Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 473: Đi mẫu lưu tử? Kia còn là đi phụ đi ( 1 ) (length: 8850)

Sáng sớm hôm sau, Cố Đường rời giường ăn xong điểm tâm, đi xem Tề vương gia.
Nàng tối hôm qua bịt mặt trang điểm thành bộ dạng khóc thút thít chạy về tới, sau đó thì không đi đâu nữa, sáng nay thì không thể tránh mặt được nữa.
Dù sao vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, huống hồ thấy hắn tức giận còn thấy thật vui.
Cố Đường đi vào đã thấy Tề thái phi, môi mím chặt, khóe miệng trễ xuống, rõ ràng tâm tình không yên.
Cố Đường liếc mắt xuống, thấy ngón út của Tề thái phi chỗ dựa còn dính chút mực, là đã tẩy nhưng chưa sạch hẳn, cho nên nói tối qua bà về đã thử chép kinh, sau đó phát hiện kết quả không tốt lắm, vì thế mới có biểu tình này.
Giản ma ma đứng sau lưng bà, trông cũng hơi tiều tụy, chắc hẳn hôm qua đã thức khuya cùng nhau làm việc này.
"Thái phi." Cố Đường tiến lên cúi người hành lễ, quay sang nhỏ nhẹ ôn nhu nói với Tề vương gia: "Vương gia thấy trong người đã khỏe hơn chút chưa? Tục ngữ có câu bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ, nếu ngài cảm thấy còn khó chịu như trước kia, cũng đừng nóng vội, bệnh tật mà, lúc nào cũng phải từ từ dưỡng."
Nói thì là nói vậy, nhưng nghe những lời này ở đâu cũng cảm thấy kỳ lạ, sắc mặt Tề thái phi trầm xuống, nói: "Sao giờ con mới đến? Vương gia bị bệnh, con lại hầu hạ kiểu này à?"
Hôm nay Cố Đường tâm tình tốt, nàng ôn tồn giải thích: "Vương gia không thích con, nếu con cứ lượn lờ trước mặt ngài ấy, sợ là sẽ chọc ngài ấy tức giận, bệnh sẽ chậm khỏi, nên vì vương gia mà nghĩ, hầu hạ ngài ấy cứ để sau khi ngài ấy khỏi bệnh lại tính. Với cả sức khỏe của vương gia…"
Nàng liếc mắt nhìn Tề vương gia đang nằm trên giường, đã đắp chăn dày cộm, "Thực sự là hơi yếu, gần đây tốt nhất là không nên để người hầu hạ."
Hai chữ "hầu hạ" được nhấn mạnh, giọng điệu lại có chút kỳ quái, khiến Tề thái phi nhớ đến lời của thái y hôm qua, bà hừ lạnh một tiếng, "Con - tự lo liệu đi!"
Tề thái phi cũng không dám chậm trễ quá lâu, người trong cung ba ngày nữa sẽ tới lấy kinh thư đã sao chép, còn yêu cầu phải xong trước rằm tháng Giêng, thời gian vô cùng gấp rút, có thể thấy rõ thái hậu đã tính toán hết rồi, cố ý làm khó dễ nàng ta!
Cố Đường đứng dậy đưa Tề thái phi đi, còn rất ân cần nói thêm một câu, "Thái phi đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt vương gia, trong vương phủ còn có rất nhiều hạ nhân gan lớn mật, con sẽ sắp xếp ổn thỏa, đảm bảo đến lúc ngài sao kinh xong, vương phủ sẽ rực rỡ hẳn lên."
Tề thái phi tức nghẹn họng đi về phía trước, sau lưng vẫn còn vọng lại tiếng của Cố Đường, "Ngài bảo trọng sức khỏe, cứ chép vài tờ rồi đứng dậy vận động một chút, tránh đau lưng nhức mỏi ảnh hưởng đến thời gian, tuyệt đối đừng nóng vội, tuy ngày càng ngắn, nhưng ngài chép sách cũng càng lúc càng thuần thục, hai người giúp sức, tĩnh tâm lại là có thể thuận lợi sao xong."
Bà không thể nào tĩnh tâm được!
Nhưng hiện tại Tề thái phi hoàn toàn không dám nổi cáu, hôm qua thái hậu phái người đến cũng coi như nể mặt bà, viện lý do là nhớ lão vương gia, kinh thư chép xong vẫn là muốn cúng cho pháp hội thủy lục.
- Chỉ là thời gian eo hẹp một chút, mỗi ngày trừ chép kinh sách ra thì không thể làm gì khác.
Nếu bà lại nói gì đó không hay, đứa con dâu này lại vào cung nói một câu, lần sau có khi lại phải bắt bà chép nữ huấn nữ giới cũng nên.
Nữ huấn? Nữ giới? Tề thái phi liếc nhìn Giản ma ma, lại có chủ ý.
Cố Đường trở lại phòng trong, Tề vương gia đang quát nạt tiểu tư, "Tay chân vụng về! Cần ngươi làm cái gì!"
Thì ra tiểu tư khi hầu Tề vương gia uống nước đã làm nước văng lên chăn.
Cố Đường nói: "Vương gia bớt giận đi, ngài cũng không hay ở chỗ này, ta gả vào vương phủ hơn ba tháng, tính đi tính lại thì cũng chỉ thấy ngài ở lại thư phòng bên ngoài hai lần, lần này thêm hai lần nữa. Bọn họ hàng ngày không gặp được chủ nhân, hầu hạ người tự nhiên không thuần thục."
"Sao nào?" Tề vương gia không vui trừng nàng một cái, "Vậy là lỗi tại ta?"
Cố Đường lắc đầu, thấy bộ dạng bất lực này của hắn càng thêm thoải mái, "Nếu vương gia không giày xéo chính bản thân mình, thì hãy mau chóng khỏe lại, sau đó lại có thể về ở trong thư phòng, ngọc mềm hương ấm, những người hầu hạ đều biết nóng biết lạnh, không phải tốt hơn chỗ này sao?"
Tề vương gia đảo mắt, nói: "Nàng tới đút ta uống thuốc!"
Cố Đường lắc đầu, "Vương gia, ta chưa từng hầu hạ ai, ta sợ làm rơi bát lên mặt ngài, vậy sẽ làm lỡ việc vương gia uống thuốc."
"Vậy nàng tìm hai nha hoàn đến đây cho ta, đợi ta khỏe lại sẽ trả cho nàng."
Cố Đường nhanh chóng đứng lên, "Nói dễ nghe chút thì ngươi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nói khó nghe chút thì ngươi là chó không sửa được tật ăn phân! Ngươi còn muốn dưỡng bệnh? Ngươi chờ chết đi!"
Cố Đường không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ đi, Tề vương gia vốn còn muốn từng bước dẫn dụ nàng thả người ở tiểu viện kia ra, ai ngờ bước thứ hai còn chưa xong, nàng đã trở mặt.
"Nhìn cái gì!" Tề vương gia tức giận mắng tiểu tư một tiếng, "Còn không mau cút!"
Dưỡng bệnh thì cực kỳ nhàm chán, Cố Đường vừa rồi cũng đã đi xem một vòng thư phòng bên ngoài, thư phòng ngoài là nơi tiếp đãi bạn bè khách khứa tới chơi, đương nhiên không thể có tranh vẽ hay những thứ tương tự, thậm chí ngay cả du ký cũng không có mấy cuốn.
Trừ sách thánh hiền, thì chỉ có những bản đối sách của các đại nho trong triều về thánh hiền.
Sách đều sạch sẽ không một hạt bụi, cũng không có dấu vết của việc từng được đọc qua.
Đừng nói ba ngày, mới sáng hôm sau mà Tề vương gia đã chịu không nổi, vậy Cố Đường phải làm gì, chính là phải phối hợp với Tề thái phi, tiếp tục không cho hắn tiếp xúc với đám nha hoàn kia, nhưng vẫn phải để lại một cơ hội nhỏ nhoi cho hắn chờ đến lúc đụng đáy sẽ bật lên.
Cố Đường cười cười, tính kế người như vậy cũng khá là thú vị.
Ra khỏi chỗ của Tề vương gia, Cố Đường chuyển hướng bước chân, lại đi về hậu viện đông đường của vương phủ.
Nơi này chính là nơi chuẩn bị cho các thiếp thất của vương gia, đầu tiên là thư phòng trong của vương gia, phía sau là các tiểu viện được thiết kế tinh xảo.
Nhìn số lượng các viện này là biết dã tâm của vương gia lớn thế nào, đáng tiếc là năng lực của hắn không xứng với dã tâm đó.
Cố Đường dự định cũng sẽ nâng cao giá trị cho mấy người thiếp này, nhưng vừa mới đến cửa thư phòng, Cố Đường đã thấy cửa lớn đang mở, nàng nhíu mày.
"Hôm qua thái phi còn đặc biệt dặn dò, muốn vương gia dưỡng sinh cho tốt, đừng nói thiếp thất, ngay cả nha hoàn cũng không cho phép hầu hạ hắn, còn đặc biệt khóa cửa lại, lấy cả chìa khóa đi rồi, sao mới một đêm mà cửa đã mở?"
Xuân Hoa đi theo bên cạnh nàng, nói: "Có lẽ là... Giản ma ma?"
"Ngươi ngược lại thông minh đấy." Cố Đường cố ý nói, thực ra nàng đã nghe thấy giọng của Giản ma ma.
Cố Đường dẫn Xuân Hoa một đường đi vào trong, thấy những người thiếp kia đều đứng ở trong viện, Giản ma ma đứng dưới hiên, tay cầm quyển « Nữ giới », bà đọc một câu, mấy người thiếp ở dưới đồng thanh đọc theo một câu.
Cố Đường đứng ở cổng vòm nghe vài câu.
Cái gì khiêm tốn là trên hết, có điều đúng nên biết, có điều sai thì đừng có làm, nhẫn nhục nhẫn nhục, luôn tỏ ra sợ sệt, Cố Đường đi đến gần, cất tiếng gọi, "Giản ma ma."
Giản ma ma dừng lại, Cố Đường nói: "Giản ma ma đi theo ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Hai người không nói gì ra khỏi viện, đi về phía chính phòng của Cố Đường.
Tề thái phi hơi quá đáng.
Xét đến bối cảnh thời đó, chiêu này của bà ta không chỉ tính kế nàng, mà còn làm nhục cả Giản ma ma, cùng đám thiếp thất và nha hoàn phía dưới.
Nữ giới viết về điều gì, lại là viết cho ai đọc?
Thứ đó viết về việc nữ nhi khi ở nhà chồng phải khiêm nhường, tóm lại đối với chồng đối với cha mẹ chồng đối với chị em dâu và anh em đều phải thuận theo khiêm nhường che chở.
Nữ giới viết ra những đạo lý mà chính thất nên tuân theo, giờ Tề thái phi lại bắt Giản ma ma đi dạy cho các thiếp thất, đây rõ ràng là đang vũ nhục Cố Đường.
Sau đó đến lượt Giản ma ma, một nam nhân lại phải đi dạy các thiếp thất của vương gia đọc nữ giới, dù sao thì Cố Đường cũng không nhìn ra được một chút ý tốt nào trong chuyện này.
Cuối cùng là đám thiếp thất của vương gia, Cố Đường hỏi qua rồi, trung bình mỗi người chỉ biết có vài chữ, đến tam tự kinh cũng không rành, căn bản không hiểu ý nghĩa của những điều trong đó.
Bắt họ học thuộc có phải rất khổ không? Hoàn toàn là dựa theo phiên âm để học thuộc lòng.
Chờ đến phòng của Cố Đường, nàng ngồi trên chiếc giường êm cạnh cửa sổ, hỏi Giản ma ma, "Ngươi biết chữ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận