Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 492: Đi mẫu lưu tử? Kia còn là đi phụ đi ( 2 ) (length: 8746)

Đến chiều mùng hai, Tề vương gia lại bị sốt, nhưng lần này sốt không nghiêm trọng, chỉ là sốt nhẹ, cũng không khó chịu lắm, Tề vương gia còn không gọi thái y mà tự mình nấu canh sài hồ uống.
Kết quả đến chiều mùng ba, hắn lại bắt đầu sốt, Tề vương gia vẫn không mấy để ý, có điều tối hôm đó hắn không gọi ai đến hầu hạ.
Cứ thế đến khi đầu năm, Tề vương gia còn bị thêm chứng tim đập nhanh, lúc này hắn mới thấy sợ, vội vàng gọi người đi mời thái y đến.
Cố Đường cũng ở bên cạnh, nghe Tề vương gia hốt hoảng hỏi thái y về chứng bệnh của mình. Cố Đường kỳ thật cũng có phán đoán, nhìn bộ dạng Tề vương gia gầy đến da bọc xương, như cái chiếu chùi chẳng ai muốn.
Hoặc là suy yếu đến cực điểm, bắt đầu suy kiệt nội tạng, hoặc là viêm cơ tim, nói chung với điều kiện hiện tại thì bệnh nào cũng khó chữa.
Thái y bắt mạch rất lâu, bắt xong tay trái lại đến tay phải, rồi xem cả bựa lưỡi lẫn tròng trắng mắt, còn châm vài cây ngân châm trên cánh tay hắn.
Quá trình khám kéo dài khiến Tề vương gia sợ mình sẽ chết vào ngày mai, mặt nhỏ trắng bệch, che ngực nói: "Lại bắt đầu, đau! Bản vương rốt cuộc bị bệnh gì!"
Thái y dịu giọng an ủi: "Tề vương gia hãy thoải mái tinh thần, không có gì to tát đâu, dưỡng bệnh cẩn thận là được, mùa đông là lúc nên bồi bổ, lát nữa ta kê hai thang thuốc, muốn uống thì uống, không muốn uống bỏ bữa cũng không sao."
Lời an ủi nhỏ nhẹ dịu dàng này chẳng làm Tề vương gia yên lòng. Sao thuốc có thể tùy tiện uống hay không?
Hoặc là bệnh giả mà thái y nhìn ra có bệnh, hoặc là bệnh nguy kịch, thuốc thang cũng vô ích!
Tề vương gia chỉ thấy tim đập lúc nhanh lúc chậm, người theo đó cũng khó chịu vô cùng.
"Vương phi nương nương, có thể cho phép ta nói chuyện riêng được không?" Thái y nhỏ giọng nói.
Chưa đợi Cố Đường gật đầu, Tề vương gia đã kêu lên: "Có gì cứ nói với bản vương! Thân thể bản vương, bản vương tự biết! Ngươi muốn nói gì với nàng! Nàng sẽ không vì bản vương tốt đâu!"
Cố Đường làm ra vẻ cực kỳ bi thương, "Vương gia lại không tin ta!"
Thái y nhíu mày, cân nhắc lời nói rồi bảo: "Vương gia bây giờ chỉ hơi suy nhược thôi, các loại thuốc bổ đều không thể dùng, sâm cũng không nên ăn. Củ cải trắng được gọi là 'tiểu nhân sâm', trước mắt cứ mỗi ngày uống một chén canh củ cải, cả củ cũng phải ăn."
Cố Đường vâng dạ, thái y nói thêm: "Sau này nếu chiều bị sốt, không được dùng canh sài hồ nữa, chỉ cần dùng nước ấm lau trán, canh sài hồ dược tính mạnh quá, vương gia không thể uống nữa."
Tâm trạng Tề vương gia rối bời, không biết cảm giác thế nào, nghe nói trước hết cứ ăn uống trị liệu, lại thấy bệnh mình không nặng. Nhưng cả dược tính của canh sài hồ mà cũng không chịu được, chẳng phải là nói thân thể hắn quá yếu?
Theo mạch suy nghĩ này mà nghĩ xa thêm một bước, thấy thái y còn chưa kê được đơn thuốc...
Thật ra thì Tề vương gia tự làm tự chịu, tự mình đòi lại canh sài hồ mà thái y đã cho bỏ đi, những ngày qua cứ hễ sốt là Tề vương gia lại uống một chén, uống thường xuyên như vậy, cơ thể vốn đã yếu ớt của hắn bị tổn hại nghiêm trọng.
"Còn có, ngàn vạn lần không được gần nữ sắc!" Thái y trịnh trọng nhấn mạnh chuyện này trước mặt Tề vương gia, "Bây giờ vương gia thân thể suy nhược, lại không thể dùng thuốc bổ, lúc này cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tuyệt đối không được gần nữ sắc!"
Tề vương gia chưa từng thấy thái y nghiêm túc như vậy, theo bản năng gật đầu.
Thái y thu dọn đồ dùng, nói: "Vi thần xin cáo từ."
Cố Đường đứng lên, "Ta đưa tiễn thái y."
Tề vương gia như có tia lửa lóe lên trong đầu, phản ứng lại, "Các ngươi còn muốn nói gì nữa! Cứ nói ngay trước mặt ta!"
Cố Đường dừng bước, thái y bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Vương phi xin dừng bước." Rồi quay người đi.
Cố Đường phất tay, Vệ Trung Bình dẫn người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cố Đường và Tề vương gia.
"Vương gia... Những ngày qua rốt cuộc ngươi sống kiểu gì vậy?"
Tề vương gia giờ chỉ cần động mạnh một chút đã thấy khó chịu, với ai hắn cũng không còn sức lực, hắn rụt người lại, "Ta cứ điều dưỡng như thế đấy thôi."
Cố Đường cười lạnh một tiếng, "Ngươi tự khó chịu, tự ngươi biết."
Tề vương gia giận dữ: "Bản vương bệnh tật, ngươi lại châm chọc khiêu khích!"
"Không phải sao?" Cố Đường mặt không đổi sắc nói: "Hôm nay mới đầu năm, còn mười ngày nữa mới đến rằm tháng giêng, ngươi tuyệt đối đừng có chết vào tháng giêng đầu năm làm người ta thêm phiền phức."
Tề vương gia mất hồn đến khi Cố Đường đã đến chính viện mới hoàn hồn lại.
"Nàng nguyền ta chết! Nàng dám nguyền ta chết!" Tề vương gia căm hận đến tận xương tủy, "Nàng nguyền ta, ta muốn hưu nàng! Nàng căn bản không phải đồ tốt gì!"
Mấy người hầu hạ trong phòng không dám hé răng, Tề vương gia lại nói: "Vệ Trung Bình đâu! Ngươi vào cung bẩm với bệ hạ, ta muốn nạp trắc phi! Ta muốn đổi chính phi! Bảo Khâm Thiên giám chọn ngày lành tháng tốt!"
Trên dưới vương phủ ai cũng biết vương phi đang mang thai, vả lại vương phi còn đang nắm giữ đại quyền.
Vệ Trung Bình bất đắc dĩ nói: "Vương gia, ngài hãy lo dưỡng bệnh đi, vương phi đã có thai, đừng nói đổi chính phi, mà ngay cả nạp trắc phi lúc này bệ hạ cũng không thể đồng ý đâu."
Tề vương gia người ngơ ngác cả ra, mãi một lúc mới lấy lại tinh thần, "Ngươi nói gì?"
Vệ Trung Bình đã sớm đi ra, ngọn nến trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn, nghe thấy tiếng bên trong, tiểu tư gác đêm bên ngoài vội hỏi: "Vương gia muốn uống nước sao?"
"Không ——" Tề vương gia kinh hãi nói: "Đừng vào đây!"
Tề vương gia định bụng sẽ làm ầm lên một trận, Cố thị dám hồng hạnh vượt tường, hắn giết nàng cũng không quá đáng!
Nhưng khi hắn lấy thanh kiếm treo trên tường xuống, Tề vương gia lại do dự.
Có thể... đây là kế của Cố thị thì sao?
Cái con người đó vốn giỏi làm ra vẻ, trước mặt hoàng đế và trước mặt hắn vốn là hai bộ mặt khác nhau.
Hắn có hay không có cùng Cố thị viên phòng, chẳng lẽ hắn lại không biết? Nếu không có viên phòng, vậy đứa bé này từ đâu mà có?
Tề vương gia lại từ từ treo kiếm trở lại. Tám phần đây là kế của Cố thị, đợi đến lúc mọi chuyện vỡ lở, nàng có thể đi cầu thái hậu nghiệm thân, nếu nghiệm ra nàng vẫn còn trong trắng, vậy hắn sẽ mất mặt.
Cưới nhau sắp một năm, vương phi vẫn còn trinh, chẳng phải là nói hắn bất tài?
Tề vương gia cười thầm, "Cố thị! Ngươi là đồ đ·ộ·c phụ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Sáng hôm sau, Cố Đường lại đến thăm Tề vương gia, Tề vương gia vốn không giấu được chuyện gì, huống chi chuyện lớn thế này.
Hắn kiếm cớ đuổi hết người ra ngoài, hỏi: "Đứa bé trong bụng ngươi rốt cuộc là con của ai!"
Cuối cùng thì cũng đã đến bước này, Cố Đường cười như không cười hỏi lại: "Vương gia, đứa bé trong bụng ta là con của ai, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
Vẻ mặt không chút sợ hãi của nàng khiến Tề vương gia ngơ ngác kinh ngạc, nhưng vì cơ thể hiện tại không cho phép hắn vận động mạnh, nên Tề vương gia hoàn toàn không thể nổi giận, ngay cả hoạt động não bộ cũng sợ cung cấp oxy không kịp.
Cố Đường lại bồi thêm một câu, "Vương gia, ngươi biết mà, phải không?"
Tề vương gia trừng mắt, nàng có thể đi chỗ nào? Vương phủ, hoàng cung, bá tước phủ.
Trong vương phủ căn bản không có cơ hội, bá tước phủ không có lá gan đó, hoàng cung! Đứa bé này là của hoàng đế!
Trong nháy mắt, Tề vương gia bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, răng trên răng dưới run lên, "Ngươi... các ngươi sao dám! Các ngươi sao nỡ đối xử với ta như vậy!"
Cố Đường nở một nụ cười giả tạo đến mức không có chút chân thành nào, "Vương gia ngươi nói gì vậy? Đây là con của ngươi mà, đây là Tề vương thế tử."
Tề vương gia hít một ngụm khí lạnh, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Tề vương gia lại tỉnh lại, chỉ thấy tay chân mềm nhũn, tứ chi vô lực, người thì cứ như đang nằm trên mây, có cảm giác không chân thực phiêu diêu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận