Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 252: Trưởng tỷ như mẹ? Mẹ kế! ( 2 ) (length: 10773)

Cố Đường nắm lấy tay hắn, hướng xung quanh một vòng ra hiệu, ở giữa còn ngăn một cô em nghĩ kiểm tra, "Không được, không đánh phấn nền sẽ bị lem mất."
Rất nhanh, có một người đàn ông ngoài ba mươi nói: "Trông cũng có tác dụng che phủ gì đâu."
Cố Đường không chút nghĩ ngợi đáp lại, "Chủ yếu là tay của cậu ấy không có tì vết, nhưng mà có thể nhìn ra được hiệu quả đều màu da một chút."
Cậu trai có hơi căng thẳng, dường như muốn rút tay về, Cố Đường phát hiện ra lực của cậu, buông tay ra nói: "Cho ta một lọ kem chống nắng."
Người phụ trách quầy cười nói: "Cảm ơn vị khách này đã giúp." Vừa nói vừa đưa cho nàng một bộ dùng thử, "Đây là sản phẩm mới của bên em, chủ yếu là cấp ẩm và phục hồi sau khi phơi nắng, cảm ơn đã ghé ủng hộ."
Như vậy có hơi quá lộ liễu rồi, một lọ kem chống nắng 59 tệ, mà một bộ dùng thử có sữa rửa mặt, sữa dưỡng, còn có cả một miếng mặt nạ nữa. Chỉ tính riêng cái rẻ nhất là sữa rửa mặt thì bộ dùng thử này bằng một phần ba bộ chính thức, bộ chính thức bán 110 tệ, vậy bộ dùng thử này ít nhất là gấp hai, gấp ba lần lọ kem chống nắng.
Cố Đường bình thản cất đồ vào giỏ của mình, nói "Cảm ơn" rồi định đi, cậu trai vội nói: "Tớ đi toilet." Sau đó đuổi theo.
"Cảm ơn cậu lần trước đã cứu tớ, tớ tên Hoa Ngẫu Sinh, là sinh viên năm nhất học viện mỹ thuật ứng dụng, khoa hội họa."
Cố Đường ngẩng đầu nhìn cậu, vừa vặn thấy đôi mắt sáng của cậu, còn có hai gò má ửng đỏ, phải nói là người đẹp trai luôn có ưu thế sao?
"Tớ là Cố Đường, là sinh viên năm hai trường đại học ngoại ngữ sát vách."
"Là học tỷ à." Hoa Ngẫu Sinh than một tiếng, "Để học tỷ ăn cơm có được không?"
"Không phải cậu còn phải đi làm sao? Tớ nhớ phải tới ba giờ mới tan ca mà?" Cố Đường hỏi, tai nàng hơi ngứa, hai chữ học tỷ được gọi bằng giọng trầm thấp như vậy, khó tránh khỏi khiến người kia... thế nào ấy.
Hoa Ngẫu Sinh thở dài, trực tiếp rút điện thoại ra, "Kết bạn Wechat nhé?"
Cố Đường thấy ánh mắt sốt ruột muốn thử của cậu, còn có chút rụt rè, vẫn là câu nói kia, người đẹp trai thực sự có ưu thế.
"Được thôi."
Đi làm thì biếng nhác, dù sao cũng là làm thêm thôi mà, không thể quá tùy hứng, kết bạn Wechat xong Hoa Ngẫu Sinh liền tiếc nuối dừng bước, "Tớ về đi làm đây?"
Vẫn là câu nói đó, người đẹp trai, giọng hay là có ưu thế thật, Cố Đường không hề sốt ruột chút nào, nói: "Ừm, cố gắng làm việc, kiếm nhiều tiền nhé."
Ra khỏi siêu thị, Cố Đường mua một cốc trà chanh dây trăm vị ở cửa hàng bên cạnh, lúc này mới thư thả đi về phía trường, cách ký túc xá còn ba bốn cái cổng, nàng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"... Dù sao nó cũng là con gái ruột của ta, sao ta lại trách nó được?"
"Dì đừng buồn, con nghĩ Cố Đường cũng không cố ý đâu, nói chuyện rõ ràng là được thôi."
"Vẫn là con biết phải trái, Cố Đường có bạn cùng phòng như con, thật là có phúc."
Tạ Hiểu Văn tới rồi.
Bà ta đến thì có chuyện tốt gì sao? Đến để đòi tiền à? Hay là làm ầm ĩ một trận? Hay là dứt khoát không cho nàng đi học?
Cố Đường xách đồ trực tiếp tránh vào phòng vệ sinh công cộng, tìm một chỗ không người rồi đóng cửa lại, trước nhắn cho giáo viên chủ nhiệm một tin nhắn, "Chủ nhiệm ơi, mẹ con đến rồi, bà ấy muốn con tạm dừng học."
Giáo viên chủ nhiệm cuối tuần không ở trường, nên bây giờ nhắn tin thì ông ấy tới cũng phải mất nửa tiếng nữa.
Ngô Kiến nhanh chóng trả lời, "Nếu em không muốn tạm dừng học thì không ai ép được em cả. Thầy đến ngay."
Xuống dưới Cố Đường lại nhắn cho Ô Tuyền Tuyền một tin, "Tiểu thẩm, mẹ con đây là thế nào?"
Dù nói không rõ ràng lắm nhưng mọi người tự hiểu, Ô Tuyền Tuyền rất nhanh trả lời tin của nàng.
"Ôi... Hai ngày trước người giúp việc mới đến nhà con lại giả bộ, ba con ở nhà trông con nít, không biết thế nào lại làm em Ninh Ninh của con ngã, gãy xương đùi, nghe nói là gần chỗ mấu chốt, bác sĩ nói gì hai đầu xương đoan gì đó, có khả năng để lại di chứng."
Được thôi, Tạ Hiểu Văn muốn gọi nàng nghỉ học về chăm hai đứa con của bà ta đây mà.
Vẫn là câu đó, dựa vào cái gì chứ?
Cố Đường xách đồ đi ra, chậm rãi vào ký túc xá, vừa bước vào, thấy Tạ Hiểu Văn, Cố Đường lập tức lùi lại một bước, giật mình kinh hãi, bi phẫn hô lớn: "Mẹ! Không phải mẹ nói đuổi con ra khỏi nhà, từ nay về sau không nhận con là con gái nữa sao?"
Câu nói này làm Tạ Hiểu Văn nghẹn một cái, nhưng hôm nay bà ta đến là quyết phải mang nàng về, Tạ Hiểu Văn nói: "Sao ta lại không nhận con chứ, đấy là nói bừa thôi, con nghe không hiểu à?"
"À, không đúng, nhớ nhầm rồi. Mẹ nói là không cho con gọi mẹ là mẹ, dì ơi, dì đến làm gì?"
"Cố Đường, con đừng đối xử với mẹ con như vậy." Âu Âm Du bên cạnh khuyên một câu.
Cố Đường quay sang nhìn cô ta, "Cô ta làm sao lên đây được? Mấy dì ở dưới lầu không thể chỉ nghe mỗi lời cô ta nói là mẹ của ai đó rồi cho đi lên được, ký túc xá chỉ có mình cậu, cậu dẫn cô ta lên? Cái này phù hợp quy định không?"
Âu Âm Du nhíu mày, "Nhưng mà đây đích xác là mẹ cậu mà."
"Đường Đường! Con không được đối xử với bạn học như vậy!"
Cố Đường cười lạnh một tiếng, "Mấy người quan hệ tốt, cậu gọi cô ta là mẹ luôn đi." Nàng nhìn lên bàn một cái, laptop của nàng đã được thu dọn, vali cũng theo dưới tủ lôi ra, đều đang để giữa lối đi.
Cố Đường quay người định đi, cửa bỗng nhiên lại mở, lớp trưởng thở hồng hộc bước vào, cô nàng nhận được tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm, bảo cô nàng đến câu giờ, tốt nhất là có thể mang người đến văn phòng.
"Dì ơi." Lớp trưởng gọi một tiếng, "Ký túc xá oi bức quá, hay là mình ra văn phòng của giáo viên chủ nhiệm có việc gì thì mình nói? Bên đó có điều hòa, còn có nước khoáng với ghế nữa."
Lớp trưởng đi vào, không đóng cửa, Tạ Hiểu Văn thấy cửa lớn đang mở, giọng lớn hơn.
"Con xem các bạn con đây, ai nấy đều hiểu chuyện hơn con, ta cũng không biết làm sao mà đẻ ra đứa như con nữa." Vừa nói bà ta vừa cười với lớp trưởng, nói: "Không cần đâu, ba của nó đã đi tìm lãnh đạo rồi, ta đến giúp nó thu dọn đồ đạc thôi."
Vẫn là một nhà cùng nhau lên trận.
Tạ Hiểu Văn nói xong liền đứng dậy, nói: "Đường Đường, con về nhà với mẹ đi, nhà mấy hôm nay thực sự bận không xuể, con xem tình thương của ta mà về đi, người khác mẹ cũng đâu có an lòng đâu, con cứ về một tuần rồi lại đi học có được không, bạn con nói học kỳ này con còn được học bổng nữa, muộn một tuần không sao cả."
Cố Đường liếc nhìn Âu Âm Du một cái, Âu Âm Du cảm thấy mình không nên thấy áy náy nhưng nàng vẫn né tránh ánh mắt.
"Nhà xảy ra chuyện? Một tuần mà có thể giải quyết được, sao dì lại đến tìm con? Dì với Tiểu thẩm đâu? Dì cũng xin nghỉ ốm được mà, có chuyện gì mà nhất định phải để con làm mới được? Chẳng lẽ dì định bán con cho lão già nào đó, với lại còn nhận cả tiền sính lễ rồi sao?" Cố Đường mắt hơi híp lại, "Con không kết hôn, con mới mười chín tuổi thôi!" Cố Đường quay người chạy về phía cửa, cửa đã có mấy bạn học đứng chắn, sinh viên từ mọi miền đất nước, luôn có một vài bạn tới từ những nơi không quá phát triển, nghe thấy vậy liền mở cửa, chặn ngay trước người Cố Đường nói: "Cô vào ký túc xá chúng tôi rồi, tôi xem bà làm thế nào mà mang được người đi!"
Còn có người trực tiếp mắng Âu Âm Du, "Đồ người tốt rởm! Giả bộ tốt bụng! Không phải mẹ mình mà cũng nhận! Nhỡ cô ta bắt cóc mang đi thì sao!"
Chuyển biến bất ngờ này khiến cho cả Tạ Hiểu Văn và lớp trưởng đều ngây người. Nhưng nghĩ lại thì giáo viên chủ nhiệm bảo nàng kéo dài thời gian, bảo nàng mang người đến phòng làm việc, còn có lý do nào tốt hơn lý do này chứ?
"Lão già nào! Con nói linh tinh cái gì thế?" Tạ Hiểu Văn tức giận nói: "Em trai con gãy xương, ta chỉ là muốn con về chăm sóc vài ngày!"
"Không thể nào!" Cố Đường trốn sau lưng bạn học, ló đầu ra phản bác, "Vừa nãy dì còn bảo là một tuần có thể về mà, gãy xương làm gì mà một tuần là lành được? Phải mất cả trăm ngày mới bình phục chứ! Mà dì gọi con về lại trì hoãn việc học của con, con học chuyên ngành tiếng Anh, chứ đâu có phải chuyên ngành điều dưỡng đâu, con cái gì cũng không biết. Hai đứa em trai mới được chín tháng, dì yên tâm để con chăm sóc chắc?"
Càng nói thì càng đáng ngờ, xung quanh lập tức có bạn cười nhạo, "Em trai, lại còn hai đứa, còn bảo không phải gạt tiền sính lễ?"
"Cố Đường tuyệt đối đừng về!"
"Cố Đường đi học kỳ nào cũng đi làm thêm, nghỉ hè cũng làm, năm nay học phí toàn do mình chi. Mẹ nó có tốt với nó không đấy?"
"Âu Âm Du có phải bị ngốc không, cùng Cố Đường một ký túc xá, sao cô ta không biết?"
Lớp trưởng cũng nói: "Dì à, thương lượng mà nói là vi phạm pháp luật đấy ạ."
Tạ Hiểu Văn tức đến hoa mắt, bà ta tính toán chuyện ngon lành, không ngờ lại thành thế này?
Bà ta tiến lên muốn tóm lấy Cố Đường, "Ta là mẹ của con! Hôm nay con nhất định phải về với ta!"
Cố Đường lập tức lùi về sau một bước, bạn học chặn phía trước cô lại chắn lên, lớp trưởng cũng bước lên một bước, quay đầu lại quát Âu Âm Du, "Cậu ngơ người ra làm gì, đi gọi dì quản lý ký túc xá đi, đi gọi bảo vệ đi!"
"Không phải... Bà ấy thực sự là mẹ của Cố Đường." Âu Âm Du lùi lại một bước, nhỏ giọng nói.
Tạ Hiểu Văn tức đến dựng tóc gáy, "Cố Đường, con ra đây cho ta, ta là mẹ con! Sao con đến lời của ta cũng không nghe vậy?"
"Nghe lời dì để bị bán cho lão già sao?" Các bạn học chặn ở cửa cả giận nói: "Còn dùng em trai gãy xương để làm cái cớ nữa, coi chừng bọn nó bị gãy thật đấy!"
"Cố Đường! Con là do ta đẻ ra! Ta vốn định chỉ cho con nghỉ học tạm thời thôi, con còn như vậy, ta muốn cho con thôi học luôn!"
Nghe thấy vậy, mọi người lại càng tức giận hơn, "Còn bảo không phải gạt tiền sính lễ nữa kìa!"
Lúc này Ngô Kiến đến, còn mang theo hai bảo vệ, ông nghiêm túc nói: "Dù là tạm dừng học hay thôi học, cũng phải có đơn xin của chính người đó mới được, người khác không có quyền làm thay!"
Thấy giáo viên chủ nhiệm đến, Cố Đường từ trong đám người bước ra, nói: "Con mới không thèm về với dì! Đây là học vị của con, đây là cuộc đời của con, đến tiền học phí còn là do tự con đóng, dì dựa vào cái gì mà làm chủ cho con!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận