Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 126: Dân quốc chi nghèo hèn chi thê sinh đường đệ (length: 9862)

Trong từ đường im lặng như tờ, người định tâm tốt thì mím chặt môi, kẻ định tâm kém thì mặt mày một lời khó tả.
Chỉ nhờ vào áp lực mà Hạ Phàm Tích mang đến, tạm thời không ai dám lên tiếng.
Hạ Đô Chí cả người đều đang trong sự k·i·ế·p sợ tột cùng, hắn nhìn cha mình, cha hắn mặt mày kinh hãi nhìn hướng Cố Đường vừa đi ra, chẳng buồn đoái hoài đến hắn; hắn nhìn mẹ mình, bà cũng đang thất kinh.
Trong cả gian từ đường chẳng có biểu cảm nào khác.
Hạ Đô Chí không nhịn được, “Ta không có — chuyện này không thể nào! Năm đó nàng chưa hề hỏi ta chuyện này, cái gì mà cứu người hay không, nàng không hỏi mà, nàng l·ừ·a gạt!” Xét lịch sử huy hoàng của Hạ gia, những người ở từ đường ngày hôm nay đã nghe bọn họ n·h·ồ·i đi n·h·ồ·i lại không biết bao nhiêu lời d·ố·i trá, hoàn toàn không ai tin hắn nữa.
Hơn nữa, ngay trước khi Hạ Phàm Tích đi vào, Hạ phu nhân còn đang nghiêm nghị chất vấn Cố Đường, nói cái gì “Tự cô nguyện ý, cô ở góa bảy năm, cô đã tiêu hai vạn lượng bạc cho nó”.
Lúc đầu còn có người cảm thấy Cố Đường có phải đã ngớ ngẩn rồi không, chẳng hạn như bị bà mẹ đầu óc tam tòng tứ đức, ba trinh năm l·i·ệ·t kia nhồi nhét cho có hơi đần độn.
Nhưng khi thấy Hạ Phàm Tích, nghĩ lại dáng vẻ còn là một t·h·iếu niên xanh non của hắn, thì cảm thấy... có vẻ như việc ở góa bảy năm cũng chẳng có gì mà phải gấp gáp cả.
“Chú nhỏ! Chú nhỏ, chú nói gì đi.” Hạ Đô Chí đặt tất cả hi vọng lên người Hạ Phàm Tích, “Con không có — chú không cứu được nàng ấy.” Hạ Phàm Tích chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt đặt lên người hắn, “Ngươi đang chất vấn ta?” Ngón tay cái của hắn gác trên dây lưng.
Rắc, khóa bao súng mở ra.
Rắc, nút khóa lại bị hắn ấn vào.
Hạ Đô Chí có thể tưởng tượng đến cái nhiệt độ lạnh lẽo của kim loại dán trên da đầu hắn, hắn lùi lại một bước, trốn sau lưng Hạ lão gia và Hạ phu nhân, không dám hé răng.
“Ngồi đi?” Hạ Phàm Tích tìm cái ghế gần nhất ngồi xuống, đế giày da c·ứ·n·g rắn chạm vào gạch xanh trong từ đường phát ra tiếng kêu giòn giã, “Sao ai cũng không ngồi vậy?” “Ta ở ngoài kia đã nghe thấy bọn họ nói Hạ gia xui xẻo, Hạ gia đ·á·n·g đời, rốt cuộc là xui xẻo như thế nào? Mà lại rốt cuộc là đ·á·n·g đời kiểu gì?” Hạ Phàm Tích cởi dây lưng ra, tùy ý ném cả hai bao súng lên trên bàn.
Tiếng va đ·ậ·p làm không ít người rụt cổ.
“Nói đi?” Hạ Phàm Tích nhìn Hạ lão gia, “Chẳng phải bảo ta làm chủ cho ông?” Cố Đường một đường chạy khỏi từ đường, nửa đường còn thấy Sở Ngọc Nguyên liên tục nháy mắt với nàng, Cố Đường thấy thật, còn nhìn Sở Ngọc Nguyên mấy giây, dùng ánh mắt ra hiệu mình thấy rồi, sau đó cứ thế bỏ đi, làm Sở Ngọc Nguyên tức đến mắng nàng mấy tiếng.
Tuy tạm thời an toàn khi thoát khỏi từ đường, nhưng cứ vậy đi thì không ổn, đi tức là chứng minh vừa nãy nàng giả vờ, người trong từ đường nhất định không buông tha nàng.
Đương nhiên điều nàng đang cân nhắc chủ yếu bây giờ là Hạ Phàm Tích. Hắn rõ ràng là đầu lĩnh của một thế lực, có thể có khí thế như vậy chứng minh hắn vẫn là đại đầu mục.
Trừ khi nàng chạy đến bến tàu, trực tiếp lên thuyền ra nước ngoài, nếu không thì thế nào cũng không tránh khỏi hắn, hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ là người tr·ố·n tránh.
Viện t·ử của tộc trưởng ngay cạnh từ đường, Cố Đường vừa quyết định phải tiến lên gian khó thì nơi đó liền tới.
“Vương mụ.” Cố Đường nhớ lại một hồi, “Đi lấy cho ta cái bộ đó——“ Cần phải phỏng đoán trước tâm lý nhân vật.
Cố Đường cởi ví nhỏ bên hông, bên trong đổ ra mấy đồng bạc góc một chút, “Trước đi gọi nước nóng tới đã.” Khăn nóng đắp trên mặt, Cố Đường nghĩ kĩ.
Đầu tiên là việc nàng được cứu, sự việc đó phát sinh khi còn ở độ tuổi nào, nàng nhất định không thể là đứa trẻ không hiểu chuyện, nếu không chẳng phải là quá ngu ngốc khi không phân biệt được chú và cháu hay sao.
Đương nhiên cũng không thể quá nhỏ, nếu không lại chẳng nhớ được người.
Nên phải là cái độ tuổi mà đa số mọi người miễn cưỡng có ký ức linh tinh khắc sâu — khoảng năm tuổi.
Tiếp đó, nếu là mộng tưởng của một thiếu nữ vô tri hồi nhỏ, còn nhận lầm người, nhẫn nhục gánh vác bảy năm đợi hắn quay đầu lại, thì chắc chắn là tình cảm sâu nặng thật rồi.
Nhìn thấy hắn thì cười.
Nhưng hiện giờ mình đã gả cho người khác, vậy thỉnh thoảng vẫn phải lộ ra một chút cảm xúc bi th·ố·n·g, như so với việc hắn cười thì lại là nước mắt rơi.
Muốn đến gần nhưng lại cảm thấy bản thân không xứng, còn phải có chút tự dối lòng, cái gì cũng không hỏi.
Trong ký ức của nguyên chủ không có người này, bất kể là tiểu thúc Hạ gia, hay đại soái hoặc tướng quân họ Hạ, tất cả đều không có.
Vậy thì toàn bộ dựa vào sự ứng biến của nàng.
“Đem cho ta cái áo nhỏ t·h·i·ể·n vàng nhạt.” Cố Đường nói, “Váy thì chọn cái lụa dệt kim màu lam, giày thì chọn loại màu xanh t·h·i·ê·n đậm hơn một chút, phải cùng màu với váy.” Vào năm nàng năm tuổi, hoàng đế vừa thoái vị, cả nước trên dưới đều rộ lên x·u·y·ê·n màu vàng tươi, bất kể là tiểu thương hay hoàng thân quốc t·h·í·c·h, hầu hết mọi người đều may cho mình một bộ quần áo gần với màu vàng tươi.
Cho nên cái màu này bảo đảm nhất.
Thay xong quần áo, Cố Đường lại gọi nha hoàn búi cho mình hai búi tóc nha, sau đó tự tay vẽ thêm một chút phấn mắt, kẻ mắt to hơn một chút ở giữa, làm cho đôi mắt tròn giống như mắt nai, lộ ra vẻ t·h·i·ê·n chân hơn.
Thay quần áo xong, Cố Đường cầm ô, gót sen nhẹ nhàng, đoan trang bước về hướng từ đường.
Nàng vừa bước vào, ngay cả Hạ lão gia cũng không nhịn được nữa, chuyện gì thế này!
Cố Đường chẳng nhìn ai, đi thẳng tới trước mặt Hạ Phàm Tích, “Hạ t·h·iếu gia”. Ba chữ vừa thốt ra, vành mắt nàng đã đỏ lên.
Cố Đường quay đầu đi, chưa kịp đợi Hạ Phàm Tích lên tiếng, nàng liền đi về phía tộc trưởng Cố gia, đứng đó không nói gì, nhưng vành mắt vẫn luôn đỏ hoe.
Hạ Đô Chí chưa bao giờ thấy Cố Đường trang điểm như vậy, hắn nói hắn không yêu Cố Đường, câu này đích x·á·c không hề nói dối.
Trước khi hai người thành thân, chỉ gặp mặt một lần, đến ngày cưới thứ hai hắn liền lấy ngân phiếu chuẩn bị chuyện ra nước ngoài.
Trước khi đi, hắn gặp Cố Đường cũng chỉ khoảng ba bốn lần, sau khi trở về cũng gần chừng ấy số lần.
Thấy Cố Đường mặc đồ đẹp như thế này, đến cả kiểu tóc cũng đổi lại thành kiểu của t·h·iếu nữ, xem khóe môi cong lên, vành mắt đỏ hoe che rồi lại càng hiện rõ, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn chú nhỏ, mắt của Hạ Đô Chí đỏ hoe.
Mắt đỏ ngầu, lại nhìn váy của Cố Đường màu lam, liền thành màu xanh lá cây.
Chẳng lẽ điều này có nghĩa, chẳng lẽ là —— Bảy năm rồi sao! Hắn bị cắm sừng tận bảy năm trời!
Hạ Đô Chí nắm chặt hai tay, toàn thân run rẩy, răng cắn ken két không ngừng, động tĩnh quả thực có hơi lớn.
Làm người trong từ đường không khỏi thở dài mấy phần, đây quả là tên c·ặn bã, hắn quả đáng đời.
Cố Đường cũng thấy, đàn ông mà, đều như vậy, cho dù không yêu nguyên chủ, nhưng vẫn hy vọng nguyên chủ về mặt tinh thần lẫn thể xác đều gửi gắm vào người mình.
Thật là mơ mộng.
Cố Đường cười với hắn một cái, chính là kiểu mỉm cười “mẹ mày thấy mày lạnh” từ trưởng bối.
Hạ Đô Chí hoàn toàn không chịu được, nhưng đống đồ vật đặt trên bàn lại khiến hắn không dám làm càn, hắn hét lớn một tiếng rồi xông ra ngoài từ đường.
Sở Ngọc Nguyên đang ở đất tr·ố·ng ngoài từ đường chờ, thấy Hạ Đô Chí đi ra liền vội đuổi theo, “Đô Chí.” “Cút! Các ngươi tránh xa ta ra! Ta muốn yên tĩnh một mình!” “Hiệu trưởng Hạ——” Sở Ngọc Nguyên giậm chân, vẫn là đuổi theo.
Bị Cố Đường khuấy động như vậy, rồi lại bị Hạ Đô Chí a a a một tràng la hét, bầu không khí trong từ đường không còn ngột ngạt nữa.
Tộc trưởng Hạ gia nói, “Nếu còn trì hoãn nữa thì cơm tối cũng sắp lỡ mất, chi bằng chúng ta cùng nhau đến lão trạch Hạ gia dùng bữa? Tiện thể ngươi cũng kể cho ta nghe về những chuyện mà ngươi đã t·r·ải qua trong những năm qua.” Hạ Phàm Tích đứng dậy, Cố Đường thở phào nhẹ nhõm, bữa cơm này qua đi thì thân ph·ậ·n Hạ Phàm Tích coi như được đứng vững rồi.
Mọi người cùng tộc trưởng Hạ gia đi ra ngoài, Cố Đường vừa bước ra ngoài thì liền nhìn thấy Hạ Đô Chí và Sở Ngọc Nguyên ôm chặt lấy nhau, ngay cạnh từ đường, chẳng hề tránh né.
Như vậy xem ra thì, Sở Ngọc Nguyên vẫn rất bản lĩnh đấy.
Tộc trưởng Hạ gia ho khan một tiếng, lúc này trong lòng ông cực kì mâu thuẫn, một mặt cảm thấy Sở Ngọc Nguyên không phải là đồ tốt, câu dẫn vợ người, mặt khác lại cảm thấy nếu không có cô ta thì lại càng x·ấ·u hổ.
Hai người vội vàng tách nhau ra, tộc trưởng Hạ gia nhìn trời một cái, “Đây là kh·á·c·h của cậu à? Trời đã tối, đường xá không dễ đi, chi bằng mang họ về lão trạch Hạ gia dùng bữa?” Sở Ngọc Nguyên mặt mày hớn hở.
Tộc trưởng Cố gia đi tới, vẻ mặt áy náy copy nguyên văn nửa câu của tộc trưởng Hạ gia, “Trời đã tối, đường xá không dễ đi, thôi chúng ta không ăn cơm nữa đâu.” Ai ngờ Hạ Phàm Tích bỗng nhiên lên tiếng, “Bữa cơm này nên để người Hạ gia mời. Lão trạch địa điểm cũng đủ cả, các ông có thể sáng mai lại đi.” Nói xong, hắn còn quét mắt nhìn Cố Đường.
Biểu cảm của tộc trưởng Cố gia ngay lập tức c·ứ·n·g đờ, tộc trưởng Hạ gia thì một bên cảm thấy x·ấ·u hổ, một bên thấy tộc trưởng Cố gia vốn hống hách ngang ngược lại chịu thiệt thì có chút hả dạ, ông cười méo mó nói, “Đúng vậy đó, ở lại đi, người Hạ gia đã nói vậy rồi.” Một đám người chẳng bỏ lại ai, đều hướng lão trạch Hạ gia đi.
Cố Đường đang nghĩ về một vấn đề, Hạ Phàm Tích rốt cuộc là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận