Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 345: Có tiền người mới không cùng các ngươi chơi ngược luyến tình thâm đâu ( 1 ) (length: 8716)

Không giống với khung cảnh vui cười hớn hở và những lời khen ngợi xung quanh, Sở Văn Gia nhìn lòng bàn tay mình, mồ hôi đã ướt đẫm... Cô ấy bị Cố Đường cuốn vào màn diễn mất rồi.
...Cô ấy căng thẳng nhập vai đến mức đáng sợ, cô ấy đang sợ Cố Đường — không không không, sợ nhân vật mà Cố Đường đang diễn ư?
Sao có thể như thế được!
Sở Văn Gia từ năm mười tám tuổi đã bắt đầu diễn vai phụ tại phim trường, đến giờ đã hai mươi bảy tuổi, cô ấy đã có chín năm kinh nghiệm, làm sao có thể bị một người mới lấn át?
Chắc chắn là do trạng thái của cô ấy không tốt!
Sở Văn Gia gượng cười, nói: "Không ngờ Cố Đường diễn tốt như vậy, thật khiến người phải nhìn bằng con mắt khác mà xem."
Lạc Trạch không hề do dự mà trợn trắng mắt, "Không cần, thật sự không cần phải làm thế."
Sắc mặt Sở Văn Gia tối sầm lại, nói: "Diễn như vậy xác thực tăng xung đột, tiết tấu cũng nhanh, nhưng bối cảnh vẫn chưa được khai thác, liệu người xem có hiểu không?"
Cô ta đang ám chỉ rằng nhân vật của mình chết quá nhanh. Cố Đường nghe rõ, dựa theo ý cô ta mà sửa lại thì vai diễn của Sở Văn Gia thực chất chỉ là một nhân vật pháo hôi, pháo hôi thì cần gì bối cảnh?
Đạo diễn cũng nghĩ vậy, "Trước tiên cứ quay các cảnh sau, tôi xem thế nào."
Cảnh diễn tiếp theo là cảnh nhân vật của Sở Văn Gia c·h·ế·t.
Sở Văn Gia ngồi một bên bàn, nhìn chén rượu độc đặt trên bàn, nước mắt rơi lã chã, "Ta không tin! Ta muốn gặp bệ hạ! Bệ hạ sao có thể ban c·h·ế·t cho ta! Ta hầu hạ bệ hạ bao năm nay! Ta là người già trong phủ!"
Cố Đường đứng cạnh cô ta, "Nương nương, không có ý của bệ hạ thì ai dám lấy rượu độc trong kho? Người hà tất phải như vậy? Ngoan ngoãn uống rượu đi, c·h·ế·t cũng có thể diện —"
Nàng hơi dừng lại, cười như một kẻ phản diện thực sự.
"Người nghĩ cho kỹ, rượu này chỉ có một ly, nếu như người làm đổ, thì không thể lấy thêm ly nào khác nữa, vậy chỉ có thể để thái giám ra tay. Giết người mà mặt mày biến sắc thì trông cũng chẳng hay ho gì, người cũng đã thấy rồi đấy, mặt mũi tím tái, lưỡi không thể thu vào được, lại còn không nhịn được mà tè dầm lên váy, đến lúc đó không chỉ người xấu hổ mà các cung nữ thái giám hầu hạ người còn phải đi dọn dẹp cho người nữa."
"Người dù gì cũng là một phi tần, cũng nên giữ thể diện chứ, còn có tiểu công chúa nữa, nếu để tiểu công chúa biết người đến tè dầm cũng không kiểm soát nổi, chắc hẳn nàng sẽ không thích mẫu phi như người đâu."
Nước mắt Sở Văn Gia cứ rơi từng giọt, "Ta là bị người hãm hại! Ngươi cũng biết ta, năm đó chúng ta cùng hầu hạ Thái Hậu nương nương, ta luôn hướng thiện, sao ta có thể chậm trễ Thái Hậu nương nương được? Ta..."
Cố Đường quay đầu nhìn sắc trời, nói: "Ra tay đi, trời cũng sắp hoàng hôn rồi, người chết mà để đến tối thì không tốt đâu."
"Không..."
Thái giám tiến lên giữ chặt người, nắm lấy cằm Sở Văn Gia, đổ rượu độc vào miệng cô ta.
Sở Văn Gia vừa khóc vừa nôn, còn không ngừng móc họng, nhưng rượu độc trong cung đâu dễ gì mà nhổ ra được? Chỉ vài hơi thở sau, cô ta đã ngã xuống đất bắt đầu giãy giụa.
Cố Đường liếc nhìn cô ta một cái, "Đỡ Lưu phi nương nương lên giường, để khỏi làm bẩn quần áo, đừng để người ngoài cho rằng chúng ta bạc đãi chủ tử. Quy củ của Thái Hậu nương nương là tốt nhất, đừng để người hiểu lầm về Thái Hậu nương nương."
Tiếng khóc của Sở Văn Gia dần nhỏ lại, Cố Đường cầm tờ giấy đỏ cùng chiếc kéo trên bàn, chậm rãi cắt giấy.
"Ngươi còn nhớ Xuân Hoa không?" Giọng Cố Đường yếu ớt vang lên, khóe miệng cong lên, "Năm đó, ngươi và nô tỳ cùng Xuân Hoa vào cung, về sau… Xuân Hoa c·h·ế·t, ngươi được Thái Hậu ban thưởng cho hầu hạ bệ hạ, còn nô tỳ vẫn luôn ở bên Thái Hậu nương nương..."
"Ngươi, ngươi ghen ghét ta được hầu hạ bệ hạ!" Sở Văn Gia nói đứt quãng, trong giọng nói đầy thù hận, "Ngươi ghen ghét thái hậu để ta đi hầu hạ bệ hạ! Ngươi ghen ghét ta thành chủ tử, còn ngươi vẫn là nô tỳ!"
Khóe miệng Cố Đường cong lên, "Nương nương, lời này của người không thể nói lung tung. Nô tỳ là cô cô bên cạnh Thái Hậu, là đại cung nữ trong cung, tính mạng của nô tỳ đều do Thái Hậu nương nương định đoạt, nô tỳ chưa bao giờ dám có ý nghĩ đó."
"Ngươi chính là ghen ghét —" Sở Văn Gia nói xong câu thoại cuối cùng, rồi vùng vẫy không cam tâm hai lần, cuối cùng không còn hơi thở.
Cố Đường vẫn chậm rãi cắt giấy, hình là ba cô cung nữ nhỏ nắm tay nhau dạo chơi trong ngự hoa viên mùa xuân.
Các nhân vật đều có khuôn mặt tròn trịa, cùng với những bông hoa đỏ rực trông rất vui vẻ.
Cố Đường đứng dậy, đặt hình giấy lên mặt Sở Văn Gia, "Ta ghen ghét ngươi cái gì?" Nàng nhỏ giọng nói: "Ta ghen ghét ngươi ngu ngốc? Ta ghen ghét ngươi đần độn? Hay ghen ghét ngươi chết sớm hơn ta?"
Nàng im lặng nhìn Sở Văn Gia, người chết không còn hơi thở, tờ giấy cắt màu đỏ tươi dán trên khuôn mặt trắng bệch của cô ta không nhúc nhích.
"Lưu phi nương nương băng hà, báo lên đi!"
"Tạp!" Tề đạo cảm thấy đây là lần đầu tiên ông hô "cắt" hăng hái đến vậy, không những thế, ông còn xoa xoa tay đầy phấn khích.
"Quá tuyệt! Quá tuyệt!" Tề đạo đi tới đi lui, "Gọi Thái Hậu, hoàng đế đến trang điểm đi, hôm nay tập một có thể quay được bản thô rồi!"
Sở Văn Gia gạt tờ giấy trên mặt xuống, ngồi dậy từ trên giường, cô hận không thể xé nát tờ giấy kia ra!
Cố Đường liếc thấy vẻ mặt khó coi của cô ta, thầm nghĩ mới như vậy mà cô đã không chịu được rồi ư? Đời trước, bọn họ chỉ trích nguyên chủ bất tài, cậy thế ức hiếp người, còn kích động fan vây công cô ta, sao lại có thể làm ra vẻ như người ta được vậy?
Huống chi, đây là đường đường chính chính đóng phim, diễn dở thì là dở, hôm qua cô cũng đối với Lạc Trạch như thế, giờ đến lượt mình lại không chịu được ư?
Sở Văn Gia đi tới, cố nén cơn giận dữ, nói: "Diễn như vậy...không có tiền căn hậu quả, nhìn vào thì biết ngay là vu oan giá họa mà."
"Cô cũng nhìn ra sao?" Cố Đường thở phào nhẹ nhõm nói: "Chuyện này đích xác là vu oan giá họa mà, thái hậu cùng hoàng đế đánh cờ, phi tần vô tội gặp nạn, khâu thẩm vấn thì để trống, rốt cuộc phạm phải điều gì cũng không nói, Tô cô cô tìm thấy gì ở cung Lưu phi cũng không nhắc tới, tất cả đều đang ám chỉ: Đây là vu oan, Lưu phi chết oan."
Sở Văn Gia vất vả nghĩ ra lý do, liền bị phản bác lại, lý lẽ đanh thép khiến cô nghẹn họng không nói nên lời.
Tề đạo gật đầu cười nói: "Đúng là như thế, nói xấu, oan uổng, không có chứng cứ, người có quyền lực đánh nhau làm liên lụy người vô tội, mở đầu như vậy đích thực rất nhập vai. Cứ quay như vậy!"
"Cảnh tiếp theo!"
Sở Văn Gia lại nằm xuống giường giả chết, cô cảm thấy mình thật sự sắp nghẹn chết rồi, đạo diễn vừa nãy nói cái gì?
Hôm nay phải dựng được bản nháp tập một, vậy có nghĩa là cảnh đang quay sẽ được dùng trong tập một, nói cách khác, cô chết ở tập một!
Cô ấy chết ở tập một!
Sở Văn Gia tức giận nghiến răng, vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm, Tề đạo nhíu mày, "Sở Văn Gia, đừng động! Thôi, cô đứng dậy đi, dù sao cũng là quay thử thôi, không có cô cũng được."
Sở Văn Gia nhất thời rơi vào tình cảnh khó xử, nhưng cô vẫn đứng lên, với tâm trạng này thì cô không thể thản nhiên diễn người chết được.
Cảnh tiếp theo nhanh chóng bắt đầu.
Cố Đường ngồi bên bàn, mắt nhìn Lưu phi trên giường, ánh mắt hướng về nơi xa, không biết đang nghĩ gì.
Rất nhanh ngoài cửa truyền đến tiếng nói, là Lạc Trạch đóng vai tiểu thái giám đi vào, cậu ta rụt rè hỏi ngoài cửa: "Có phải Tô cô cô đã về không?"
Cố Đường bị kéo khỏi hồi tưởng, nói: "Là ta, các ngươi đi ra ngoài hết đi, ngươi vào đây."
Hai thái giám đi ra ngoài, Lạc Trạch cúi đầu đi theo vào, đến trước mặt Cố Đường thì dừng lại.
Cố Đường đưa tay giữ lấy cổ tay cậu, nhéo rồi xoa xoa, đến khi cổ tay cậu có vết đỏ mới buông ra, "Sao lại gầy thế? Lúc ta đi rồi, ngươi không ăn cơm tử tế sao?"
Lạc Trạch nhanh chóng ngẩng đầu liếc nàng một cái, lại quét mắt nhìn Lưu phi trên giường, "Tỷ tỷ, Lưu phi cứ bắt nạt ta." Giọng điệu có chút đắc ý hống hách.
"Là Lưu phi nương nương." Cố Đường nhấn mạnh lại, "Cho dù nàng có c·h·ế·t rồi cũng vẫn là chủ tử, lễ không thể bỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận