Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 787: Ta gọi Chiêu Đệ ( 2 ) (length: 7905)

Cố Đường lật mắt khinh bỉ, đốt tiền là phạm pháp đó.
"Ngươi cũng biết xấu hổ! Ngươi trộm tiền trong nhà rồi bỏ chạy, tiền ngươi tiêu là tiền trong nhà đấy!"
Cố Chiêu Đệ nghẹn họng, "Ta có tiền mà!"
Cố Đường cười khẩy, "Tiền ba năm trước có giống bây giờ không? Ngươi có trả lãi không?"
"Liên quan gì đến ngươi! Tiền có phải của ngươi đâu, cái thứ con thỏ nhà ngươi còn dám dạy đời ta, coi ta không dám đánh ngươi hả?"
Cố Chiêu Đệ xấu hổ quá hóa giận.
Cố Đường lại chuyển chủ đề, "Cái gì mà đồ mới, rõ ràng là đồ cũ, ngươi còn không biết xấu hổ lừa người ta là đồ làm cũ, ngươi đến cả em gái ruột mình cũng lừa gạt, thế không phải quá đáng buồn nôn sao?"
Cố Chiêu Đệ có chút chột dạ, nhưng mà nghĩ một chút nàng làm sao có thể biết được, liền cười nhạo nói lớn tiếng: "Ngươi biết người ta gọi những người như ngươi là gì không? Nhà quê! Người ta bây giờ đang thịnh hành làm đồ cũ đó, là trào lưu, là xu thế, còn có cả mặc quần jean rách gối, còn có quần áo cài lệch cúc, còn có cố tình để đường chỉ may ở bên ngoài, còn có cố tình lộ dây lưng, còn có túi chỉ may nửa cái, còn loại người như ngươi ấy?"
Cố Chiêu Đệ khinh miệt cười một tiếng, "Ngươi nhìn thấy chẳng lẽ không muốn nhắc nhở người ta rằng 'quần áo của cô chú mặc sai rồi à'? Ngươi muốn cười chết ta."
Cố Phán Đệ và Cố Tư Đệ không vui vẻ mấy, thật ra thì các cô ấy cũng cảm thấy bộ quần áo này không ổn lắm, tuy các cô không biết cái gì là đồ làm cũ, nhưng vẫn có thể cảm giác được là quần áo này được cố ý làm cũ hay là thật sự là đồ cũ.
Nhưng bảo các cô thừa nhận bị lừa thì cũng như giết chết các cô vậy, Cố Phán Đệ tiến lên đẩy Cố Đường một cái, "Ngươi đừng có ở đó mà ghen tị với người ta, lo nghĩ xem tương lai ngươi thế nào thì hơn đấy!"
Cố Tư Đệ cũng y như vậy, "Chưa từng thấy ai mà đáng ghét em gái mình như ngươi, nhanh tránh ra đừng cản đường!"
Cố Chiêu Đệ càng thêm đắc ý.
Lúc này, các cánh cửa phòng trên lầu hai lần lượt mở ra, cậu ấm Cố gia Cố Thiên Ân bước ra, lớn tiếng nói: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, có để cho người ta ngủ không vậy? Mẹ ơi, con đói."
Lý Cúc Hoa đang làm nền cãi vã ở dưới đất lập tức xoay người đứng lên, lớn tiếng nói: "Mẹ đây xuống nấu mì cho con ngay, con chờ tí."
Cố Thiên Ân "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, Lý Cúc Hoa hung dữ nhìn bốn cô con gái, "Tất cả câm lặng cho mẹ! Đứa nào còn làm ồn làm náo để em trai con không ngủ được, mẹ sẽ đuổi cổ đứa đấy đi ra ngoài!"
Cố Chiêu Đệ hừ một tiếng, nói: "Phán Đệ, Tư Đệ, vào phòng của chị đi, chị kể cho các em nghe chuyện chị đi làm công ở miền Nam, ở bên đó nóng lắm, bốn mùa trong năm đều có thể mặc áo ngắn tay, mùa đông thì thêm áo khoác mỏng là được. Còn nữa, người ở bên đó ai ai cũng -- "
"Rầm" một tiếng cánh cửa đóng sập, ba người bọn họ cũng đi vào trong, Cố Đường cũng về phòng, lướt nhìn một đời của nguyên chủ.
Cố gia tổng cộng có sáu người con, Chiêu Đệ, Lai Đệ, Phán Đệ, Tư Đệ, Khắc Muội, và Thiên Ân.
Theo cái phong cách đặt tên này thì có thể thấy rõ gia đình này trọng nam khinh nữ đến mức nào.
Nếu mà dựa theo trải nghiệm và kết cục của từng người mà nói thì nhân vật chính của câu chuyện này là Cố Chiêu Đệ.
Nàng là con gái cả của Cố gia, khi sinh ra không gọi là Chiêu Đệ, mà gọi là Nữu Nữu.
Lý Cúc Hoa gả vào Cố gia chưa đầy nửa năm đã mang thai, mặc dù sinh ra là một đứa con gái, nhưng bà nội chồng cũng không ghét bỏ gì nàng, thứ nhất là mới nửa năm đã mang thai chứng tỏ khả năng sinh sản tốt, thứ hai sinh con gái cũng tốt, tục ngữ có câu trưởng tỷ như mẹ, tương lai sinh cháu trai thì có hai người mẹ chăm sóc, cho nên cũng không khó chịu gì với Lý Cúc Hoa cả.
Nhưng sau đó một năm rưỡi, Lý Cúc Hoa lại sinh một đứa con gái nữa, không chỉ bà nội không vui vẻ mấy, mà đến cả Lý Cúc Hoa cũng hơi sợ hãi, nàng chủ động đổi tên con gái cả thành Chiêu Đệ, và con gái thứ hai thành Lai Đệ.
Bất quá sự việc không diễn ra theo ý muốn của hai người bọn họ, sau một năm rưỡi nữa thì Phán Đệ ra đời, tiếp theo là Tư Đệ.
Đến người thứ năm vẫn tiếp tục là con gái, mọi người thương lượng, cảm thấy đặt tên như vậy không được, nên đã đổi tên cô thành Khắc Muội.
Quả nhiên, vừa mới đổi tên như vậy thì ngay sau đó sinh được con trai luôn.
Lý Cúc Hoa trong vòng chín năm sinh sáu đứa con, cuối cùng cũng đã sinh con trai nối dõi cho nhà họ Cố, bất quá vẫn không chắc ăn, nếu không phải chính sách sinh đẻ có sự thay đổi, thì nàng còn có thể tiếp tục sinh con trai thứ hai.
Cái gọi là cha mẹ của Cố Chiêu Đệ đối tốt với nguyên chủ, thật ra thì tốt ở chỗ nào?
Cũng chỉ là khi bà nội của bọn họ còn sống, thì bà hay nói mấy câu: "Vẫn là Khắc Muội có phúc khí, vừa mới tới đã mang đến một đứa em trai."
Đúng vậy, ngoài miệng thì Khắc Muội có phúc khí, thì số mệnh của những người chị đều là em trai ăn thịt còn chị thì uống canh thôi.
Đương nhiên lý do mà Cố Chiêu Đệ ghét nguyên chủ không chỉ vì mấy lời nói tốt này.
Khoảng lúc nguyên chủ sáu bảy tuổi, Cố Chiêu Đệ đã nảy ra ý định vứt bỏ em trai mình, nhưng mà bị nguyên chủ phá hỏng.
Vào thời điểm ấy con trai rất quý giá, có nhiều nơi thà trộm một đứa bé trai không chút huyết thống về nuôi cũng không thể để cho nhà mình tuyệt tự được.
Cố Chiêu Đệ lúc đó mười bốn tuổi, với vai trò là chị cả, trách nhiệm chăm sóc em trai liền được đổ lên người cô.
Cố Chiêu Đệ dắt Cố Thiên Ân ra ngoài chơi, còn nguyên chủ thì ở trong nhà chính chơi trò đóng vai gia đình với đồ may vá của Lý Cúc Hoa, bên ngoài truyền đến giọng nói chuyện của Cố Chiêu Đệ và người lạ.
"Em trai của con lớn lên trông đẹp trai quá đi."
"Em trai của con ngoan lắm, không sợ người lạ tí nào."
"Cho cô ôm em trai con một cái được không?"
"Cô có bế nổi đâu, em con nặng lắm, lỡ mà cô làm ngã nó thì mẹ con mắng con chết."
"Sao có thể làm ngã được? Cô ôm nó mà còn chạy bộ được ấy chứ."
"Con không tin đâu."
Nguyên chủ cũng chỉ mới sáu tuổi, không biết làm sao mà cầm được kéo cắt vào tay mình, rồi khóc lớn lên.
Lý Cúc Hoa đang nấu cơm ở trong vội vã chạy ra, vừa nhìn thấy trên tay nguyên chủ toàn là máu thì sợ hãi ôm cô vào lòng, rồi ra vòi nước rửa tay.
Ngay khi Lý Cúc Hoa vừa chạy ra thì người lạ kia không nói không rằng trực tiếp chạy đi mất, sau này cũng không còn xuất hiện nữa.
Đây không phải lừa bán thì là gì?
Đặc biệt là phản ứng ngay lúc đó của Cố Chiêu Đệ, lập tức giải thích: "Mẹ ơi, con sợ hết hồn, người kia nói là muốn ôm một cái em trai thôi, con sợ quá đến nỗi không dám lên tiếng luôn! May mà có Khắc Muội khóc đó!"
Như vậy mà không chột dạ thì là cái gì?
Lúc ấy nguyên chủ mới năm sáu tuổi, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, nhưng mà Cố Đường thì khác, cô dùng tư duy của một người trưởng thành để xem lại đoạn ký ức này thì lập tức nhận ra chỗ không thích hợp.
Nguyên chủ đã phá hỏng kế hoạch vứt bỏ em trai của cô ta.
Cái mà Cố Chiêu Đệ nói cha mẹ đối với nguyên chủ tốt, rồi để nguyên chủ được học hết cấp ba, chẳng qua cũng chỉ là để che giấu ý hận thật sự của cô ta thôi.
Rốt cuộc chuyện vứt bỏ em trai, nếu mà bị lộ ra ngoài thì Lý Cúc Hoa có thể đánh chết cô ta ngay tại chỗ luôn đó.
Người thứ nhất mà Cố Chiêu Đệ hận chính là nguyên chủ, người thứ hai chính là Cố Lai Đệ.
Cô cũng biết cái tên Chiêu Đệ này không hay ho gì, dù cho cái tên Nữu Nữu kia cũng rất quê mùa, nhưng so với cái tên Chiêu Đệ thì vẫn nghe dễ lọt tai hơn.
Cho nên đối với người em gái Lai Đệ mà cô cho là chỉ khiến cô phải đổi tên một cách oan uổng, cô ta cũng hận đến tận xương tủy.
Cứ gian nan như thế cho đến năm Cố Chiêu Đệ hai mươi tuổi, cô ta đã có tình ý với Nhiễm Tuấn Phi người cùng thôn, và chuyện phía sau thì giống hệt như vừa nãy cô ta cãi nhau với Lý Cúc Hoa vậy.
Cố gia muốn ba vạn tiền sính lễ, nhà trai đã đưa đủ, sau đó Cố Chiêu Đệ trực tiếp trộm tiền bỏ chạy, trong tâm trí trả thù có chút ngây ngô của cô ta thì nếu mà cô ta đã cuỗm tiền bỏ trốn mà còn thu được tiền sính lễ, thì chỉ có thể là Lai Đệ em gái nhỏ hơn cô ta nửa tuổi bị gả đi mà thôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận