Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 836: Ta gọi Chiêu Đệ ( 1 ) (length: 8045)

"Ta có tiền mà, ta có thể cho ngươi đầu tư." Cố Đường cười tủm tỉm nói.
Triệu Phổ sững sờ một chút, mặc dù Cố Đường bình thường lanh lợi hoạt bát, nhưng mà nói đùa này hơi quá phận rồi. Hắn nói: "Ta biết ngươi có tiền, ngươi vào công ty mười năm, lương của ai cũng không tăng nhanh bằng ngươi, thưởng của ai cũng không nhiều bằng ngươi ——"
Triệu Phổ ngập ngừng một chút, nhớ đến lần trước Vi Lệ xem bảng lương cả năm cùng hắn trêu đùa, nói: "Thật, công ty này là của ta không sai, nhưng lương và thưởng công ty trả cho ta đều không nhiều bằng ngươi a ~"
Việc này khá khiến người ta cao hứng, Cố Đường nói: "Nhưng ngươi có chia hoa hồng mà."
"Thật sự không cần." Triệu Phổ cười nói: "Bộ nghiên cứu một tháng ít nhất phải đốt hết 200 vạn, chút tiền của ngươi, đủ bọn họ đốt hai tháng sao?"
Cố Đường nói: "Ta còn có nhà có thể thế chấp."
"Thật sự không cần thiết." Triệu Phổ khoát tay, nhưng mà chạm phải ánh mắt của Cố Đường, hắn lại có chút không chắc chắn.
Cố Đường vào nhà máy mười năm nay, chưa từng có lần nào nói mà không làm được, hắn nhướng mày, "Ngươi thật sự có tiền? Chẳng lẽ lại ngươi là người thừa kế duy nhất khối tài sản kếch xù nào đó?"
"Chúng ta đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Cố Đường nói.
Triệu Phổ gọi tài xế, hai người lái xe đi ra ngoài.
Cố Đường dẫn hắn đi xem sản nghiệp của mình.
"Đây là hai tòa nhà ký túc xá sáu tầng, một tòa này mỗi tầng 12 gian, tòa này mỗi tầng 15 gian."
Triệu Phổ cũng không đi lên, chỉ nhìn quanh phía dưới mấy lần, dựa vào độ rộng và chiều dài, hắn tính ra được diện tích, dù tính theo giá 1600 tệ một mét vuông, thì chỉ hai tòa nhà này thôi, một tháng tiền thuê đã là 25 vạn.
Khu vực lại ở giữa khu công nghiệp, tốt phải biết, muốn bán thì giá ít nhất cũng phải ba ngàn vạn.
Vậy nên nàng đến Hạo Phổ là làm gì? Thật là vì thực hiện lý tưởng?
Triệu Phổ không nói lời nào, Cố Đường lại bảo tài xế đi đến địa chỉ thứ hai.
Lần này đến khu bến cảng.
Cố Đường chỉ một tòa ký túc xá 28 tầng nói: "18 tầng nguyên tầng đều là của ta."
Tòa nhà này tuy xây tương đối sớm, nhưng khu vực tốt, thứ nhất là ở giao lộ giao thông thuận tiện, thứ hai, con đường trước cửa chính là đại lộ lớn của khu bến cảng, nối liền bến cảng, bên trái hai tòa nhà là cao ốc hải quan, bên phải hai tòa nhà là ban quản lý bến cảng.
Vậy tiền thuê tòa nhà này chắc chắn không hề thấp, tiền thuê một mét vuông hàng tháng không thấp hơn 200 tệ, thế này lại thêm 20 vạn nữa rồi?
Lại xem đến diện tích này, một tầng chắc phải khoảng 1000 mét vuông, nếu bán đi cũng phải được tầm bốn ngàn vạn.
Mấu chốt là vị trí của tòa nhà này quá tốt, căn bản là có tiền cũng không mua được, đây đúng là gà mái đẻ trứng vàng, nếu không phải đường cùng thì chẳng ai bán cả.
Triệu Phổ muốn bắt đầu vò đầu rồi, nếu không phải tuổi hắn quá lớn, vò nữa là chẳng còn mấy sợi tóc, có khi hắn thật đã tự mình xuống tay rồi.
Này đâu chỉ là có tiền, mà là quá có tiền ấy chứ? Mà đây lại là thứ có thể đổi thành tiền bất cứ lúc nào, còn hơn cả việc họ làm công ty nhà máy.
"Ngươi——" Triệu Phổ dừng một chút, nói: "Hôm trước ta còn nghe người ta kể chuyện cười, nói bây giờ giải tỏa mặt bằng có rất nhiều người giàu lên, cái công ty ấp trứng nhỏ ba tầng ở ngay bên cạnh khu chúng ta cũng chẳng còn làm ăn được nữa, nhưng mà không ngờ cô nhân viên quèn cảm thấy môi trường ở đó tốt, trực tiếp bảo ba mình mua lại công ty, sau đó vẫn những người đó, không ai bỏ đi cả, chẳng lẽ ta cũng phải gặp chuyện này?"
Cố Đường cười một tiếng, "Ta làm gì có ba giàu có, đây đều là tự ta kiếm cả."
"Ngươi trúng xổ số độc đắc hả? Chẳng lẽ ngươi lại đi cướp ngân hàng à?"
Cố Đường cười vài tiếng, nói: "Ta tính sơ cho ngươi nghe thử xem, năm đầu ta đến công ty, tổng cộng được 8 vạn tệ tiền thưởng, tiền lương trung bình tính là 7000 đi, đó là 16 vạn, lúc đó thuê nguyên một tầng ký túc xá, khoảng 4000 ~ 4500 một tháng, 16 vạn đủ cho ta trả tiền thuê ba tầng cả năm."
"Vì là thuê cả tầng, giá thuê rẻ hơn, nhưng mà cho thuê lại là giá bình thường, tỷ suất lợi nhuận khoảng 60~70."
"Năm thứ hai ta đã bắt đầu mua nhà. Nói ra thì cũng là nhờ công ty, chứ nếu không ta cũng chẳng có nhiều vốn khởi nghiệp như vậy." Nhìn thấy Triệu Phổ dần ngây ra, Cố Đường nói: "Ta có thể đầu tư trước một ức."
Cô có tổng cộng 2 ức vốn để cung cấp, đương nhiên là phải thế chấp để vay, bây giờ giá nhà chưa tới đỉnh điểm, bán đi khá là đáng tiếc.
Triệu Phổ đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, không phải chứ, hắn tân tân khổ khổ làm công ty nhà máy là vì cái gì?
À, là vì lý tưởng.
Triệu Phổ thở dài một tiếng.
Cố Đường nói: "Nói thật, ta không có ý muốn lên sàn, với lại chúng ta hiểu rõ tận gốc rễ rồi, nghiên cứu phát minh cũng không thể ngừng lại, anh cũng thấy tốc độ đổi mới khoa học kỹ thuật nhanh đến mức nào rồi đấy —— nên chúng ta có thể bàn chuyện tỷ lệ cổ phần của tôi không?"
Sau khoảng một tháng các loại đàm phán, định giá, thế chấp cho vay và cuối cùng rót vốn, Cố Đường tổng cộng đầu tư cho Hạo Phổ hai ức, chiếm 35 cổ phần.
Đàng hoàng ký hợp đồng, Triệu Phổ cảm thán một tiếng, cười nói: "Ta lo lắng mười năm em sẽ ăn cây táo, rốt cuộc giờ có thể yên tâm, em giờ mà muốn nói ăn cây táo, em ăn cây táo ở đâu cũng là điệp viên thương mại cả."
Có nguồn vốn lớn rót vào, bộ phận nghiên cứu sinh khí dạt dào, đến cuối năm đã có điện thoại mới ra mắt, trải nghiệm sử dụng không khác gì mấy chiếc điện thoại thông minh ở nước ngoài, nhưng giá cả lại chỉ bằng một nửa của họ.
Thêm vào danh tiếng tốt đã gây dựng được trước đây của Hạo Phổ, điện thoại mới vừa ra mắt đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.
Sau cuộc họp cấp cao, trọng điểm nghiên cứu phát minh chuyển từ phần cứng sang phần mềm.
Cố Đường còn đưa ra một đề nghị: "Chúng ta có thể có mấy phần mềm được cài sẵn trong máy, dù chất lượng là trên hết, nhưng mà cũng nên cho chúng cạnh tranh một chút."
Đến cuối năm, công ty con của Hạo Phổ, lãnh đạo cấp cao của công ty máy tính cá nhân Hoffmann đến báo cáo công tác.
Trong đó có một người thần sắc rất phức tạp, chính là White tiên sinh, người phụ trách khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của Hoffmann năm xưa.
Tiếng Trung của ông ta không tồi, nhưng mà khi thấy điện tử Hạo Phổ quen thuộc nhưng lại vô cùng rực rỡ này, ông ta coi như đã lĩnh hội đủ điều gì gọi là phong thủy luân chuyển.
Năm đó ông ta là người liên lạc, phụ trách sự vụ khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, bao gồm việc tiêu thụ và sản xuất máy tính xách tay, bây giờ ông ta vẫn là người liên lạc, phụ trách bán điện thoại Hạo Phổ sang châu Âu và châu Mỹ.
Thật là — tóm lại là khó nói hết một lời.
Loại cảm giác này sau khi gặp Cố Đường, đạt đến đỉnh điểm.
Năm xưa ông ta còn muốn đào người ta về, bây giờ người ta đã thành cấp trên của ông ta rồi.
Đối với việc này, Khâu chủ nhiệm năm xưa trơ mắt nhìn Cố Đường phất lên thì có nhiều điều muốn nói, ông ta tiến lên vỗ vai White tiên sinh, dùng vốn ngoại ngữ trôi chảy mà mấy năm nay học được nói: "Ăn cơm trước đi, chiều hãy họp, anh yên tâm, vì xét thấy anh lặn lội đường xa ngồi mười mấy tiếng đồng hồ máy bay, cơm trưa rất thanh đạm."
Ăn Tết lúc nào cũng cần phải có chút cảm giác nghi thức, gần cuối năm, Cố Đường cũng muốn đi dạo trung tâm thương mại, muốn mua thêm mấy bộ quần áo mới cho mình, còn phải có một bộ màu đỏ.
Khi Hạo Phổ tiến một bước đặt chân lên sân khấu quốc tế, trang phục công sở của cô đã đi theo con đường đặt may thủ công, nhưng với trang phục thường ngày, Cố Đường vẫn có khuynh hướng hàng nội địa, mà phải thoải mái nhẹ nhàng một chút.
Bốn chị em đều ở Nam Khẩu, ngần ấy năm cũng không thể không gặp được.
Đúng lúc Cố Đường đang mua sắm ở tầng dưới, thì ở trên tầng, ba người Cố Chiêu Đệ, Cố Tinh Tinh và Cố Vân Vân đang ngồi ăn cơm ở một bàn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận