Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 500: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( 2 ) (length: 8643)

"Ta biết rồi!" Trương Giai Quả kéo con trai vào phòng, "Ta cho hắn mặc thêm áo, bên ngoài lạnh lắm."
Chờ trong phòng chỉ còn hai người, Trương Giai Quả nói: "Lát nữa nếu cảnh sát hỏi con, con cứ nói vết trên người nàng là do con véo, nếu cảnh sát hỏi vì sao thì con nói nàng hay đánh con, đau lắm."
Cố Phong Thành gật đầu, "Mẹ yên tâm, con biết mẹ vất vả, con cũng muốn đuổi cô ta đi, như vậy chúng ta mới có bàn ăn cơm chính thức, con cũng có thể mời bạn học tới nhà chơi. Có cô cô ngốc nghếch như vậy thật mất mặt!"
Một nhà ba người đi đến cục cảnh sát, Cố Đường lúc này đã được kiểm tra sức khỏe sơ bộ, lại ngồi xe của Đàm Phỉ Viễn về cục cảnh sát.
Lần này Lý Phong Nhiên ngồi ở ghế phụ lái, Lưu Tình đi cùng Cố Đường ở ghế sau.
Cố Đường đã thay một bộ quần áo mới tinh, mái tóc búi nút ban đầu cũng đã gội sạch sẽ, còn tết hai bím, nhưng bím tóc lại mảnh và khô xác, không có chút độ bóng nào.
Lý Phong Nhiên đang xem báo cáo kiểm tra, chau mày, Đàm Phỉ Viễn lái xe mím chặt môi, vô cùng nghiêm túc.
Ở ghế sau, Lưu Tình ôm Cố Đường, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Bọn họ sao có thể nhẫn tâm như vậy? Đứa trẻ này cũng quá thảm."
"Sinh ra đã là để chữa bệnh máu trắng cho anh trai, sáu tuổi bắt đầu mỗi tháng một lần lấy máu ngoại vi tạo tế bào, tám tuổi hiến tủy, sau đó do nhiễm trùng hậu phẫu, sốt cao dẫn đến mất thính lực, chín tuổi mới bắt đầu học trường giáo dục đặc biệt, mười bốn tuổi thì nghỉ học, nhà này thật quá ác độc!"
"Thật không có nhân tính!" Đàm Phỉ Viễn tức giận nói, "Trước khi mất thính lực cũng không cho nó đi học tiểu học, tôi xem tài liệu của tổ dân phố thì thấy có khuyên bảo rồi, nhưng bố mẹ nó lấy lý do sức khỏe không tốt để trì hoãn một năm, sức khỏe không tốt cái gì? Chính là sợ nó bệnh không rút được máu! Nó căn bản là chưa từng ra khỏi cửa nhà!"
"Lo lái xe đi!" Lý Phong Nhiên nói: "Cái tính này của cậu phải sửa, người bị hại đích thực là đáng thương, nhưng cậu là cảnh sát thì phải tỉnh táo, phải khách quan!"
Đàm Phỉ Viễn miễn cưỡng ừ một tiếng, lại nói: "Lúc nhỏ nó bình thường mà, hoàn toàn không có dấu hiệu tự kỷ hay chậm phát triển trí tuệ, chuyện này là do người ta gây ra!"
Lý Phong Nhiên nói: "Đây chính là bằng chứng quan trọng."
Đi thêm một đoạn ngắn, Đàm Phỉ Viễn đột nhiên dừng xe bên đường, "Tôi xuống mua cho cô bé một con búp bê."
Lý Phong Nhiên lắc đầu cười hai tiếng, nói: "Tiểu Đàm à..."
Lưu Tình cười nói: "Tôi nghe bọn họ nói, trước đây anh Lý cũng vậy à?"
Lý Phong Nhiên liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói: "Đừng để Tiểu Đàm nghe thấy." Vừa nói xong, chính hắn lại cười, "Thực ra thì cũng không giấu được."
Rất nhanh, Đàm Phỉ Viễn liền mang về một con gấu bông khổng lồ, đặt lên ghế dựa, nhìn còn to hơn Cố Đường.
Cố Đường rất cảm động, nàng gần như không nghe được gì, lại nói sớm muộn gì nàng cũng có thể nghe thấy, lại nói tâm trí nàng đã trưởng thành, nhưng thế giới yên tĩnh này khiến trong tiềm thức nàng vẫn có chút bất an.
Cố Đường chấp nhận con người hiện tại của mình, nàng bình thản ôm gấu bông vào lòng, cọ mạnh, rồi ngẩng đầu cười với anh cảnh sát nhỏ mà đến giờ nàng còn chưa biết tên, "Cám ơn."
Tiếng cám ơn của nàng nghe như "Pân khuây", nhưng không ai hiểu nhầm, Lý Phong Nhiên nói: "Về rồi gọi luật sư trợ giúp đến đây, bàn xem nên làm gì tiếp."
"Còn có thể làm gì?" Đàm Phỉ Viễn liếc tài liệu trong tay Lý Phong Nhiên, "Tìm người của viện kiểm sát tước quyền giám hộ của thằng anh trai, con bé chưa đầy nửa năm nữa thì thành niên, tìm cho nó một trường giáo dục đặc biệt, dạy nó những kiến thức thường thức trong cuộc sống, dạy nó cách sống tự lập. Đúng rồi, còn cả di sản bố mẹ để lại, cũng phải chia cho nó một nửa!"
Khi Cố Dịch một nhà ba người đến cục cảnh sát, vừa vào phòng thẩm vấn, Cố Dịch đã thấy Cố Đường ngồi đối diện.
Cô bé mặc một bộ quần áo mới, trên người còn khoác chiếc áo khoác đồng phục cảnh sát của Đàm Phỉ Viễn, sau lưng dựa vào một con thú nhồi bông khổng lồ, trên tay còn cầm một ly sữa bò nghe có vẻ rất ngọt ngào, mặt nở nụ cười thỏa mãn, đang cười nói với Đàm Phỉ Viễn ngồi đối diện, miệng thì ú ớ không biết đang nói gì.
Đàm Phỉ Viễn cũng không thấy phiền, cười híp mắt nói chuyện với cô: "Đúng, cứ nói như vậy, lớn tiếng một chút."
Vành mắt Cố Dịch đỏ hoe, mở miệng: "Đường Đường, về với anh có được không? Trước đây là anh không quan tâm đến em, em cũng biết anh bận, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải đi, tối muộn đưa hết mọi người về nhà mới có thể về, trên đời này chỉ còn lại hai anh em mình, anh xin lỗi em."
Cố Đường nhìn thấy Cố Dịch đi vào, nhưng không nghe thấy anh ta nói gì, bất quá theo trí nhớ ít ỏi của nguyên chủ, nàng cũng đoán được người này tám phần lại nói mấy lời kiểu như "Anh yêu em, anh xin lỗi em", tóm lại là chỉ nói hay chứ thật lòng tốt với nàng thì còn lâu.
Diễn xuất của Cố Đường còn cao hơn hắn nhiều, lại nói chỉ cần nghĩ đến những gì nguyên chủ đã trải qua, một người có chút đồng cảm cũng có thể trực tiếp khóc oà lên.
Chỉ tiếc rằng hất thẳng cốc sữa nóng vào người hắn không phù hợp với tính cách hiện tại của nàng, bây giờ nàng là một người yếu đuối, bị xem nhẹ từ nhỏ, bị ngược đãi, tự kỷ, mất thính lực, lại còn có chút chậm phát triển trí tuệ đáng thương.
Vành mắt Cố Đường đỏ hoe, ly sữa trên tay liền rơi xuống, một nửa ly sữa còn lại vương vãi khắp mặt đất, nàng sợ hãi trốn sau lưng Đàm Phỉ Viễn, hai tay bám chặt vào áo sơ mi của anh, miệng thì liên tục nói "Đau! Đau!".
Tiếng đau nghe như tiếng đàm vậy.
Áo sơ mi của Đàm Phỉ Viễn bị nàng túm chặt, cúc áo cũng sắp bung ra.
Anh xoay người nhẹ nhàng vỗ lên vai Cố Đường, rồi quay lại, nói: "Đừng sợ, đừng sợ, đây là ở cục cảnh sát, không ai được phép bắt nạt em."
"Đây đều là hiểu lầm!" Trương Giai Quả tiến lên một bước, cười nịnh: "Con bé nhà tôi, đến tuổi nổi loạn rồi, thật ra chúng tôi đối xử với nó rất tốt, không ai bắt nạt nó cả."
Cố Đường "A!" một tiếng, tuy không nghe được nhưng kỹ năng phát âm năm xưa học được vẫn có thể vận dụng một chút.
Đàm Phỉ Viễn vội vàng kéo nàng ra khỏi phòng, "Chúng ta không ở chung với bọn họ!"
Không thấy ba người nhà Cố Dịch nữa, Cố Đường khôi phục lại bình thường, nàng mím môi, nhào tới ôm lấy eo Đàm Phỉ Viễn, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Lạnh! Khát! Đói! Đau!"
Đây chính xác là ấn tượng của nguyên chủ đối với gia đình bọn họ.
Trương Giai Quả hở chút là không cho cô ăn cơm, không cho cô uống nước, quần áo có thể mặc đến khi tuột chỉ rách nát, nếu không phải Trương Giai Quả thấy nhặt quần áo trong đống rác quá bẩn, sợ mang theo vi khuẩn lây sang cho con trai, quần áo của cô chắc còn "muôn hình vạn trạng" hơn nữa.
Còn về đau... Từ nhỏ đến lớn, cô chính là đối tượng trút giận của Cố Phong Thành.
Cố Phong Thành chính là điển hình của một đứa trẻ tàn nhẫn, lúc đầu nguyên chủ còn có thể chạy trốn, về sau Cố Phong Thành lớn hơn, nguyên chủ thì lâu ngày chịu đói, hoàn toàn không phản kháng được.
Dùng móng tay véo, dùng kim đâm, còn dùng ống sắt nóng dí bỏng cô, dùng bật lửa chích điện.
Cửa phòng của nguyên chủ không có cách nào khóa trong, chỉ có thể mở từ bên ngoài, về sau, Cố Phong Thành ở trường học chịu chút ấm ức, về nhà lại đánh đá nguyên chủ, từng túm tóc cô đập vào tường.
"Mày ăn của tao, ở của tao! Ít nhất cũng phải nỗ lực chút chứ!"
Cố Đường khóc ướt một mảng lớn áo sơ mi của Đàm Phỉ Viễn mới dừng lại, nàng ngẩng đầu cười với Đàm Phỉ Viễn một cách ngượng ngùng, Đàm Phỉ Viễn thở dài, bất đắc dĩ kéo tay cô nói, "Đi thôi, tôi dẫn em đi rửa mặt."
Rửa mặt xong còn bôi chút kem dưỡng da của Lưu Tình.
Cố Đường không hề che giấu sự hiếu kỳ của mình đối với mỹ phẩm dưỡng da, còn không ngừng nói "Thơm!", chỉ là cách phát âm từ thơm này cũng rất kỳ quái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận