Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 108: Thật giả thiên kim (length: 9957)

Tin tức càng gây chấn động, tốc độ lan truyền càng nhanh, Cố Đường vừa đi vừa chào hỏi đám bạn học đang hớn hở buôn chuyện, đợi khi lên đến hành lang, liếc mắt một cái đã thấy Trần lão sư, người mà đã hai tháng không gặp.
Trần lão sư đen đi không ít.
"Em đến văn phòng của thầy." Trần lão sư mặt nghiêm túc.
Cố Đường cùng thầy đi đến, trong lớp đã không ít bạn học ngồi, Dương Quang đang đứng ngồi xổm ở cuối hàng đợi Cố Đường, thấy cảnh này, cậu vỗ đùi, ảo não nói: "Bị Trần lão sư cướp mất rồi."
"Cố Đường thật sự là người nhà họ Trương à?"
"Cậu nghĩ lớp trưởng sẽ lừa cậu sao?"
"Vậy Trương Nhã Đình luôn nhắm vào cô ấy, chẳng lẽ đã biết từ trước rồi sao?"
"Không thể nào!"
Cố Đường cùng Trần lão sư đến văn phòng, Trần lão sư vẫn còn vẻ mặt khó xử đang ấp úng, Cố Đường đã nhanh nhảu nói hết.
"Em là con của nhà họ Trương, Trương Nhã Đình là người nhà họ Trần, Trần Chiêu là người nhà họ Cố, đều đã làm giám định thân nhân rồi, em chuyển đến nhà họ Trương ở, nhưng mà em cảm thấy vẫn nên ở ký túc xá, ở trường tiện hơn."
Trần lão sư thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, em đi tổ chức các bạn đăng ký sách, lát nữa chia lớp. Về chuyện ở trường thì cứ làm báo cáo trước."
"Quan hệ giám hộ của em hiện tại vẫn còn ở viện phúc lợi, người giám hộ ký tên có lẽ vẫn là dì Đậu."
"Được thôi."
Cố Đường trở về lớp học, lại bị bạn học vây lại hỏi một lượt.
"Không sai, đúng là như vậy, hiện giờ Trương Nhã Đình vẫn còn ở nhà họ Trương, ông Trương nói muốn đổi tên cho cô ta, nhưng mà chuyện này nghe nói rất chậm, còn phải làm thủ tục, nhanh thì cũng phải một hai tháng đấy."
"Trần Chiêu thì tớ không biết, nếu Trương Nhã Đình vẫn ở nhà họ Trương, vậy Trần Chiêu hẳn cũng ở nhà họ Trần đi, nhà họ Cố không phải là nơi tốt đẹp gì, hồi mới vào cấp ba tớ gầy như vậy, mọi người đều thấy cả rồi."
Sau khi hàn huyên gần nửa tiếng, uống hết hai chai coca lạnh được các bạn hào hứng ăn dưa ủng hộ, Cố Đường mới lên tiếng: "Nhanh lên, còn đăng ký nữa."
"Lớp trưởng ngồi đi." Dương Quang đứng lên, "Để tớ làm."
"Hôm nay tớ mới biết phó lớp trưởng cũng có tác dụng đấy."
Một bên này tiếng cười nói vui vẻ, thì ở phòng học lớp (1) bỗng xông vào một người, là Trần Chiêu, "Cố Đường! Rốt cuộc là ý gì của cậu hả! Tại sao cậu lại cố ý làm Trương Nhã Đình mất mặt trước mặt mọi người!"
Học sinh lớp (1) hầu như đều có mặt, hành động này của Trần Chiêu chẳng khác nào "độc thân xông vào hang cọp ổ rồng", liền có người kêu lên, "Hàn lão sư! Hàn lão sư! Trần Chiêu lớp thầy nổi điên rồi."
Cố Đường còn chưa kịp nói câu nào, Trần Chiêu đã bị mời ra ngoài.
Nhà Trương Nhã Đình có tiền, chuyện này ai trong lớp cũng biết, nhưng các bạn không dám hỏi Trương Nhã Đình, giờ đổi thành Cố Đường thì có thể hỏi rồi.
"Nhà họ Trương có mấy dì vậy?"
"Còn có cả quản gia nữa cơ à?"
"Cô ta nói phòng của cô ta còn to hơn cả phòng học của mình?"
"Hai vệ sĩ của cô ta hiện giờ là của cậu sao?"
Nói tóm lại, mọi người cứ trò chuyện mãi đến khi Trần lão sư ở ngoài cửa họng sắp rách ra mới chịu giải tán.
Trần lão sư đứng trên bục giảng, "Lớp chúng ta hẳn là chưa chia lớp ra chứ?"
"Chưa ạ!" Dương Quang ở cuối lớp hét lên: "Chúng ta là lớp 1 mang vinh quang về cho Trần lão sư!"
Trần lão sư cười một tiếng, nói: "Chỉ tính Cố Đường thôi, em ấy thật sự là học sinh giỏi nhất mà thầy từng dạy."
"Ngao ngao ngao ngao ngao~~~"
"Tính cả em vào, bình quân chúng ta là lớp tốt nhất mà Trần lão sư từng dạy!"
Nghe vậy, học sinh lớp bên cạnh giật mình không biết chuyện gì xảy ra, nhưng giữa hai lớp lại có vách ngăn, nên chẳng ai nhìn thấy gì.
Trần lão sư lại ho khan hai tiếng, "Lớp 11, năm nay là học kỳ 1, chúng ta sẽ kết thúc toàn bộ kiến thức bắt buộc của chương trình cấp 3, sau khi ôn tập toàn diện, sẽ bước vào chương trình học môn tự chọn và chương trình nâng cao."
"Kỳ thi cuối kỳ 2 sẽ dùng đề thi đại học, mong các em đều thi cho tốt, tự đánh giá trình độ của mình."
"Ngoài ra cuối kỳ lớp 11 còn có kỳ thi toàn quốc, các em đều tỉnh táo chút, tuyệt đối đừng ngã vào hố của kỳ thi này."
"Thưa thầy yên tâm! Chúng em đều là học sinh giỏi phát triển toàn diện ạ."
Cố Đường xong việc một ngày, trên đường về còn mua giấy gói bọc sách, cô rất thích tự tay bọc sách, thật có cảm giác trang trọng.
Về đến nhà họ Trương đã hơn 3 giờ, cô vào nhà đã thấy Lý Uyển Ngưng ôm Trương Nhã Đình, cả hai mắt đều đỏ hoe nhìn cô.
Hừm, vậy là vẫn chưa khôn ra đấy à?
"Con đứng lại!" Lý Uyển Ngưng nghiêm giọng nói: "Con đối xử với Trương Nhã Đình như vậy đó hả? Con làm thế này mẹ sẽ gọi điện cho ba con, bảo ba đến nói chuyện với con."
Đương nhiên không thể cãi nhau theo ý đối phương được, Cố Đường nói: "Không thích tôi thì cứ việc nói thẳng ra, lúc cô ta nói tôi là trẻ mồ côi thì các người làm gì? Tôi nói cô ta bị ôm nhầm, các người lại làm gì? Như vậy mà còn đòi làm mẹ? Mẹ không xứng!"
"Sao con có thể nói mẹ như thế!" Lý Uyển Ngưng cũng không khóc, Cố Đường hoàn toàn không cho bà ta có thời gian ủ rũ cảm xúc, trực tiếp châm ngòi luôn.
Nhưng Lý Uyển Ngưng vốn tính cách đã yếu đuối, Trương Sâm Viêm lại thích bà ta như vậy, mấy chục năm qua, bà ta thật sự quên mất bản năng cãi nhau rồi.
Bà ta dứt khoát dùng sức chạy thẳng về phòng, gọi điện cho Trương Sâm Viêm, "Anh xem con gái ngoan của anh kìa!"
"Còn cả con nữa." Cố Đường trực tiếp chuyển sang Trương Nhã Đình.
"Tôi thật không hiểu trong đầu cô nghĩ gì. Cô cứ nhất định phải đến trường cùng tôi, là cô tự lựa chọn, cô tự chịu hậu quả. Người khác thấy cô và tôi cùng xuống một chiếc xe, người ta có thể không hỏi sao? Cô nói với tôi đi, tôi nên trả lời thế nào?"
"Tôi... cậu cũng có thể không nói mà!"
"Tại sao tôi không nói? Tôi thật không hiểu, năm đó lúc đổi con, cô bao lớn?"
"Ba ngày tuổi! Cái đó không phải lỗi của tôi!"
"Cô không ngốc chứ! Cái đó không phải lỗi của cô, năm đó cô chỉ là một đứa trẻ sơ sinh ba ngày tuổi, đổi con là sự trả thù của xã hội, bán con là bố mẹ của Trần Chiêu, từ đầu đến chân cô đều là người bị hại, cô ấm ức cái gì? Cô khóc cái gì? Cô có cái gì mà không dám nhìn mặt người ta? Cô còn là một người bị hại hoàn hảo đấy!"
"Không phải—" Trương Nhã Đình bị một tràng của cô làm cho choáng váng cả người, mấu chốt lời của Cố Đường quá kích thích, cô đúng là người bị hại mà, cô rốt cuộc vì cái gì chứ!
"Hay là cô thấy mất mặt? Cô có cái gì mà mất mặt, cô có thể chọn bố mẹ mình sao? Không thể! Cô sinh ra đã là một tờ giấy trắng, cô trưởng thành được như bây giờ là công lao của bố mẹ và thầy cô, hiện tại cô nói cho tôi biết, là lỗi của ai."
Là ba mẹ tôi?
Trương Nhã Đình hoàn toàn ngơ ngác.
Cố Đường xách đồ đi lên lầu, đây đúng là đồ ngốc, đến một chút năng lực suy nghĩ độc lập cũng không có, ích kỷ, bụng dạ toàn những ý đồ xấu xa.
Nguyên chủ không như vậy, nguyên chủ trong hoàn cảnh ở nhà họ Cố như thế mà vẫn kiên cường vươn lên không ngừng, đáng tiếc lại bị bọn họ hại chết.
Cố Đường lên lầu thu dọn đồ đạc, hôm qua cô theo viện phúc lợi ra ngoài, đồ đạc căn bản không lấy ra, bây giờ chỉ cần xách đi là được.
Vậy là cô đeo ba lô lên lưng, tay cầm va li, Cố Đường cứ thế mà đi.
Lý Uyển Ngưng còn đang trong phòng khóc lóc kể lể với Trương Sâm Viêm, Trương Nhã Đình thì ngược lại, đang chờ ở phòng khách, nhưng cô ta sẽ ngăn Cố Đường sao?
Rõ ràng là không, mặc kệ cô ta còn mộng mị hay không, trong tiềm thức của cô ta vẫn là "Có ta không có cô", vì vậy Cố Đường liền cứ thế thuận lợi ra ngoài.
Đến 5 giờ, Cố Đường đã trở về viện phúc lợi.
Dì Đậu thấy cô cả người đều kinh ngạc đến ngây người, Cố Đường mỉm cười hỏi: "Phòng của con còn không ạ? Con ở tạm hai ngày, đợi đến khai giảng chính thức thì con sẽ ở lại trường, năm lớp 11 bài vở căng thẳng quá, ở trường con có thể ngủ thêm được nửa tiếng."
"Có chứ có chứ!" Dì Đậu vội vàng đưa tay đón lấy va li của cô, Cố Đường cũng không khách sáo, trực tiếp buông tay.
Dì Đậu đưa cô lên lầu, "Sao lại... liền..."
"Khụ." Lúc này đương nhiên phải giả yếu đuối một chút, Cố Đường cúi đầu nói: "Bọn họ không thích con, con nói con là con gái ruột của nhà họ Trương, Trương Nhã Đình là con nhà họ Trần, Trương phu nhân mắng con."
"Vậy con vẫn nên về viện phúc lợi thì hơn, con không cần chịu ấm ức này, con đã 17 tuổi rồi, không đến một năm nữa là con đủ tuổi. Đến lúc đó con sẽ đi học đại học, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, con muốn đi đâu chẳng được tự do."
Dì Đậu thở dài một tiếng, "Haiz, có lẽ có những người không có duyên mẹ con."
Cố Đường gật đầu, "Cũng may con vừa đến đã xảy ra chuyện này, nếu không đến lúc chuyển quan hệ giám hộ, có lẽ con đến viện phúc lợi cũng không được nữa."
"Sao lại không được!" Dì Đậu tức giận nói: "Đến lúc đó con ở nhà dì! Con bé tốt như vậy, đáng lẽ là phúc của bọn họ mới phải, sao lại đẩy con ra ngoài thế này?"
"Con gọi cho luật sư Vương trước, nói cho ông ấy biết không cần chuyển quan hệ giám hộ."
Đây đều là những việc Cố Đường đã lên kế hoạch sẵn, đến bước này, cô có thể thỉnh thoảng đến nhà họ Trương quấy một chút, mà không cần gánh bất kỳ nguy hiểm nào.
Trương Sâm Viêm về nhà đầu tiên, vừa vào cửa đã đúng 5 giờ, cùng thời điểm Cố Đường đến viện phúc lợi.
Vừa vào nhà, ông ta đã đi tìm Lý Uyển Ngưng trước.
Không giống như bình thường, lần này Lý Uyển Ngưng không đợi ông ở cửa, Trương Sâm Viêm phải mất nửa tiếng để dỗ dành người ta trước phòng ngủ, sau đó kéo tay bà ta đi ra, "Con bé mới về nhà ngày đầu, trước đây viện trưởng ở viện phúc lợi cũng nói nó nhạy cảm đa nghi mà, em nên an ủi nó mới đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận