Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 259: Trưởng tỷ như mẹ? Mẹ kế! ( 1 ) (length: 10601)

Tháng mười hai, đại hội thể dục thể thao, Cố Đường tham gia chạy dài 5000 mét và chạy dài 1500 mét, lần lượt giành được vị trí thứ ba và thứ hai.
Tuy là học viện ngoại ngữ, nhưng trường học cũng tuyển sinh cả vận động viên, lại luôn có người huấn luyện chuyên nghiệp, vậy thì chắc chắn là không thể so được.
Tiếp đó, kỳ thi viết và thi nói cấp sáu cũng được hoàn thành rất thuận lợi, sau đó là tiến vào ôn tập cuối kỳ theo đúng trình tự.
Nghỉ đông Cố Đường không về nhà, khi nộp đơn xin ở lại trường, Ngô Kiến còn giới thiệu cho nàng một công việc gia sư.
"Ba của bọn trẻ họ Trương, làm trong ngành du thuyền, nhà rất có tiền, con gái lớn học lớp năm, con trai nhỏ học lớp ba, năm nay mới về nước, nhiệm vụ của ngươi là kèm các cháu làm bài tập, mỗi ngày 3 tiếng vào buổi chiều, 1000 tệ."
Quả thật đây là một mức lương cao, Cố Đường càng thêm cảm kích Ngô Kiến.
"Nhưng mà phải phỏng vấn, có không ít người nhắm vào vị trí gia sư này đấy." Ngô Kiến nói: "Cứ thể hiện thật tốt. Bởi vì bọn trẻ còn nhỏ, nên gia sư cũng không thể quá lớn tuổi, đồng thời hai đứa trẻ này nói chuyện còn hơi Tây, tiếng Anh cũng phải tốt. Trẻ con cũng không thể ngồi yên 3 tiếng, nhớ mang theo đàn ghi ta của ngươi nhé."
Thi cuối kỳ xong, Cố Đường đến nhà họ Trương phỏng vấn.
Nhà của họ nằm ở khu biệt thự bên bờ sông Liêu Nguyên, thành phố Phổ Hóa, là một khu nhà giàu, Cố Đường ở cửa ra vào chờ bảo vệ gọi điện thoại hỏi chủ nhà rồi mới có thể đi vào.
Cố Đường vừa vào liền chụp hai tấm ảnh, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè câu like.
Nhà họ Trương nằm ở vị trí trung tâm nhất của khu biệt thự, là căn hộ áp mái hai tầng, riêng phòng khách cũng đã rộng cả trăm mét vuông.
Ông Trương và bà Trương đều có mặt, hai người dùng tiếng Anh hỏi Cố Đường mấy câu, thấy nàng trả lời rất hài lòng.
Bà Trương nhìn thấy nàng đeo đàn ghi ta, cười nói: "Vậy cô hát hai bài đi."
Cố Đường hát xong, bà Trương lại càng thêm hài lòng, Cố Đường lại lấy giấy đỏ và kéo ra, ngồi đối diện hai người cắt mấy tờ giấy.
Bà Trương đầy vẻ hoài niệm, vừa cười vừa nói với Cố Đường: "Cô không biết đó thôi, trong giới người Hoa ở nước ngoài, luôn có một số người dùng nghề cắt giấy để xin được hộ chiếu, thấy cái này là tôi lại thấy buồn cười."
Ông Trương thì lại để ý đến cái kéo Cố Đường mang theo, là loại đầu tròn an toàn, chuyên dùng cho trẻ con, tránh cho chúng làm bị thương bản thân.
Chi tiết này làm cho người ta rất hài lòng.
Ông Trương và bà Trương nhìn nhau, nói: "Cô có thể thử một giờ trước, nếu như bọn trẻ cũng thích cô, thì công việc này là của cô."
Bọn trẻ đương nhiên cũng thích nàng, lúc Cố Đường ra về, ông Trương đã rời đi, bà Trương đưa cho nàng một chiếc thẻ ra vào tạm thời, nói: "Mỗi tuần năm ngày, cuối tuần nghỉ, ba mươi đến mùng ba Tết cũng nghỉ."
"Dạ được ạ."
Bà Trương lại đưa cho nàng mấy quyển sách, "Đây là sách giáo khoa và bài tập nghỉ đông của bọn trẻ, cô phải xem qua một lượt."
Cố Đường nhận lấy, nói: "Vậy ngày mai bắt đầu nhé?"
Bà Trương đáp một tiếng được.
Rời khỏi nhà họ Trương, Cố Đường chỉnh sửa lại bài đăng trên vòng bạn bè đặc biệt, rồi đăng lên.
"Trời ơi, đây là khu nhà ở có giá nằm trong top ba của thành phố Phổ Hóa rồi thì phải? Không ngờ chủ nhà của gia sư mình lại ở cái nơi như thế này, thật sự quá xa hoa."
Trong đó có mấy tấm ảnh chụp phối cảnh của khu nhà, còn có một bức chụp cái ao nhỏ, trong đó có mấy con cá chép đều dài cả mét, dưới tác động kép của ánh mặt trời và sóng nước thì chúng lấp lánh ánh vàng, nhìn thôi đã thấy vui vẻ rồi.
Còn có cây xanh trong khu, lá cây sạch sẽ không có một chút bụi bẩn nào, hai bên đường cây vạn niên thanh còn được cắt tỉa tạo hình nữa.
Bài đăng này đừng nói Tạ Hiểu Văn, ngay cả Giang Tố Lan và Ô Tuyền Tuyền cũng bị ảnh hưởng.
"Đường Đường cũng quá giỏi, tiếng Anh của nó tốt đến mức nào vậy?" Giang Tố Lan đẩy đẩy Tạ Quốc Trí, "Anh nói xem em có nên hỏi nó cách học tiếng Anh được không, dù gì cũng là người thân thích, mẹ của nó tuy không đáng gì, nhưng con trai anh cũng phải gọi nó một tiếng chị, nó cũng nên giúp đỡ em trai của mình chứ."
Tạ Quốc Trí nói: "Hàm Vũ đang bận nhiều việc, sang năm nó thi đại học rồi, kỳ nghỉ đông này nó chỉ được nghỉ một tuần, với lại thầy cô giáo của nó cũng có kế hoạch rồi, em đừng có mà nhiều chuyện, nó em ruột nó còn không quản, còn trông mong nó quản thằng em họ?"
"Hỏi chút có sao đâu? Cũng không mất miếng thịt nào." Giang Tố Lan vừa nói, vừa gửi tin nhắn cho Cố Đường, "Đường Đường, dì muốn hỏi chút, sao tiếng Anh của con học giỏi vậy?"
Cố Đường trả lời rất đơn giản, "Học ngôn ngữ không có đường tắt, phải xem nhiều, đọc nhiều, nói nhiều, viết nhiều."
Đây là câu trả lời tiêu chuẩn, ai cũng biết, nhưng câu trả lời này trong mắt Giang Tố Lan lại là qua loa. Bà ta đẩy Tạ Quốc Trí một cái, "Anh nhìn nó kìa, rõ ràng là coi thường chúng ta."
Tạ Quốc Trí hừ một tiếng, "Nên tôi mới bảo em đừng có nhiều chuyện, em thế nào cũng cứ đâm đầu vào, năm ngoái tết em còn thái độ với người ta đó thôi, người ta có thật lòng muốn giúp em không?"
"Có gì hơn người, ba mẹ nó còn không cần nó."
Tạ Hiểu Văn lại càng thêm tức giận, đi dạy kèm ở khu biệt thự này, một kỳ nghỉ đông này ít nhất cũng kiếm được hơn vạn tệ nhỉ? Đứa con gái chết tiệt này không khiến người ta bớt lo chút nào, đến cúi đầu cũng không biết.
Nàng ta nhưng lại là mẹ của nó!
"Cô lại uống nước đi, một lát nữa lại đi siêu âm."
Tạ Hiểu Văn đáp tiếng vâng, hôm nay là ngày đơn vị tổ chức khám sức khỏe, Tạ Hiểu Văn đương nhiên là muốn đi cùng.
Sau khi được nghỉ dài hạn cả tháng trời, nàng đã bị điều đến phòng hồ sơ, nếu như không phải trước đây chưa sinh đứa thứ hai, thì chắc chắn nàng không muốn. Nhưng hiện tại, sự nghiệp trong lòng Tạ Hiểu Văn không còn lại bao nhiêu, trong đầu không nghĩ đến chuyện làm thế nào để hai con trai có tiền đồ, thì cũng là làm thế nào để moi tiền, hoặc là làm thế nào để Cố Đường phải chịu xấu mặt.
Tạ Hiểu Văn lại uống nửa bình nước, ngồi nửa tiếng rồi đi siêu âm.
"Đã bao lâu không có kinh nguyệt?" bác sĩ siêu âm hỏi.
"Khoảng chín, mười tháng rồi."
Bác sĩ lại liếc qua thẻ khám sức khỏe của cô, "Cô bị tắt kinh rồi."
Tạ Hiểu Văn lập tức ngây người ra, "Tôi còn chưa đến bốn mươi lăm tuổi mà!"
Bác sĩ nói: "Lên đây đi. Với độ tuổi này của cô thì bị tắt kinh có chút sớm, chúng tôi khuyên cô nên làm một số kiểm tra kỹ lưỡng, nếu như không có vấn đề gì thì vẫn nên cố gắng dùng liệu pháp hoóc môn kích thích một chút."
"Tôi... Tôi đầu năm mới sinh con trai, tôi bị mất kinh sau sinh!"
Bác sĩ khó hiểu nhìn cô một cái, nói: "Khoảng thời gian này, cô có thấy tính tình hay cáu gắt, dễ nổi nóng không, da dẻ cũng không còn được như trước? Buổi tối có thường xuyên mất ngủ, đổ mồ hôi trộm? Còn dễ mệt mỏi?"
Trừ mất ngủ đổ mồ hôi trộm ra thì tất cả đều trúng, nhưng chẳng phải là vì sinh con thứ hai sao?
Nàng dễ nổi cáu, là vì mọi người đều không vừa mắt nàng, da dẻ của nàng không tốt là vì muốn tiết kiệm tiền nuôi con, dùng toàn đồ rẻ tiền tiện dụng, dễ mệt mỏi là vì vừa muốn đi làm lại còn phải trông con, ai mà không mệt?
Tạ Hiểu Văn cầm tờ giấy ngồi ở ngoài cửa, nàng... đã hoàn toàn già đi rồi sao?
Kỳ nghỉ đông của Cố Đường đã bắt đầu được năm ngày, mỗi sáng cùng Hoa Ngẫu Sinh ăn điểm tâm, sau đó nàng đi tự học, Hoa Ngẫu Sinh thì đi làm thêm, buổi chiều nàng đi dạy gia sư, Hoa Ngẫu Sinh trở về học viện mỹ thuật vẽ tranh, buổi tối thì lại cùng ăn một bữa cơm.
Sau năm ngày trôi qua như thế, Cố Đường cảm thấy không ổn lắm, "Anh không về nhà à?"
Hoa Ngẫu Sinh cười rất ngây ngô, "Bất ngờ không? Em ở lại để bầu bạn với chị."
"Không cần đâu, anh nên về nhà thì cứ về thôi."
Vẻ mặt Hoa Ngẫu Sinh có chút hụt hẫng, nói: "Em không biết ba em là ai, mẹ em thì mất hồi em học cấp ba, ông ngoại tuy là người giám hộ của em, nhưng ông cũng không muốn gặp em."
Cố Đường sờ đầu hắn, nói: "Vậy thì cứ ở lại đây đi, hai chúng ta cùng nhau ăn Tết."
Đêm giao thừa, Cố Đường dùng hai ngày tiền lương mua cho Hoa Ngẫu Sinh một bộ màu vẽ 48 màu.
"Em cũng có đồ tặng cho chị nè!" Hoa Ngẫu Sinh lấy cái hộp nhỏ tinh xảo của mình ra, mở ra thì thấy, bên trong là một chiếc vòng tay bằng dây đỏ, trên đó còn có một đầu thỏ bằng vàng nhỏ nhắn dễ thương.
Cố Đường đeo chiếc vòng vào tay, chìa tay ra, Hoa Ngẫu Sinh liền nắm lấy. Răng rắc một tiếng, tấm ảnh đã được chụp, trong khung hình còn có bộ màu vẽ 48 màu.
"Em thích lắm." Cố Đường vừa nói, vừa hôn lên mu bàn tay của Hoa Ngẫu Sinh.
Toàn thân Hoa Ngẫu Sinh cứng đờ lại, không những vậy, trên mu bàn tay của hắn còn xuất hiện một mảng ửng hồng nhỏ, màu hồng chậm rãi lan ra, rất nhanh sau đó hai gò má cùng vành tai hắn dần lộ ra làn da đều ửng hồng lên.
Cố Đường thở dài một tiếng, "Con trai trẻ tuổi ra ngoài thật là phải bảo vệ bản thân cho tốt."
Đêm ba mươi Tết, Tạ Hiểu Văn và Cố Liên mang theo hai đứa trẻ đến nhà Cố ăn Tết.
Hai đứa trẻ đã hơn một tuổi, có thể tự đứng lên, bám vào đồ vật hoặc là kéo tay người lớn, cũng có thể đi được hai bước.
Không chỉ như vậy, chúng còn học được gọi bà nội, mẹ của Cố Liên mừng đến nỗi mặt mày đầy nếp nhăn, "Hai đứa cháu trai của tôi, lớn lên trắng trẻo mập mạp, thật sự là có phúc!"
Tạ Hiểu Văn có chút khó chịu, hoàn toàn không trả lời, Ô Tuyền Tuyền cảm thấy không ổn, sao chị dâu cả của mình lại giống như biến thành người khác rồi?
"Chị dâu có phải mệt không? Hay là chị vào phòng của Cẩn Tử nằm nghỉ một chút? Còn nửa tiếng nữa là chúng ta ăn cơm rồi."
Tạ Hiểu Văn hoàn hồn, "Không cần đâu, em cứ ngồi như vậy là được rồi, còn phải trông bọn trẻ nữa. Hai đứa nó bây giờ đứng không vững, không biết chừng lúc nào thì nhào ra, kéo không được là phải đập đầu đấy, chị xem trên đầu An An còn một mảng xanh, là mấy hôm trước bị ngã đó."
"Trông trẻ con không dễ mà." Bà cụ nói: "Tôi thấy chân của Ninh Ninh đẹp lắm, chắc là không sao đâu. Trẻ con lớn nhanh mà, cũng mau hồi phục thôi, đợi đến năm sáu tuổi thì sẹo trên đùi cũng không nhìn thấy nữa."
Tạ Hiểu Văn miễn cưỡng nở nụ cười đáp ừ một tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận