Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 474: Đi mẫu lưu tử? Kia còn là đi phụ đi ( 2 ) (length: 8883)

Giản ma ma nói: "Có biết chút ít."
Cố Đường sai nha hoàn mang giấy bút đến, nói: "Viết tên Cố Đường."
Giản ma ma nhất thời không phản ứng kịp, hoặc có thể nói không thể tin được vào tai mình, nghi hoặc nhìn Cố Đường.
"Cố Đường, là tên ta, Giản ma ma xem qua thiếp canh của ta và cả lễ vật hồi môn rồi, hẳn là sẽ biết viết tên ta chứ?"
Giản ma ma gật đầu, ngồi xuống bàn, cẩn thận nắn nót viết hai chữ Cố Đường.
Cố Đường cầm lên xem, nói: "Vẫn rất ngay ngắn." Nàng gấp tờ giấy lại, kẹp vào trong quyển sách đang xem, nói với Giản ma ma: "Trong đầu ta có hai việc cần làm, thứ nhất là chỉnh đốn lại Tề vương phủ, thứ hai là đợi bệ hạ chọn được người cùng ta đi cứu trợ thiên tai."
"Việc chỉnh đốn Tề vương phủ này, ta muốn nhờ Giản ma ma giúp một tay, xem ai cầm đồ không nên cầm, ai làm việc không nên làm, tra ra tất cả đều đuổi đi."
Lúc này Giản ma ma mới rời mắt khỏi quyển du ký của Cố Đường, nói: "Nô tỳ... là người của Tề vương phi."
"Giản ma ma..." Cố Đường thở dài, "Mới nãy nghe bà đọc 'Nữ giới', chỗ chấm câu không sai một chỗ nào, đủ thấy bà là người đọc sách, nếu đã đọc sách thì ắt hiểu lý lẽ, Tề vương phủ bây giờ ra sao, bà hẳn là cũng biết một chút, lẽ nào bà không muốn Tề vương phủ tốt đẹp hơn sao?"
"Nô tỳ..."
Cố Đường cắt lời: "Bà là trung bộc của Tề thái phi, việc bà cần làm là chân chính trung tâm, chứ không phải là ngu trung, nếu cứ để mặc đám hạ nhân này tiếp tục, e là muốn lật tung cả Tề vương phủ lên mất."
Cố Đường nhìn thẳng Giản ma ma, thật ra nàng cảm thấy Tề vương phủ ra nông nỗi này, kẻ trên người dưới lừa lọc, làm xằng làm bậy, Giản ma ma ở trong đó cũng không thể vô can.
Nhưng không sao cả, hiện tại nàng cho "nàng" cơ hội, làm chút chuyện cho ra trò.
Cố Đường nói tiếp: "Vài ngày nữa ta sẽ đi cứu trợ thiên tai, trong phủ thì không trông cậy vào vương gia được, thái phi nương nương còn bận chép kinh, ta chỉ có thể dựa vào ma ma, chẳng lẽ ma ma không muốn giúp ta sao?"
Vừa nói đạo lý, Cố Đường vừa ra vẻ đáng thương, còn ám chỉ vài ngày nữa nàng phải đi vắng, toàn phủ chỉ có Giản ma ma là có thể làm chủ.
Ngoài mặt thì đường hoàng đạo lý, lợi ích thực tế cũng có, nếu Giản ma ma bị Tề thái phi dày vò đến tinh thần không bình thường, thì trước đó nàng cũng từng giả bộ soi đèn dầu trong đêm trường, coi như ánh sao duy nhất trong đêm tối, nói chung là cân nhắc mọi mặt, không sợ bà ta không đồng ý.
Giản ma ma do dự hơi lâu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Nô tỳ nghe theo vương phi."
Cố Đường mỉm cười, đó là nụ cười chuyên luyện hồi đóng phim mối tình đầu năm nào, tựa gió xuân hiu hiu, dương liễu khẽ đưa, Giản ma ma vội tránh ánh mắt.
Chưa nói được hai ba câu, Cố Đường đã đứng dậy, nói: "Giản ma ma, ta vốn định đi mắng các nàng một trận, các nàng dù là thiếp, dù xưa nay có câu thiếp dùng sắc hầu người, nhưng các nàng dung túng vương gia hồ nháo như vậy, có ích lợi gì cho các nàng?"
Giản ma ma vội vàng đi theo sau nàng: "Nô tỳ cùng nương nương đi."
Hai người lại đến đông đường, Cố Đường không khỏi có chút đau lòng cho Giản ma ma, đi một vòng lớn, chỉ viết hai chữ, lại còn là tên của nàng, nhưng với tính toán này, Cố Đường nắm chắc càng cao hơn.
Cố Đường một lần nữa vào thư phòng phía đông, ngồi xuống rồi lần lượt gọi người vào, Giản ma ma đứng cạnh nàng.
Đầu tiên vào là năm người thiếp được Cố Đường nhắc đến.
"Ta cho các ngươi làm thiếp, các ngươi đối với ta như vậy sao? Vương gia gọi các ngươi hành hạ để phải mời thái y, các ngươi thật sự có bản lĩnh!"
Năm người nghe vậy, ngoài mặt thì cung kính nhưng lại không để bụng cho lắm.
Các nàng không bước chân ra khỏi vương phủ, không thấy được sự tình bên ngoài, mọi chuyện đều nghe từ lời của Tề vương gia.
Lời trong miệng hắn có bao nhiêu câu thật? Vì vậy với những người thiếp này mà nói, vương gia không thích vương phi, thái phi cũng không thích vương phi, vương phi lại suốt ngày về nhà mẹ đẻ, căn bản không ở lại trong phủ.
À, còn một câu nữa, lúc say xỉn vương gia còn nói, "Ta muốn có đích trưởng tử! Cả đích trưởng nữ nữa! Mấy đứa con trước của ta nhất định không được ai do bụng của nàng ta sinh ra!"
Vậy thì còn gì mà phải sợ?
Lưu Tô dẫn đầu nói: "Nương nương... mấy nô tỳ đã khuyên rồi, thực sự không khuyên nổi vương gia."
Cố Đường cười khẩy, giả vờ mạnh mẽ, không chỉ để mấy người thiếp kia thấy mà còn cho Giản ma ma xem.
"Các ngươi cẩn thận đó! Ta có thể đề bạt các ngươi, cũng có thể phế bỏ các ngươi, ta muốn đuổi hết các ngươi đi! Tránh xa vương gia ra!"
Đó là lời uy hiếp, nhưng mà nói thế nào nhỉ, Cố Đường là vương phi, nếu muốn xử trí các nàng thì đã làm rồi, bây giờ nói như vậy chứng tỏ nàng không có cách nào xử lý bọn họ.
"Dạ!" Lưu Tô giả bộ run sợ, "Xin nương nương tha cho lần này, sau này chúng nô tỳ không dám nữa."
Cố Đường đứng dậy nói: "Biết các ngươi không dám mà, hừ!"
Nàng quay người đi, Lưu Tô mấy người vội thẳng lưng, Lưu Tô còn cố ý thêm vào một câu, "Sau này không thể để nương nương không vui được, sinh sát đại quyền của chúng ta đều ở trong tay nương nương đấy, thiếp mua bán, nhỡ đâu bà ta bán đứng chúng ta thì làm sao?"
Hoa Thường bên cạnh cười một tiếng: "Trừ phi nàng không bán được chúng ta, nếu mà bán được người thì chắc chắn cái người bị bán đầu tiên là Cố Tam Nương ở hoa viên rồi."
Vừa nhắc tới Cố Tam Nương, biểu tình của Lưu Tô trở nên không tốt lắm, tuy chỉ nịnh nọt Cố Tam Nương có hai ngày thôi, nhưng bị người lừa gạt dù sao cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
Nàng cười lạnh nói: "Lúc nãy ta còn đến xem Cố Tam Nương, mồm thì thiếu ba cái răng, nói chuyện còn bị hở, nhưng mà ngược lại nghe được ả nói. Vị nương nương của chúng ta không được đâu, hôm đó Cố Tam Nương còn hầu hạ vương gia trước, còn nương nương của chúng ta phải cố kỵ đến thể diện vương gia, tự cho mình có lối thoát mà làm bẽ mặt người ta, ai mà tin chuyện Cố Tam Nương từng hầu hạ vương gia được chứ, mà làm vậy khác gì vả vào mặt vương gia—"
Lưu Tô dừng một chút, "Ta thấy chắc chắn là nàng ta không dám làm!"
Thu Tịch cũng cười vài tiếng: "Vương phi xuất thân bá tước phủ, so với chúng ta thì như người trên trời còn người dưới đất, nhưng mà so với vương gia thì cũng vậy thôi, nàng cũng phải dựa vào vương gia sống qua ngày, nàng cũng muốn vương gia ân sủng, chẳng khác gì chúng ta cả."
Hoa Thường lại xoa bụng: "Cứ như bây giờ, có khi năm năm rưỡi năm nữa vương gia cưới một người cao môn vọng tộc làm trắc phi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng sinh một trai một gái mới được."
Ba người nhìn nhau cười một tiếng, đều tính tìm cơ hội đến gần thư phòng phía ngoài.
Vài ngày sau, hoàng đế chọn được người, lại sai người đến báo cho Cố Đường một tiếng, đến ngày thứ ba Cố Đường cùng đoàn người cùng nhau lên đường cứu trợ thiên tai.
Hoàng đế nghe theo đề nghị của Cố Đường, thậm chí còn làm triệt để hơn, muốn ngân khố xuất tiền, lại lấy lương thực từ hoàng trang để cứu trợ, còn phái một vị quan viên, tuy cũng là đại học sĩ nội các, nhân vật giống thừa tướng, nhưng đã dâng tấu xin về hưu, lập tức về quê dưỡng lão.
Người này còn có một thân phận nữa, từng làm đế sư, có mối quan hệ thân cận với hoàng đế.
Phái người này đi là để an ủi những người đọc sách.
Vị lão học sĩ này họ Tiết, vì tuổi đã cao nên mang theo hai nha hoàn để hầu hạ.
Ngày đầu tiên ăn cơm trên đường, Tiết học sĩ mời Cố Đường đến, trang trọng thi lễ: "Vương phi quả thật là người hiểu đại nghĩa."
Những người thế này đều thường cố chấp giáo điều, lại thêm ông già này nữa, dù ông run rẩy khiến người khác sợ hãi ông té ngã nhưng Cố Đường cũng không dám đỡ ông mà ra hiệu cho hai nha hoàn dìu.
"Sao không để học sĩ thoải mái hơn?"
Tiết học sĩ xua tay: "Không liên quan đến các nàng." Ông thở dài nói: "Lời vương phi nói trong cung hôm đó đã truyền ra, loại người như Tề vương gia, để hắn làm một kẻ hoàn khố tử đệ, còn ít gây hại hơn là bắt hắn nghiêm túc làm việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận