Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 523: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( sáu ) ( 3 ) (length: 8603)

Cố Đường cũng rất vui vẻ khi chia sẻ.
"Năm người bọn ta ở trong ký túc xá được cải tạo riêng, nó được chuẩn bị đặc biệt cho tuyển thủ chạy tiếp sức 100 mét, mỗi người một phòng, dùng chung phòng kh·á·c·h và nhà vệ sinh. Ở chung thì quen nhanh, rất dễ bồi dưỡng sự ăn ý, như vậy rất tốt cho việc chuyền gậy."
"Đây là môn thể thao mạnh của nước ta, không giống như mấy vận động viên hàng hiệu nước ngoài, phải đến hai tuần trước thi đấu mới bắt đầu tập luyện chung, mặc dù mỗi người đều chạy rất nhanh, nhưng chỉ cần rơi gậy một cái, thì trực tiếp bị loại khỏi cuộc cạnh tranh."
Đàm ba ba gật đầu, nói: "Đúng vậy, bọn họ hoặc là thứ nhất, hoặc là trực tiếp thứ tám, vậy là bị loại rồi."
Cố Đường lại nói: "Kỳ thực tiền lương cơ bản của vận động viên không cao, giống như ta, bây giờ là vận động viên cấp một, lương cơ bản cộng thêm trợ cấp địa phương mỗi tháng được bốn ngàn, nếu như là kiện tướng thể dục thể thao cấp quốc tế, hai khoản này cộng lại có thể lên đến tám ngàn, trợ cấp của quốc gia thì chỉ khi được tuyển vào đội tuyển quốc gia mới có, tiền thưởng thi đấu thì phần thưởng cao nhất là ở Thế vận hội mùa hè và Đại hội thể thao toàn quốc, huy chương vàng là hai trăm ngàn. Chủ yếu vẫn là nhờ quảng cáo."
Đàm mụ mụ cũng thở dài, nói: "Vậy sau khi giải nghệ thì sao? Ta thấy có người sau giải nghệ còn phải đi bán hàng ngoài chợ ấy."
"Sau khi giải nghệ chắc chỉ còn hai ngàn hơn." Cố Đường nói: "Cho nên phải học tập thật giỏi nha. Ta mới lấy được bằng tốt nghiệp tiểu học, hiện tại là học sinh sơ tr·u·ng."
Đàm Phỉ Viễn cười phá lên, "Lần trước kiểm tra còn xấu hổ, sao giờ lại chủ động nói?"
Cố Đường nhỏ giọng hừ một tiếng, khe khẽ nói: "Huấn luyện viên nói muốn bồi dưỡng trái tim lớn, phải kiên cường mới có thể không khẩn trương khi đối diện bất kỳ cuộc thi đấu nào, ta muốn trở thành vận động viên không có nhược điểm!"
Lời thề son sắt này, kết hợp với giọng điệu đáng yêu cùng có chút tr·u·ng nhị, khiến ba người còn lại trên bàn ăn đều bật cười.
Đàm mụ mụ lại hỏi: "Vậy bình thường các con học hành thế nào? Thi cử ra sao?"
Cố Đường nói: "Có thầy cô đến chỉ dạy, buổi tối bình thường bọn con cũng tự học, ít nhất phải có học lực cao tr·u·ng, phần lớn người có học là chờ sau giải nghệ mới đi học."
Đàm mụ mụ thở dài, nói: "Cũng thật vất vả, con phải bảo trọng thân thể nhé, nhất định đừng để mình đầy thương tích."
"Vâng." Cố Đường ra sức gật đầu, "Huấn luyện viên của con hiện tại vẫn luôn giúp con điều chỉnh tư thế, cũng là để giảm bớt chấn thương."
Đàm ba ba cười một tiếng, ngượng ngùng nói: "Nói đến thì sắp tới Đại hội thể thao toàn quốc rồi, nếu như con. . . Gặp được cái anh Cổ Siêu bóng bàn kia với cái anh Tần Thắng gánh nước ấy, có thể xin giúp ta chữ ký không?"
Đàm mụ mụ huých ông một cái, cũng có chút ngại, "Đâu có cùng môn đâu, sao xin?"
"Đều là huấn luyện viên." Cố Đường cười hai tiếng, nói: "Người ta đều là hỏi vận động viên đang tại ngũ để xin, ta đi tìm huấn luyện viên —— cũng không thành vấn đề." Nàng đáp ứng luôn, "Điền kinh khai mạc muộn, con lại tham gia hai nội dung thi đấu—— Đàm thúc thúc, nếu chú có rảnh, con có vé nội bộ nha! Chú có thể tự đi xin."
Trung niên fanboy Đàm ba ba lập tức phấn khích, "Có có có chứ, ta có thể xin nghỉ phép."
Cố Đường lại nhìn Đàm mụ mụ, "Dì muốn đi không? Trên khán đài có chỗ ngồi dành riêng cho bọn con, những vận động viên như tụi con."
Hai người đều có công việc nhàn nhã, đều không phải là vị trí không thể thiếu, hơn nữa lại công tác tại trường học nhiều năm như vậy, nghỉ đông có, xin nghỉ cũng không ai làm khó bọn họ, ngay lập tức hai người đều hớn hở.
Đàm mụ mụ lại gắp cho nàng một miếng t·h·ị·t b·ò nạm, "Ăn nhiều chút, ăn t·h·ị·t b·ò để nhanh cao lớn! Con xem con xem, gầy quá."
Ăn xong bữa cơm thì đã hơn một giờ trưa, Cố Đường giúp bưng bát đũa vào bếp, Đàm mụ mụ nói: "Gọi Tiểu Viễn ra ngoài đi dạo trong sân với con đi, vừa rồi ăn nhiều quá đúng không? Nhà ta cũng nhỏ, chẳng có gì để chơi, ngồi cũng không tiêu hóa được."
Cố Đường cũng không từ chối, Đàm Phỉ Viễn cầm chìa khóa, cùng nàng ra cửa.
Hai người đi ra ngoài, Đàm ba ba cũng vào bếp, ông vừa cảm thán vừa nói: "Nếu không phải Tiểu Viễn là con ruột của chúng ta, ta cũng nghi ngờ nó lừa ta, con xem Đường Đường hoạt bát cỡ nào? Năm trước đến nói còn chẳng sõi nữa?"
Đàm mụ mụ nhìn những món ăn đã hết sạch, nàng cũng hài lòng lắm chứ, "Năm trước Tiểu Viễn còn hay nói xấu nó, bảo là đi ra nước ngoài lần đầu gì đấy, rồi cứu một đứa bé suýt nhảy lầu, quần áo thì rách tả tơi —"
Đàm mụ mụ đột nhiên dừng lại, thở dài nói: "Con xem nó bây giờ có dáng dấp con nít đâu? Lúc đó còn có thể gọi Tiểu Viễn bảo nó là trẻ con, có thể thấy nó gầy đến cỡ nào."
"Thực ra làm c·ả·nh s·á·t cũng tốt." Đàm ba ba thở dài: "Có thể đến giúp người cũng là chuyện tốt."
Đàm mụ mụ bỗng bật cười, "Lần trước Tiểu Viễn còn nói đây là con gái của hắn, làm ta c·h·ế·t cười."
Dưới mái hiên trong sân b·ò đầy những dây leo không biết tên, hai người chậm rãi đi về phía trước, nói chuyện dăm ba câu.
Nơi này không có ánh nắng, vào buổi chiều tháng tám cũng không cảm thấy nóng, Cố Đường đi phía trước, Đàm Phỉ Viễn theo sau, ánh sáng yếu ớt xuyên qua những khe hở nhỏ hắt xuống, chiếu lên người hai người thành từng chấm tròn.
Ăn quá nhiều cơm chắc chắn buồn ngủ, Đàm Phỉ Viễn ngáp một cái, nói: "Ngươi gọi ta c·ả·nh s·á·t thúc thúc, lại gọi ba ba mụ mụ của ta là chú dì, như vậy có bị loạn vai vế không?"
Cố Đường quay đầu liếc hắn một cái, "Vậy ta nên gọi gì?"
Đàm Phỉ Viễn cười tr·ộ·m hai tiếng, "Gọi ——"
"Ông bà ngoại?" Cố Đường cực nhanh tiếp lời, còn quay đầu đi, cố tình nói giọng lanh lảnh.
Đàm Phỉ Viễn lập tức quên luôn cái mình định nói ban đầu, "Sao lại là ông bà ngoại?"
"Bởi vì anh là nam mụ mụ của em mà."
Gương mặt đã rám nắng của Đàm Phỉ Viễn lập tức đỏ bừng, "Không phải, ta không có, đừng nói bậy."
Cố Đường lộ vẻ "Ta biết hết cả rồi", khiến Đàm Phỉ Viễn đến nhìn nàng cũng không dám.
Cố Đường quay mặt đi, giọng nói lại rõ ràng không sai một ly bay vào tai Đàm Phỉ Viễn.
"Cảnh s·á·t thúc thúc tâm lý này không ổn rồi nha, anh phải có một trái tim lớn, phải không để ý đến cái gì cả!"
Câu nói này nàng vừa nãy cũng đã nói một lần, bất quá lúc đó là nói với chính mình. Đàm Phỉ Viễn khẩn trương đến nỗi nụ cười cũng trở nên cứng đờ, "Ta mà có một cô con gái đáng yêu như ngươi thì tốt." Vừa nói xong hắn liền muốn tự tát mình, câu gì không nói lại nói ra cái thứ này!
Cố Đường dừng chân, quay đầu lại, "Ta có cách, anh muốn nghe thử không?"
Tuy có thể từ từ mà đến, nhưng Cố Đường không phải là người tính cách như vậy, vốn nàng định không có cơ hội thì sẽ trực tiếp tới luôn, hiện tại nếu có cơ hội, vậy nhất định phải tung thẳng chiêu.
Trước tiên loại bỏ thân ph·ậ·n người được cứu giúp ra khỏi danh sách, sau đó lại gán một thân phận mới, như vậy dễ dàng hơn nhiều.
Đàm Phỉ Viễn theo bản năng cảm thấy khẩn trương, vô cùng lo lắng, hai mươi ba năm nhân sinh của hắn, ngay cả khi chờ giấy báo trúng tuyển trường c·ả·nh s·á·t cũng chưa từng khẩn trương như thế này.
Hắn nuốt nước miếng một cái, yết hầu lên xuống, "Cô nói đi. Có gì mà không dám nghe?"
Phản ứng này làm Cố Đường rất hài lòng, "Anh làm bạn trai của em, chúng ta hẹn hò, sau đó kết hôn sinh con, con gái sẽ đáng yêu giống như em. Anh muốn có một cô con gái đáng yêu như em, kết hôn với em rồi sau đó có được con bé là cách tốt nhất."
Quả là một cú ném bóng thẳng tắp đến mức đau cả tim, Đàm Phỉ Viễn không kịp tránh né, trực tiếp bị trái bóng đập vào trán, thậm chí còn bị đập đến mức choáng váng.
"Vậy lỡ như sinh con trai thì sao?"
Hắn hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
Nhưng Cố Đường đã nghe thấy, nàng lại cười, "Vậy thì đẻ đứa thứ hai!"
May mà Đàm Phỉ Viễn kịp phản ứng, không hỏi tiếp lỡ đứa thứ hai vẫn là con trai thì sao.
Nhưng mà mọi chuyện rốt cuộc đã diễn tiến thành thế này từ lúc nào, hắn không có một chút manh mối nào, nhưng mà nếu dùng một câu nói đang thịnh hành hiện giờ thì: Hai bên đều không vô tội.
"Ta. . . Ngươi còn quá nhỏ." Đàm Phỉ Viễn ấp úng nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận