Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 298: Ai trộm ta trúng tuyển thông báo thư ( 4 ) (length: 9267)

"Ta cũng không tha cho ngươi!" Cố Đường nhặt một tảng đá, lót dưới quần áo, hung hăng nện xuống đùi Thôi Ái Quốc, chỉ nghe một tiếng "rắc" nhẹ vang lên, xương cốt Thôi Ái Quốc gãy rời.
Thôi Ái Quốc cả người cứng đờ, hắn không dám nhúc nhích, quá đau, quá đau!
Nước mắt lăn dài, Thôi Ái Quốc đỏ mắt nhìn chằm chằm Cố Đường, nhưng lúc này hắn đã không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể làm khẩu hình.
"Ngươi chờ đó! Ta muốn lấy mạng ngươi!"
Cố Đường nhếch miệng, ngồi xổm xuống quơ tay một cái, cầm lấy bút máy đâm thêm hai lần vào ngực Thôi Ái Quốc.
Lần này không dùng nhiều sức, với lại còn cách quần áo, cùng lắm thì chỉ đâm vào được đầu bút máy nhọn, phù hợp với lực tay yếu ớt của nữ sinh.
Thực ra nói đau cũng đau, nhưng so với gãy chân hay bị đá thì thiệt hại không đáng là bao, Thôi Ái Quốc gần như không có cảm giác gì.
Hắn gắt gao nhìn Cố Đường, dồn toàn bộ sức lực vươn tay túm lấy nàng.
Cố Đường chính là chờ cái này, nàng ngồi xổm xuống cũng là để tạo cơ hội cho hắn.
Trong mắt Thôi Ái Quốc thì thấy động tác của mình rất nhanh, thực ra chỉ cần né một chút vẫn có thể tránh được, Cố Đường lóe mình, Thôi Ái Quốc chỉ nắm được cổ áo nàng, lại quằn quại một cái, cúc áo rơi mất một chiếc.
Như vậy là đủ, Cố Đường nắm chặt bút máy trong tay, lại đâm lên mu bàn tay hắn, lần này đâm sâu hơn, Thôi Ái Quốc đau quá phải buông tay ra.
Cố Đường lại vung tung các loại giấy tờ tài liệu xung quanh, ngay trước mặt Thôi Ái Quốc, vành mắt nàng đỏ lên, bắt đầu khóc.
"Ngươi...ngươi không có ý tốt! Ta sẽ đến cục công an tố cáo ngươi! Ta muốn bỏ tù ngươi! Ngươi đúng là đồ lưu manh!"
Cố Đường vừa khóc vừa chạy thẳng về điểm thanh niên trí thức.
Sinh hoạt trong thôn cơ bản là mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, Cố Đường theo trường học đi ra đã hơn bốn giờ, cùng Thôi Ái Quốc diễn màn kịch trong rừng cây nhỏ, đến khi chạy ra đã gần năm giờ, dậy cả người, ngay cả những người ở điểm thanh niên trí thức được phân công nấu bữa sáng cũng đã rời giường.
Trương Hiểu Nam thấy Cố Đường vừa khóc vừa chạy vào thì giật mình, "Sao vậy!"
Một bạn nam khác cầm xẻng lên ngay, "Ai bắt nạt cậu!"
Cố Đường vừa khóc vừa kể lể: "Là Thôi Ái Quốc! Hắn... hắn nói thực ra tôi đã đỗ đại học, còn nói không ít người ở điểm thanh niên trí thức mình thi đỗ, nhưng giấy báo trúng tuyển bị cha hắn bán lấy tiền, hắn còn bảo tôi phải nghe theo hắn, nếu không đời này sẽ không thi đỗ đại học!"
Cố Đường lau nước mắt, "Tôi đỗ học viện ngoại giao, giấy báo bị Thôi Ái San lấy đi! Còn cả Trương Hiểu Nam, nàng ấy đỗ sư phạm, Trình Hồng Hân đỗ trường đại học y, Phạm Dưỡng Hạo đỗ đại học hải dương, Hoàng Quyên đỗ đại học Giang Vĩnh."
Điểm thi đều là nàng đánh giá hộ, nguyện vọng là nàng giúp điền, những người này nàng thực sự có lòng tin sẽ thi đỗ.
"Thôi Hữu Đức dùng giấy báo trúng tuyển của chúng ta để bán lấy tiền, xây nhà gạch lớn cho nhà mình, còn mua xe đạp cho Thôi Ái Quốc, Thôi Ái Quốc còn nói... còn nói Lý Thiện Mỹ đã ngủ với hắn rồi, năm nay Lý Thiện Mỹ chắc chắn thi đỗ!"
Một câu nói này liền gây phẫn nộ, mấy người trong phòng không kịp mặc quần áo tử tế liền xông ra ngoài, Phạm Dưỡng Hạo còn cầm dao muốn lao ra ngoài, "Ta giết bọn chúng!"
Cố Đường nhanh tay lẹ mắt ôm lấy hắn, "Chúng ta phải đi đến trấn trước, báo công an trước đã! Ta đã đá Thôi Ái Quốc một cái, còn đâm hắn mấy lần nữa. Bên bọn chúng người đông thế mạnh, người Hạ Hà thôn sẽ không đứng về phía chúng ta đâu!"
Cố Đường vừa nói, tay vừa run rẩy, cho bọn họ xem chiếc bút máy trong tay mình, nắp bút không biết rơi đi đâu, trên đầu ngòi bút thép màu xám bạc còn dính một chút vết máu. Lúc này dường như nàng mới thật sự buông lỏng, bút máy "bộp" một tiếng rơi xuống đất.
Trình Hồng Hân đau lòng vỗ vỗ nàng, "Chúng ta sẽ đến trấn tìm công an! Dù c.h.ết, ta cũng liều với bọn chúng đến cá c.h.ết lưới rách!"
"Không thể c.h.ết!" Cố Đường nói: "Chúng ta phải đi học đại học, muốn c.h.ết thì để bọn chúng c.h.ết!"
Rất nhanh, hai mươi thanh niên trí thức còn lại của điểm thanh niên trí thức đã mặc quần áo chỉnh tề, hừng hực giận dữ xông ra khỏi cửa.
Thời gian hơi sớm một chút, một mình Thôi Ái Quốc co quắp trong rừng táo không người, mới đầu hắn vẫn nghĩ đến việc không thể tha cho Cố Đường, muốn cho nàng phải trả giá, muốn cả đời nàng không thể đỗ đại học, chỉ có thể ở lại Hạ Hà thôn làm nông phụ.
Nhưng cơn đau dần vơi đi, hoặc đã c.h.ết lặng, hắn chợt nhớ ra những lời cuối cùng Cố Đường đã nói.
Muốn đi tố cáo hắn!
Hắn không thể ngồi tù, nhất định phải ngăn Cố Đường lại!
Thôi Ái Quốc lê cái chân bị gãy, chậm rãi bò ra bên ngoài, đến khi trời vừa hửng sáng, cuối cùng hắn cũng thấy người.
"A!" Người đó giật bắn cả mình, chờ nhìn rõ người nằm dưới đất là ai thì cả hồn vía đều bay đi, "Ái Quốc! Sao cậu lại thành ra thế này? Ái Quốc!"
Cuối cùng Thôi Ái Quốc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thều thào nói: "Mau... Mau gọi cha tôi! Nhanh lên gọi cha tôi tới!"
Người thôn kia nhìn chân hắn bị gãy, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã thấy trong lòng r.ú.t lại, cái chân này xem ra không còn dùng được nữa, hắn vội nói: "Cậu đừng vội, đừng động đậy, tôi đi tìm cha cậu, nhất định đừng động đậy đấy!"
Đến khi Thôi Hữu Đức chạy tới, vừa nhìn đứa con trai độc nhất thành bộ dạng quỷ quái thế này, sợ đến nỗi ngã lăn ra đất, "Ai! Để xem ta không muốn mạng hắn!"
Thôi Ái Quốc nói: "Cha! Mau đi ngăn Cố Đường lại, nó muốn đi tố cáo con! Tuyệt đối không được để nó ra khỏi thôn!"
Lúc này trời đã sáng, Thôi Hữu Đức gọi hai người dân trong thôn dìu Thôi Ái Quốc, nói: "Đưa nó đến trạm y tế! Còn lại đi cùng ta đến điểm thanh niên trí thức bắt người! Phải cho bọn thanh niên trí thức biết thế nào là trời cao đất dày! Dám đắc tội với ta Thôi Hữu Đức, ta cho nó sống không bằng c.h.ết!"
Trong lòng Thôi Ái Quốc thoáng thấy thoải mái, "Cha, cha cứ từ từ đến, con băng bó xong sẽ đến tìm cha!"
Không ngoài dự liệu, hai nhóm người chạm mặt nhau ở cổng thôn.
Thôi Hữu Đức thấy bọn họ muốn chạy thì vội nói: "Dừng lại cho tao! Chúng mày giao Cố Đường ra đây, nó lừa gạt con tao, ăn trộm của nhà tao một ngàn tệ! Mấy đứa phải suy nghĩ kỹ đấy, một ngàn tệ, đây là tội s.á.t đầu đấy!"
Phạm Dưỡng Hạo quay lại chửi một câu, "Cẩu thí! Nhà mày làm gì ra một ngàn tệ? Còn không phải ăn trộm thư báo trúng tuyển của chúng tao đi bán? Một ngàn tệ? Cái thôn nghèo nát như nhà mày, có đem tất cả đồ rách rưới ra bán cũng không được một ngàn tệ!"
Nghe vậy, Thôi Hữu Đức giận run người, chẳng lẽ con trai hắn kể hết chuyện này ra ngoài rồi sao?
"Đánh rắm!" Thôi Hữu Đức ngang ngược nói: "Chúng mày trộm tiền nhà Thôi tao, còn định vu oan cho tao à? Xem tao có đánh c.h.ết không!"
"Đừng nói nhảm với bọn chúng!" Cố Đường kéo Phạm Dưỡng Hạo lại, nói: "Mấy người xem thử tay chúng cầm gì kìa, toàn gậy gộc với xẻng thôi, là muốn lấy mạng chúng ta đấy! Mau chạy thôi!"
Câu nói này là cố ý của Cố Đường, ở vùng phong tục Hạ Hà thôn này, hễ mà xung đột nảy sinh, nhà nào cũng cầm theo vũ khí, ít nhất cũng phải thể hiện khí thế ra, lần trước hai nhà bàn chuyện lễ hỏi, cuối cùng cũng thành ra cái cảnh tượng như thế.
Nhưng tình hình hiện tại, rất dễ làm người ta hiểu lầm.
Đám thanh niên trí thức chạy đằng trước, dân làng đuổi theo phía sau, thấy sắp ra đến đường lớn thì bỗng có một chiếc xe con dừng lại.
Một người đàn ông cao lớn oai phong, mặc cảnh phục bước xuống xe.
"Đồng chí, chuyện này là..." Còn chưa nói hết chữ Hạ Hà thôn thì người nọ đã cau mày lại, tay trực tiếp đặt lên bao súng bên hông.
Phía sau, Thôi Hữu Đức thở hổn hển, giành trước mà nói: "Đồng chí! Mấy thanh niên trí thức này ăn trộm tiền muốn chạy! Nhờ đồng chí chặn chúng lại!"
Biển số xe là ở kinh thành, vành mắt Cố Đường đỏ lên, cũng nói: "Bọn họ mua thư báo trúng tuyển của chúng tôi để lợp nhà! Còn ép tôi phải gả cho con trai hắn làm vợ! Con trai hắn tối hôm qua còn đến..."
Nghe xong những lời này, Lưu Văn Trác đang ngồi trong xe liền sốt ruột, thế là bị bắt tại trận rồi còn gì! Hắn nhảy xuống xe, "Cô là Cố Đường?"
Cố Đường lùi lại một bước, cảnh giác nhìn hắn, "Anh muốn làm gì!"
Tiếng phổ thông nói rất chuẩn, nghe rất trôi chảy, Lưu Văn Trác vội vàng nói: "Tôi là thầy giáo của học viện ngoại giao, chúng tôi biết có người đổi thư báo trúng tuyển của cô, chúng tôi đến để tìm cô đây!"
Cố Đường sững sờ, nước mắt trào ra như suối, "Tôi muốn học đại học, tôi muốn học đại học!"
Giọng nói vô cùng tủi thân, đừng nói Lưu Văn Trác, đến cả Ngưu Vui Hoành cũng đỏ cả mắt.
Chậm trễ một chút, dân làng ở phía sau trực tiếp đuổi tới, Thôi Hữu Đức xông lên định bắt Cố Đường, "Ăn trộm tiền của tao, mày..."
Đồng chí công an Võ đi theo trực tiếp rút súng ra, bắn một phát lên trời, cảnh giác nhìn đám dân làng tay cầm xẻng và gậy gộc kia, "Lùi lại! Giữ khoảng cách!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận