Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 187: Pháo hôi vợ trước? Ta để ngươi thay đổi pháo hôi tổng giám đốc (length: 8895)

Mặc dù dựa vào một mình nàng cũng có thể làm được, nhưng có câu nói rất hay, "Đông người kiếm củi lửa sẽ cao", trong chuyện này chắc chắn không thể thiếu sự giúp sức của Khương Ly Tinh.
Sáng sớm hôm sau, Cố Đường vừa rời gường liền đi hỏi Vương mụ, "Tiên sinh hôm qua không về sao?"
Vương mụ gật đầu, Cố Đường nói: "Vậy bà nấu cháo hải sản đi, lát nữa con mang qua cho hắn."
Vừa đến công ty, Cố Đường đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, mở cửa ra đã thấy Hạ Cảnh Chính "vất vả" suốt đêm.
Hắn trông rất mệt mỏi, mí mắt sưng lên, vẻ ngoài tuy không có tinh thần, nhưng thực chất lại toát ra vẻ vui vẻ từ trong ra ngoài.
Có thể khẳng định, hai người họ đã giày vò nhau cả đêm.
"Anh cũng thật là." Cố Đường đặt cháo lên bàn, còn có cả âu phục của Hạ Cảnh Chính.
"Bận rộn cả đêm sao? Mặt anh sưng lên rồi kìa, em bảo Vương mụ nấu cháo hải sản, thanh đạm mà lại có dinh dưỡng, anh nhớ uống nhé. Còn đây là quần áo em mang cho anh."
Cố Đường liếc qua bộ âu phục trên người hắn, xem ra tình hình chiến đấu hôm qua rất là kịch liệt đấy.
Hạ Cảnh Chính tâm lý còn chưa đủ vững để vừa ăn vụng dưới danh nghĩa thê tử, vừa có thể thản nhiên như không có gì, hắn nhẹ nhàng hắng giọng, nói: "Vất vả em rồi."
"Sao lại là vất vả chứ?" Cố Đường cười nói, "Em thấy tinh thần anh vẫn tốt đấy, hôm qua đã nắm bắt được đầu mối chưa?"
Hạ Cảnh Chính nghĩ đến kế hoạch của mình, dù là muốn cổ phiếu công ty tăng lên, hay là muốn Cố Đường giúp hắn nuôi con, đều không thể thiếu màn thể hiện tình cảm.
"Chúng ta cùng nhau ăn nhé?" Hạ Cảnh Chính nói.
Ai mà muốn cùng hắn ăn cơm chứ? Không đánh răng, không rửa mặt, quần áo trên người thì nhàu nhĩ, thật là tự tìm khổ a.
"Em còn phải đi làm." Cố Đường cười từ chối, "Em vẫn là trợ lý nhân sự, ngay cả chuyên viên còn chưa phải nữa, em không thể đến muộn được, em đi trước nhé, anh… Nếu hôm nay không có việc gì thì nên nghỉ ngơi cho khỏe."
Cố Đường vào thang máy, bấm tầng hai, chỗ đỗ xe của Hạ Cảnh Chính là tốt nhất, cũng tiện tìm đường đi, cô đi qua sờ vào nắp capo xe, vẫn còn ấm, vậy là sáng sớm hắn mới về.
Có lẽ, cô nên tiếp tục kích thích Khương Ly Tinh.
Cố Đường lấy điện thoại ra chụp ảnh bát cháo hải sản rồi đăng: "Làm tổng giám đốc thật khổ quá." Chưa đầy năm phút đã thấy Hạ Cảnh Chính bình luận: "Cảm ơn vợ yêu."
Sau đó thì Khương Ly Tinh gọi điện tới, "Khi nào chúng ta ra ngoài đi dạo phố?"
Giọng Cố Đường mang ý cười, nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn không có biểu cảm gì, "Được thôi, hôm nay thế nào? Chúng ta có thể cùng ăn trưa, chiều lại đi dạo. Sắp Tết rồi, tớ cũng phải mua chút quà cho người nhà, cậu có muốn mua gì không?"
Khương Ly Tinh nhìn thẻ chính trên tay mình, đắc ý cực, "Ừ, lần trước là cậu trả tiền, bữa trưa này tớ mời."
Hạ tổng tài ngốc nghếch quả thật quá ngây thơ, cũng rất thích cắn câu.
"Vậy thì tớ giao toàn bộ cho cậu sắp xếp nhé, chúng ta mười một giờ gặp nhau ở quảng trường Đồng Tiên nhé?"
Cố Đường cúp điện thoại, đi đến bộ phận nhân sự, trước dùng tài khoản của mình đăng hai bài khảo sát lên diễn đàn công ty.
【Tiệc tất niên muốn ca sĩ nào đến】 【Tiệc tất niên muốn nhìn thấy ngôi sao nào】 Liệt kê tất cả những người mà cô biết, có thể mời được.
Diễn đàn nội bộ của Hạ Thị dùng tên thật, mà chủ đề ngôi sao lại có độ thảo luận cao, bài đăng vừa xuất hiện một phút đã thành bài nóng, ba phút sau đã thành hot, năm phút sau thì admin đã thêm ghim và gắn nhãn đỏ.
"Cảm giác Tạ lão bản nương quá tuyệt!"
"Tâm trạng thật phức tạp, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy ông chồng mình ở buổi tiệc tất niên công ty! A a a a a! ! ! Tôi yêu Cố Đường! ! ! Từ nay tôi là fan chân ái của cô! ! !"
"Tôi là fan nhạc của Cố Đường đây! ! ! Tôi muốn nghe cô hát! Tôi muốn nghe Dư Sinh May Mắn! ! !"
Tuyệt thật, tuy là ở diễn đàn nội bộ công ty, nhưng không phải không thể chụp ảnh màn hình đăng lên vòng bạn bè, rất nhanh tin này sẽ lan đi, mang lại đều là danh tiếng cho cô.
Làm xong chuyện này, Cố Đường liền đi gặp tổng giám đốc nhân sự.
Bài khảo sát này của Cố Đường, bên trong vừa có tiểu thịt tươi, lại có trung niên, còn có những giọng ca thường được yêu thích, thần tượng của tổng giám đốc cũng có trong đó.
Toàn là những ký ức tuổi thanh xuân cả.
"Cô có thể mời được Nghiêm Bảo Sâm sao?" Tổng giám đốc mắt đã sáng lên.
Cố Đường gật đầu nói: "Ông ấy đã từng chỉ điểm cho tôi, tính tình hiền hòa, ông còn từng nói đùa là tại sao không ai mời ông ấy đi diễn thương."
Tổng giám đốc suýt nữa thì thốt ra "Tôi muốn lên tặng hoa! ! !"
Nhưng dù sao cũng là tổng giám đốc, khả năng khống chế tình hình vẫn rất mạnh, bà nhẹ nhàng hắng giọng, vẻ mặt lại vô cùng tự nhiên, "Với số tiền của chúng ta, có thể mời được Nghiêm Bảo Sâm không?"
Có thể, cách xưng hô đã biến thành "chúng ta".
Cố Đường nói: "Cô xem cái bảng giá kia, cơ bản đều đã giảm 30%, đó là giá thông thường. Vị thế của Nghiêm Bảo Sâm trong giới quá cao, mấy năm không xuất hiện, rất nhiều người đều cho là không mời được ông ấy, cho nên dứt khoát không ai dám mở miệng mời, chúng ta là nhà đầu tiên, lại có quen biết với ông ấy, chắc là mời được."
Tổng giám đốc nhân tiện dùng việc công để tư vào tên Nghiêm Bảo Sâm, trịnh trọng nói: "Tiệc tất niên của chúng ta, thành viên hội đồng quản trị cũng muốn đến, Nghiêm Bảo Sâm xem như mời cho bọn họ đi. Còn lại thì cứ xem kết quả bình chọn."
Thương lượng xong chuyện này, Cố Đường nói buổi chiều cô không đến, tự nhiên cũng sẽ không gặp trở ngại gì, tổng giám đốc tự mình tiễn cô ra ngoài, còn hỏi: "Lúc hát thì nên tặng loại hoa gì, cô cũng chuẩn bị chút đi, hỏi xem họ thích loại gì, cho vừa ý."
Đến mười giờ rưỡi, Cố Đường lên xe, bảo tài xế chở đến quảng trường Đồng Tiên, đi lên tầng hai quán cà phê, cô không cầu tốt nhất chỉ cần đắt nhất, gọi một ly cà phê lá vàng giá 560 tệ, sau đó gửi định vị cho Khương Ly Tinh, "Tớ ở quán cà phê tầng hai."
Khương Ly Tinh rất nhanh đã lên tới, vừa nhìn ly cà phê ánh vàng lấp lánh trước mặt cô mà bay cả lá vàng, mí mắt cô đã giật giật.
Đây đều là tiền của Hạ Cảnh Chính!
"Uống cà phê giờ này, buổi tối sẽ khó ngủ đấy? Đây lại là loại pha thủ công chứ không phải loại tan nhanh."
Cố Đường nhỏ giọng ngáp một cái, "Hôm qua chồng tớ không về nhà, tớ lo lắng cả một đêm, nếu mà không uống một ly cà phê chắc là ngủ gật mất."
Khương Ly Tinh không biết Cố Đường đang giả vờ, nghe những lời này, trong lòng nàng hiện lên sự kiêu ngạo khó tả, Hạ Cảnh Chính thà ngủ một đêm ở trên xe với cô, chứ không chịu về nhà với Cố Đường.
Điều này khiến sự tự tin trong lòng cô tràn đầy, Khương Ly Tinh vung tay lên, "Tôi cũng muốn một ly cà phê lá vàng."
Nhân viên phục vụ đến, lịch sự hỏi: "Quý khách muốn vị gì ạ?"
Khương Ly Tinh trong nhất thời không phản ứng kịp.
Cố Đường nói: "Latte? Cappuccino? Macchiato? Espresso?"
Khương Ly Tinh thở phào, trừ cái cuối cùng, những từ dịch âm kia cô còn có thể nghe hiểu.
"Latte." Khương Ly Tinh nói, tiếp tục điềm nhiên như không có chuyện gì đưa ra tấm thẻ chính của Hạ Cảnh Chính.
Cố Đường kéo cô lại, "Quán này lát sau mới tính tiền."
Khương Ly Tinh ho một tiếng, đặt tấm thẻ lên bàn.
Cố Đường liếc qua, Khương Ly Tinh chắc chắn không có thẻ tín dụng vàng, xét duyệt tài sản cũng không qua, cho nên tấm thẻ này là của Hạ Cảnh Chính.
Khương Ly Tinh không nói gì, cô có chút không thoải mái, vừa rồi nhân viên phục vụ hỏi vị, thế mà cô không phản ứng kịp, giống như cô chỉ là nhắm vào lá vàng thôi, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng sỉ nhục, đặc biệt là từng tiếng ngoại ngữ của Cố Đường kia, giống như đang nhảy nhót trên mặt cô vậy.
Còn cái hành động đưa thẻ qua kia, chính là đang nói cô lần đầu tiên tới đây, cô chỉ là một kẻ mới giàu có.
"Tớ nhớ trên lầu này có một nhà hàng ba sao Michelin, lát nữa chúng mình đi ăn ở đó được không?" Khương Ly Tinh cố ra vẻ trấn định nói.
Giọng điệu và biểu cảm đều không tự nhiên, Cố Đường cười gật đầu, lòng tự trọng của Khương Ly Tinh mạnh đến mức không ai bằng, một người bình thường chắc chắn sẽ không để loại khúc nhạc dạo nhỏ này ở trong lòng.
Đương nhiên cô cũng là cố ý, như vậy bước tiếp theo có thể tiếp tục kích thích cô ta, lên dây dùng tuyến của Hạ Cảnh Chính để ganh đua so sánh, rồi để thẻ tín dụng lộ số.
Cô ta thế nào cũng phải dụ được cái tiền đủ mua mười cổ phiếu ra mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận