Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 02: Liếm cẩu cùng hắn trà xanh biểu nữ thần (length: 13081)

Cố Đường là người thẳng thắn dứt khoát, không kiên nhẫn với những kẻ giả tạo này. Hai người này cấu kết với nhau bày trò hãm hại nàng, đến giờ vẫn không biết hối cải, món nợ này không những phải tính, nàng còn muốn thu lãi.
Bên kia Viên Hải Dương chờ một lát, gọi điện thoại lại thì nghe tiếng máy bận, liền gửi tin nhắn thoại cho Mễ Khả Khả.
"Cái tính nết của nàng đó, em cùng nàng ở chung một phòng chịu thiệt rồi."
Mễ Khả Khả cầm điện thoại mặt đầy ý cười, nàng đang ngóng chờ Cố Đường xúc động đây mà, nàng gửi một tin nhắn thoại cho Viên Hải Dương: "Em thật sự lo cho cô ấy, giờ muộn thế này mà cô ấy đi ra ngoài, cũng không biết đi đâu. Anh lát nữa gọi lại cho cô ấy xem sao, chắc cô ấy không chặn anh lâu đâu, anh quan tâm cô ấy nhiều vào, dỗ dành cô ấy là được thôi."
Giọng Viên Hải Dương nghe hơi chán nản: "Nếu đó là điều em muốn, em nói thế nào, anh sẽ làm như thế, được không?"
Mễ Khả Khả đắc ý cất điện thoại, về đến ký túc xá thì thấy Cố Đường không có ở đó, Chu Giai Giai đã về rồi.
Hai người liếc nhau, Mễ Khả Khả thở dài: "Nàng xinh đẹp như vậy, lại còn là sinh viên tài năng, sao đạo diễn Tạ cũng không cần đến nàng vậy?"
Chu Giai Giai không kiềm chế được khóe miệng co giật mấy lần, một bên cảm thấy Mễ Khả Khả quá lẳng lơ, một bên lại đắm chìm trong niềm vui Cố Đường bị hai người kia bày trò đùa bỡn trong lòng, nữ thần cao cao tại thượng ngày nào, bây giờ bị tất cả mọi người chê cười.
Chuyện này há chẳng đáng để vui mừng sao? Chu Giai Giai hùa theo: "Ai mà biết được? Có lẽ cảm thấy nàng suy nghĩ nhiều quá chăng?"
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều hiểu trong lòng.
Mễ Khả Khả đắc ý vô cùng.
Có tiền thì thế nào? Xinh đẹp, diễn giỏi thì đã sao? Không biết đối nhân xử thế thì làm gì có tiền đồ?
Trong giới giải trí, khéo léo ứng xử quan trọng hơn tài năng.
Cố Đường lúc này đã về đến nhà, ba cô là giáo sư đại học, dạy luật, mẹ cô là nhân viên quản lý phòng giáo vụ, cũng coi như là gia đình có truyền thống tri thức.
Khoa luật đều có thu nhập tốt, nhà nàng ở một căn hộ năm gian ba phòng kiểu biệt thự tầng mái, còn có một sân thượng rất lớn, có vườn hoa nhỏ còn có thể nướng thịt. Mấy năm trước ba nàng còn đầu tư cho nàng một căn cửa hàng và một căn chung cư hai phòng ngủ ở trung tâm thành phố.
Có thể nói thế giới vật chất cực kỳ phong phú, thế giới tinh thần thì hoàn toàn không quan tâm.
"Lão Cố! Lão Cố!" Mẹ Cố vừa bưng bát canh từ nhà bếp ra, vừa thấy con gái về liền gọi vào phòng sách: "Con gái về thăm ông này."
Bà đặt bát canh lên bàn, lại nhỏ giọng nói với Cố Đường: "Con cũng nhún nhường đi, ba con nuôi con lớn từng này có bao giờ bạc đãi con đâu? Giới giải trí thì có gì hay chứ? Nghe lời ba con đi, đến văn phòng luật của ông ấy hỗ trợ, đừng chọc ba con giận."
"Con đã là sinh viên năm tư rồi, con sắp tốt nghiệp."
Mẹ Cố nhíu mày: "Năm đó con được hạng ba toàn tỉnh, điểm cao như vậy, lại thi cái trường điện ảnh làm gì, còn không phải trường chính quy, không phải 985 cũng chẳng phải 211, người khác hỏi con học ở đâu, mẹ còn ngại chẳng dám nói."
"Mẹ à, con là người trưởng thành rồi, con có thể tự mình lựa chọn cuộc sống tương lai."
"Trưởng thành cái gì?" Ba Cố từ trong phòng sách đi ra, lông mày hơi nhíu: "Các con đang nói cái gì thế?"
Mẹ Cố đưa khăn nóng cho ông lau tay, nói: "Tôi đang khuyên Đường Đường thôi."
Ba Cố liếc bà một cái: "Tôi đã bảo con rồi, đừng có đi cái trường điện ảnh truyền hình gì đấy ——"
"Trường điện ảnh thôi."
Mẹ Cố kéo tay cô một chút.
Ba Cố sắc mặt trầm xuống: "Hai hôm trước ông Trương, bác con tới, nói lần trước ông ấy đi ngang qua trường điện ảnh truyền hình, cứ chiều thứ sáu hàng tuần, xe sang đỗ đầy cả cổng trường, người đến đón toàn là những ông chú bụng phệ ba bốn mươi tuổi. Cái chỗ ấy có gì hay ho chứ!"
Ba Cố vẫn dùng từ trường điện ảnh truyền hình, đủ thấy ông kiêu ngạo đến mức nào.
Được rồi, cái này—— không đúng, Cố Đường đột nhiên phản ứng lại, ý tứ trong lời nói của ba Cố có chỗ không thích hợp.
Đặc biệt là câu "Tôi đã bảo con rồi", có chút ý thể hiện mình toàn năng sau sự việc đã rồi.
Còn có cả chuyện ông Trương nói đi đường ngang qua trường điện ảnh, chứng tỏ ba Cố vẫn luôn chú ý đến cô.
"Ba." Cố Đường cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng, "Con… ở trường người ta muốn đuổi học con, ba có thể giúp con nói một tiếng được không?"
Ba Cố hừ lạnh một tiếng: "Đuổi học? Ba không ra mặt để người ta đuổi con thì thôi."
"Con đã học bốn năm rồi, ba, con muốn có bằng tốt nghiệp."
"Mấy cái loại trường ấy, đều chẳng phải là trường, cái bằng tốt nghiệp thì có gì đáng xem? Nếu bọn nó đuổi con, thì con thi lại đại học một lần nữa đi, rồi học một trường đàng hoàng! Ba cũng không ngại nuôi con thêm bốn năm nữa."
Biểu tình Cố Đường nghiêm trọng, ba Cố vốn không hy vọng Cố Đường học trường điện ảnh, lại càng không mong muốn cô vào giới giải trí, ông cho rằng việc này làm mất mặt gia đình.
Đời trước nguyên chủ bị đuổi học, trường điện ảnh không thừa nhận cô là sinh viên, ba Cố cũng chẳng giúp cô nói chuyện.
Nhưng ông rõ ràng năng lực rất lớn, là chủ nhiệm khoa luật, có văn phòng luật riêng, giúp biện hộ cho người nổi tiếng, kiêm cố vấn pháp lý cho nhiều doanh nghiệp có tiếng, học trò lại trải khắp t·h·i·ê·n hạ, đặc biệt là trên chiếc kệ lớn trong phòng kh·á·c·h kia có treo bức ảnh chụp chung hai năm trước với đồng môn, lúc ông về nhà khoe khoang kể ra thì đều là luật sư n·ổi danh, chỉ là không ai bằng ông cả.
Người đứng bên cạnh ông kia là ai?
Cố Đường nhíu mày, nguyên chủ chưa từng chú ý đến chuyện này, hôm nay nàng nhìn kỹ thì thấy người đứng bên cạnh ba Cố, chính là cố vấn pháp lý phòng làm việc đạo diễn Tạ, Hứa Sơn Thanh.
Hai người còn khoác vai nhau, hiển nhiên quan hệ rất tốt.
Sinh viên bị đuổi học, trường nhất định phải thông báo cho phụ huynh. Ba Cố rất có thể không giúp cô nói một lời nào, ngược lại còn góp phần.
Mẹ Cố đi lấy thức ăn xới cơm, ba Cố ngồi ở bàn vừa chờ, Cố Đường đảo mắt một vòng, cái nhà này—— Nguyên chủ nói muốn độc lập tự chủ, đúng thật là có ý muốn rời đi.
"Ba, trong mắt ba, con là người sao? Là một người độc lập."
Vốn dĩ bàn ăn đang rất yên tĩnh, đến cả tiếng nhai nuốt cũng nghe thấy được.
"Lo ăn cơm đi!" Mẹ Cố trừng mắt nhìn Cố Đường.
"Con đúng là trưởng thành thật rồi." Ba Cố đặt đũa xuống, nói: "Tuổi tác thì con đã trưởng thành rồi, nhưng những năm nay ba mẹ đã bảo vệ con quá kỹ, tâm trí con vẫn còn là một đứa trẻ, luôn thích chống đối chúng ta."
Thấy ba Cố sắp thao thao bất tuyệt đến nơi rồi, Cố Đường lập tức đứng dậy: "Cám ơn công ơn dưỡng dục của hai người trong những năm qua." Nói xong chẳng chút lưu luyến quay đi.
Đợi nàng đi rồi, ba Cố hừ một tiếng, lại cầm đũa lên ăn cơm.
"Hôm nay con bé làm sao vậy?" Mẹ Cố có chút lo lắng: "Tôi cứ bất an sao ấy."
"Cứ để ở trường xem, còn muốn tước đoạt học bổng của nó."
"Hả? Làm thế nào được chứ? Hay là để tôi đi nói chuyện với——"
"Không cần, cho nó chịu thiệt một chút." Ba Cố từ từ múc chén canh, "Nó gọi điện thoại với người bên kia của đạo diễn Tạ cãi nhau rồi."
"Chuyện này không giống với tính tình của Đường Đường mà."
"Hừ." Ba Cố hừ lạnh một tiếng: "Nó lúc còn bé thông minh cỡ nào, lớn lên lại lệch lạc đầu óc, để người ta bày trò đến cả trên đầu mà cũng không nhận ra. Chịu chút thiệt cũng tốt, để nó biết ba mẹ không hại nó."
"Thế… cũng không thể để nó bị người ngoài bắt nạt, cũng không thể để nó phải chịu ủy khuất chứ." Mẹ Cố nhíu mày, vẫn có chút đau lòng.
"Nó không phải muốn đi đóng kịch làm trò à? Đến ủy khuất nó cũng không chịu nổi thì đừng có mà đi." Ba Cố đặt bát xuống, "Không cần để ý đến nó, không có tiền tự khắc nó sẽ về."
Cố Đường không về ký túc xá, tìm một khách sạn bình dân để ở.
Bởi vì vụ ầm ĩ này với trợ lý đạo diễn Tạ, mấy đoàn làm phim vốn dĩ nhắm đến cô, cũng đều không có tin tức gì.
Đạo diễn Tạ là đạo diễn n·ổi danh, phòng làm việc lại trực thuộc bên dưới đài truyền hình toàn cầu, cho dù ông ta không so đo, cũng có không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ ông, muốn tới giáo huấn nguyên chủ.
Nguyên chủ không có phim để quay, muốn đến phim trường tìm cơ hội làm quần chúng, nhưng Mễ Khả Khả lại sợ hãi, sợ nguyên chủ tìm được một cơ hội liền một bước lên t·r·ờ·i.
Mễ Khả Khả lo lắng khuyên cô: "Cậu là sinh viên chính quy, là sinh viên trường điện ảnh đấy nhé, sao có thể tự mình sa đọa mà đi làm quần chúng chứ? Cậu nghĩ mà xem, mấy người đó một ngày có trăm tệ, quần áo thì rách rưới, ăn cơm thì phải tranh giành, ở thì giường chung, tớ nghĩ thôi đã thấy đau lòng. Cậu cứ yên tâm, chỉ cần tớ có phim để quay, chắc chắn sẽ có cả phần của cậu."
Sau đó Mễ Khả Khả liền đi khắp nơi giúp cô tìm mối: "Tớ có một cô bạn, là sinh viên tài năng, diễn giỏi lắm, chỗ các cậu có vai phụ nào không, diễn ít lời thoại cũng được."
Nghe những lời này thôi đã có ẩn ý rồi, sinh viên tài năng diễn hay sao lại phải đi đóng vai pháo hôi không có lời thoại, vai phụ qua đường?
Sau đó Mễ Khả Khả lại làm bộ tiếc nuối mà giúp cô giải thích: "Cô ấy không cố ý đâu, ai mà chẳng có lúc nông nổi?"
Một khi những lời này được lan truyền đi thì những tin tức vốn chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, sẽ được lan rộng ra.
Sau đó Viên Hải Dương lại ra mặt, nào là gặp phải sự nghiệp khó khăn muốn nguyên chủ nhờ giúp đỡ quan hệ, nào là đồng nghiệp ngang ngược vô lý muốn nguyên chủ thương yêu.
Lại thêm sự trói buộc từ gia đình nguyên chủ, cứ dây dưa ba hồi hai lượt, ba năm liền trôi qua.
Lần này cô không định lãng phí thời gian nữa, ngày mai thu xếp đồ đạc, trực tiếp xuôi nam đến phim trường.
Còn về bằng tốt nghiệp, trường điện ảnh này trong số các trường loại này thì cũng chẳng phải là tốt nhất, ngay cả trong nước cũng không phải tốt nhất, nàng tính sang nước ngoài học ở học viện điện ảnh hoàng gia lấy một cái giấy chứng nh·ậ·n tốt nhất về.
Ngoại ngữ thì không cần lo lắng, cái này thì phải nói đến việc nguyên chủ ưu tú thế nào, cô biết bốn thứ ngoại ngữ, tiếng Anh qua trình độ chuyên ngành tám, còn biết cả tiếng Pháp, Ý và Tây Ban Nha, đều đã có chứng chỉ, đều có thể trò chuyện lưu loát hàng ngày.
Cố Đường chỉnh lý lại kế hoạch, cô tính một lần giải quyết hết tất cả mớ rắc rối này, sau đó toàn tâm toàn ý cống hiến cho sự nghiệp.
Cố Đường vừa gối đầu xuống liền ngủ, nhưng lại có không ít người vì nghĩ về nàng mà mất ngủ.
Viên Hải Dương bắt đầu từ 9 giờ tối, cứ mỗi mười phút lại gọi điện thoại cho Cố Đường, đáng tiếc toàn là tiếng máy bận, đến tận 11 giờ Viên Hải Dương cũng tức giận.
Đến lúc lên giường định ngủ, Viên Hải Dương có chút mất ngủ, Cố Đường đương nhiên là người vô cùng xinh đẹp rồi, không phải nhờ danh xưng học bá, cô cũng sẽ được thêm cái mác nữ thần rồi.
Cho dù Viên Hải Dương không yêu cô, đôi khi cũng phải thất thần vì nhan sắc của nàng, nhưng nghĩ lại có thể được, Viên Hải Dương lại mềm lòng.
Chẳng phải chỉ là cố tình không nghe điện thoại để làm anh lo lắng, để hấp dẫn sự chú ý của anh sao? Tính tình trẻ con bình thường thì còn được, bây giờ nàng lại làm mình phải chịu ủy khuất? Viên Hải Dương quyết định lần này không thể dễ dàng t·h·a t·h·ứ cho nàng được.
Mễ Khả Khả cũng đang mất ngủ, Chu Giai Giai chung phòng cũng chưa ngủ.
"Cậu nói xem…" Mễ Khả Khả lo lắng nói: "Đường Đường đi đâu rồi?"
Chu Giai Giai không muốn Mễ Khả Khả biết mình chưa ngủ, che giấu mà ngáp một cái, vờ như bị người gọi tỉnh: "Chắc về nhà rồi, không phải bảo nhà nàng giàu lắm sao? Lần trước nàng nói khu nhà nàng, tớ tra rồi, một căn phòng nhỏ cũng đến hai trăm mét vuông. Nghe nói nhà nàng còn là nhà áp mái, bốn trăm mét vuông cơ mà. À phải rồi, hôm ba mẹ nàng đưa nàng tới trường, mẹ nàng không phải còn nói một câu là phòng vệ sinh nhà mình còn lớn hơn cả ký túc xá mình."
Trong bóng tối, Mễ Khả Khả ghen ghét đến vặn vẹo cả người, đương nhiên là nếu không ghen ghét như vậy, thì cô cũng sẽ phát hiện ra Chu Giai Giai nói quá nhiều, rõ ràng cũng là một kẻ bị ghen ghét vặn vẹo tâm trí giống như cô.
"Tớ chỉ là có chút lo cho cô ấy thôi." Mễ Khả Khả trở mình, dần dần thả chậm hô hấp, nhưng vẫn không ngủ được.
Cô còn phải nghĩ cách, nhà Cố Đường vừa giàu vừa có thế—— cô phải tìm một chỗ dựa, nếu không Cố Đường về nhà khóc lóc một trận, công sức của cô trước giờ sẽ đều uổng phí.
Mễ Khả Khả chợt nhớ ra, đạo diễn Tạ hiện đang ở trong nhà khách của trường.
"Giai Giai, Giai Giai." Mễ Khả Khả khẽ gọi hai tiếng, không thấy ai trả lời, cô cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, mặc quần áo đi ra ngoài.
Chu Giai Giai lúc này ngược lại lại mở mắt, muộn thế này, cô ta muốn đi đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận