một cách rất nhiệt tình.
Đối với tình huống hiện tại của hai vợ chồng nhà Cố, Cố Đường tuy không thấy được trực tiếp, nhưng cũng có thể đoán được một hai.
Lúc trước khi nguyên chủ còn ở nhà, dục vọng khống chế của hai vợ chồng này đều dồn lên người nàng. Bây giờ, họ ngay cả số điện thoại của con mình cũng không biết, chỉ còn có đối phương để mà khống chế.
Nhưng vấn đề là, hai người này đều không thích bị người khác khống chế, vậy cũng chỉ có thể dẫn đến xung đột một ngày càng kịch liệt.
Cố Đường đưa hình vẽ đầu nhỏ vừa vẽ xong lên trang chủ "Muốn làm họa sĩ", kèm theo dòng chữ, "Ảnh chân dung theo phong cách manh sủng, ai muốn lấy thì cứ lấy, cần chuyển tiếp ghi rõ nguồn."
Yêu cầu này không có gì quá đáng, rất nhiều họa sĩ trên mạng xã hội đều dựa vào cái này để tăng độ nổi tiếng.
Còn có những họa sĩ vẽ người nổi tiếng phiên bản Q.
Nhưng cái này thì Cố Đường không tham gia, trò này nói cho cùng cũng liên quan đến quyền hình ảnh, mặc dù người nổi tiếng vì độ hot, độ nổi tiếng nên thông thường là sẽ không truy cứu, nhưng Cố Đường không định lưu lại bất kỳ sơ hở nào.
Cái tài khoản phụ này của Cố Đường đã hoạt động gần một tháng, từ lúc mới bắt đầu chẳng có mấy người, đến bây giờ mỗi lần đăng ảnh lên cũng có ba bốn mươi người bình luận, tiến triển coi như không tệ.
"Oa, chủ blog đăng bài chăm chỉ quá."
"Chủ blog tiến bộ quá nhanh, mới đầu là vẽ phác thảo, bây giờ đã có thể vẽ được tiểu nhân tinh xảo, mình thích quá đi!"
"Mình ôm tấm thứ ba về làm ảnh đại diện nhé, cảm ơn chủ blog."
"Thích tấm thứ tư, chúc chủ blog lúc nào cũng tràn đầy cảm hứng, vẽ đâu là chuẩn đó."
Những lời nhắn nhủ này Cố Đường rất thích, nàng nhanh chóng thả tim một lượt.
Sáng sớm hôm sau, Cố Đường phát hiện trong phần tin nhắn riêng có người nhắn cho nàng, "Chủ blog có nhận vẽ không, chúng tôi là một gia đình, muốn vẽ một bộ ảnh chân dung cùng phong cách."
Cố Đường nhìn thời gian, hơn hai giờ đêm đã nhắn, vẫn còn người thức khuya vậy.
Cố Đường nhanh chóng trả lời, "Muốn bao nhiêu bức, trên trang chủ của tôi có loại nào tương tự phong cách vậy không, hoặc là nói cho tôi biết mẫu các bạn thích."
Tin nhắn phản hồi lại là vào lúc hai giờ chiều.
Người này chọn một bức tranh của nàng vẽ cách đây một tuần, xem như là một tác phẩm thử nghiệm, là tranh vẽ bằng nét thô, sau đó tô màu nhạt, đặc biệt đơn giản, nhưng mà phong cách lại rất rõ ràng.
"Tổng cộng 13 bức ảnh chân dung, yêu cầu của mỗi người đều khác nhau, tôi gửi cho bạn cái bảng yêu cầu."
Cố Đường mở ra xem, nào là tông màu ấm, trên đầu muốn có thêm hoa, hoặc là đeo kính, hoặc là màu vàng nhạt, mỗi yêu cầu mỗi khác.
Cố Đường nói: "Cái này vẽ lên thì tương đối đơn giản, một bức 3 đồng, tổng cộng 39 đồng, ngày kia tôi sẽ gửi bản thảo cho bạn. Sẽ không đăng lên trên trang chủ."
"Không cần gấp vậy đâu, bạn cứ từ từ vẽ."
Thật ra mấy cái loại hình vẽ nhỏ này, với yêu cầu kỹ lưỡng như vậy, nàng chỉ cần một buổi trưa là vẽ xong rồi, nhưng vì khách hàng đã nói như vậy, Cố Đường liền nói: "Vậy cũng được, trong vòng năm ngày tôi sẽ gửi cho bạn."
Như vậy một ngày nàng sẽ chỉ vẽ khoảng ba bức, khách hàng chắc là sẽ hài lòng nhỉ?
Người đó rất nhanh nhắn lại một chữ "ok", lại thêm một câu, "Có bớt chút không? [hình đầu chó]"
Cố Đường nhíu mày, "Tôi thật ra có thể bớt 4 đồng cho bạn, nhưng mà thấy vậy có vẻ như bớt không được hết ý."
Người đó liên tiếp nhắn một chuỗi ha ha ha ha ha ha, "Chủ blog thú vị thật đấy."
Đơn hàng nhỏ đầu tiên như vậy đã thỏa thuận xong, Cố Đường gửi mã thanh toán cho người ta, tiếp tục vẽ bìa sách.
Sau khi thêm một chút họa tiết nhỏ vào trang bìa theo dạng ngẫu hứng, Cố Đường hiện tại chia bìa làm hai cấp bậc.
Thuần sắp chữ là 15 đồng, bìa đơn giản là 25~30 đồng.
Một ngày như vậy, thu nhập cơ bản của nàng khoảng chừng 200 đồng.
Vì tiền thuê phòng phải đặt cọc hai tháng và trả trước một tháng, nàng lại không muốn thuê chung với người khác, nếu như ở một mình, tiền thuê một căn hộ một tháng cơ bản đều là 2000 đồng, cho nên nàng phải tích góp đủ 6000 đồng mới đi thuê phòng được.
Hiện tại thì chỉ có thể ở tạm khách sạn thôi.
"Còn phải tích góp tiền để đi học nữa." Cố Đường thở dài một tiếng, rồi lại tiếp tục sự nghiệp vẽ tranh của nàng.
Nói thật, những thứ này cho dù có tài năng, thì vẫn phải luyện tập, nếu không thì căn bản không có cách nào truyền đạt chính xác những gì mình muốn biểu đạt.
Đến tháng mười một, trong tay Cố Đường đã tích lũy được hơn 5000 đồng, tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Hôm nay, nàng lại tiếp tục đến trường học học ké, buổi chiều là môn lịch sử mỹ thuật phương Đông, là môn bắt buộc đối với tất cả các chuyên ngành, cho dù học là chuyên ngành nghệ thuật đương đại phương Tây thì cũng đều phải học lịch sử mỹ thuật phương Đông.
Mặc dù là giảng đường, nhưng cơ bản thì năm lớp cùng nhau tới học, cộng lại có đến 150 người, việc học ké rất thuận tiện.
Cố Đường đi vào tìm một chỗ ở hàng ghế trước, dựa vào một bên rồi ngồi xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận