Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 804: Ta gọi Chiêu Đệ ( 2 ) (length: 7350)

Tào lão đệ hạ mình nói: "Lão ca, ta lại nhờ ngươi một chuyện, xưởng này điều kiện không được tốt lắm, lão chủ chống đỡ cũng không dễ dàng, ta ở chỗ này của hắn cũng nhập hàng mấy năm rồi, ngươi vào đừng lên tiếng trước, đừng để lão chủ thấy ra, tránh cho hắn thất vọng."
Cố Đại Vĩ càng thêm cao hứng, nói: "Được, vào trong ngươi cứ nói, ta sẽ không nói gì."
Tào lão đệ dẫn đầu đi vào, nói: "Chương lão chủ! Ta lại tới lấy hàng."
Nhà xưởng này là một cái sân nhỏ, đi vào hai bên trái phải đều là phòng, bên trong cũng là nhà xưởng, theo tiếng nói của Tào lão đệ vừa dứt, từ bên trong nhà xưởng đi ra một ông chủ mặt tròn, tươi cười nói: "Đến rồi, muốn lấy gì thì tự xem đi."
Tào lão đệ quay đầu nhìn ba cô gái, nói: "Đây là cháu gái ta, lần đầu tới, muốn xem đồ chơi được làm ra thế nào, có thể cho các cháu vào trong xem chung không?"
Chương lão chủ gật đầu cười nói: "Cứ vào đi, có gì mà phải tránh né người chứ?"
Phán Đệ thật sự không muốn vào, phòng bên trái của sân chắc là ký túc xá, bên trong bày chi chít những chiếc giường tầng, một phòng ít nhất có thể ở được mười mấy người.
Mùi hôi thối từ cửa phòng rộng mở bay ra ngoài, cửa ra vào rất nhiều rác rưởi, chăn đệm trên giường đều đã ngả màu đen.
Ký túc xá đều như thế này, thì xưởng còn tốt hơn được chỗ nào?
Tư Đệ nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Phán Đệ: "Nếu hắn mà bắt chúng ta làm việc ở đây thì chúng ta trốn thôi!"
Phán Đệ kiên quyết gật đầu, có Cố Đường làm gương, hai người họ trên đường đã dời hết đồ quan trọng vào túi sách trên người, chỉ cần mang ba lô chạy thì chắc chắn sẽ cực nhanh.
Hai chị em đi sau cùng, tay nắm tay đi vào xưởng.
Đây là xưởng đồ chơi, đi vào liền ngửi thấy mùi nhựa nồng nặc, trên mặt đất có thể thấy được những vết sơn màu sắc khó coi cùng các loại tạp vật và tàn thuốc.
Nhiệt độ trong xưởng cũng rất cao, mấy người đàn ông cởi trần cầm nhựa lỏng đã hòa tan đổ vào khuôn, nhưng đổ vào lại không chỉ có nhựa, mà còn có mồ hôi của bọn họ.
Phán Đệ ngửi thấy mùi này liền có chút buồn nôn, đứng ở cửa không chịu đi vào.
Chương lão chủ châm điếu thuốc, nói: "Hôm nay muốn cái gì?"
Tào lão đệ nhìn hàng mẫu trên kệ bên cạnh, nói: "Ba cái trên cùng, mỗi thứ một trăm cái, ông chuẩn bị trước đi, buổi chiều tôi đến lấy."
Chương lão chủ gật đầu đáp một tiếng được, Tào lão đệ vội kéo mấy người Cố Đại Vĩ đi ra, ông ta áy náy cười cười: "Tôi có ba tháng không đến, không ngờ bọn họ thành ra thế này, rõ ràng lần trước tôi tới vẫn còn rất tốt mà."
Cố Đại Vĩ thật ra là muốn hỏi có thể kiếm được bao nhiêu tiền, hắn cảm thấy hoàn cảnh tệ như vậy, vậy nếu muốn tuyển công thì chắc chắn phải trả rất nhiều tiền mới được? Còn việc trong xưởng người toàn ở trần làm việc, hắn ngược lại không nghĩ nhiều, hắn chỉ nghĩ cho ba cô con gái của mình, liệu có xảy ra vấn đề gì không? Cùng lắm thì hắn cũng sẽ ở lại đây mà.
Chỉ là Tào lão đệ đã nói thế, hắn cũng không tiện hỏi nữa.
"Chúng ta lại đi xem cái xưởng may trang phục mà ông nói xem?" Cố Đại Vĩ nghiêm túc nói.
Năm người lại lên một chiếc xe buýt khác, ba trạm dừng sau thì tới xưởng may trang phục Vui Vẻ.
Xưởng này xem ra có vẻ khá hơn so với cái xưởng vừa nãy, quy mô cũng lớn hơn không ít. Nhưng nếu để Cố Đường mà xem, thì khác nhau giữa xưởng đồ chơi lúc nãy và xưởng này chỉ là khác nhau giữa xưởng đen nhỏ và xưởng đen lớn hơn thôi.
Công nhân vừa làm việc vừa trò chuyện, dưới chân đạp máy may, đầu thì có thể xoay theo người đang nói chuyện, kiểu may vá như vậy chắc chắn sẽ không được ngay ngắn, cũng không biết là không có nội quy gì cả hay là do người ta gan lớn hay là không sợ chết nữa.
Ở cửa xưởng còn ngồi xổm mấy người hút thuốc, tay đang đẩy xe vận tải, chắc hẳn là công nhân vận chuyển, ánh mắt mấy người này rất bỗ bã, không ngừng nhìn chằm chằm ba chị em Cố gia.
Tào lão đệ đi tới đặt miệng hai trăm bộ quần áo, rồi lại chỉ vào Cố Đại Vĩ, "Đây là người nhà của ta, ba cô con gái muốn tới làm việc, còn ông ta thì muốn tìm việc bảo vệ."
Người phụ trách bên kia ngẩng đầu liếc một cái, trực tiếp hỏi: "Ông ta bao nhiêu tuổi rồi?"
Tào lão đệ cười nói: "Mới bốn mươi. Con gái lớn nhất 21, hai đứa nhỏ vừa qua mười tám."
"Bao ăn ở một tháng 1500, không bao ăn ở một tháng 2000, bảo vệ hai ngàn, đều là ba ca."
Tào lão đệ nháy mắt ra hiệu với Cố Đại Vĩ, rồi lại kéo người đi.
"Chúng ta đi ăn cơm trước, ông nói rõ cho tôi nghe xem muốn tìm việc gì, để tôi còn giúp ông tính toán xem sao."
Cố Đại Vĩ lúc này đã hoàn toàn sập bẫy.
Hắn hoàn toàn không phát giác ra là Tào lão đệ chỉ đặt hàng trên miệng, ngay cả tiền đặt cọc cũng không có, chỉ là đến hỏi một chút, sau đó nói miệng một câu "Chuẩn bị cho tôi hai trăm bộ quần áo vào buổi chiều, tôi sẽ đến lấy hàng."
Nói thật, nếu như hắn để ý kỹ một chút, xem quy mô xuất hàng của hai cái xưởng đen kia thì có thể nhận ra là với cái quy mô nhập hàng nhỏ lẻ của Tào lão đệ nhà hắn thì căn bản là không cần chuẩn bị trước, tùy lúc nào đến là có thể lấy đi ngay.
Nếu hắn không tự đại như vậy, có thể sẽ càng nhìn ra rằng Tào lão đệ không phải là đến đặt hàng, mà giống đang so đo giá cả ở ba nơi hơn.
Nhưng vì quá tự tin và tự đại nên hắn hoàn toàn không nhận ra được.
Ngồi ở quán ăn nhỏ bên cạnh xưởng, Cố Đại Vĩ bắt đầu tính toán.
Bọn họ bốn người, một tháng đã là 8000 tệ, thuê phòng ở bên ngoài - Cố Đại Vĩ dọc đường đã thấy không ít quảng cáo cho thuê phòng trọ, phòng trọ 300 ~ 500 tệ, hắn cũng là dân cho thuê, hắn quá rõ mánh khóe này, phòng 300 tệ thì nhiều nhất 250 tệ là thuê được, tự mình nấu cơm mua mì sợi cũng không hết bao nhiêu tiền, như vậy thì - một năm ít nhất bảy tám vạn!
Đấy là còn chưa tính tiền thưởng và tăng lương đấy nhé! Đợi sang năm còn có thể tăng nữa! Cố Đại Vĩ hưng phấn, trực tiếp hỏi: "Cái chỗ... làm cái gì mà ông nói ở đâu vậy?"
Cuối cùng thì người này cũng đã nhảy hố rồi, Tào lão đệ cười hai tiếng, nói: "Đợi ăn cơm xong ta dẫn ngươi đi, chỗ đó không dễ tìm, công việc lại chẳng đáng gì, phải có người quen mới dẫn ngươi đến được."
Ăn mì được một nửa, Phán Đệ nói: "Lấy thêm bốn bát mì nước nữa." Nói xong cô đứng lên, nhỏ giọng nói: "Ba, con đi vệ sinh."
Cố Đại Vĩ đang vui vẻ nói chuyện với Tào lão đệ, Tào lão đệ nói rằng đốc công một tháng 3000, chủ quản một tháng 4000, mấy điều đó khiến hắn cực kỳ cao hứng. Nghe thấy lời Phán Đệ nói, hắn liền phẩy phẩy tay: "Đừng có để ai lừa gạt đấy."
Phán Đệ đáp một tiếng, rồi nói: "Vậy Tư Đệ đi xem cùng con."
Hai chị em ra khỏi quán mì, câu đầu tiên Phán Đệ nói là: "Chúng ta chạy thôi."
A? Tư Đệ lập tức còn chưa kịp phản ứng.
Phán Đệ lấy thẻ căn cước ra, trên đó tên đã đổi theo Cố Phán Đệ thành Cố Tinh Tinh: "Em thấy cái này mà ba xem có nhận ra không?"
Tư Đệ cũng lấy tên mình ra, tên mới của cô là Cố Vân Vân.
Tư Đệ run bắn người, "Chạy thôi! Nghe ý hắn là muốn chúng ta làm việc chung, em không muốn bị hắn sai khiến làm nô lệ đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận