Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 107: Thật giả thiên kim (length: 10743)

Cái gì lúc thì con gái có thể cưỡi lên đầu mẹ? Lý Uyển Ngưng vành mắt đỏ lên, "Ta biết——"
"Ngươi không biết." Cố Đường trực tiếp lên lầu, "Ngày mai đi học, tám giờ ra khỏi cửa." Nàng men theo cầu thang đi lên hai bậc, ngẩng đầu nhìn Trương Nhã Đình đang đứng ở lầu hai nhìn xuống, "Ta khuyên ngươi vào ban xã hội, dù ta thấy tư duy logic của ngươi căn bản không có, nhưng ít nhất có thể dựa vào học thuộc lòng nắm vững kiến thức cơ bản."
Quản gia cùng nàng cùng lên, Cố Đường tiếp tục nói: "Giá sách phải đặt hai mặt tường, bàn học có thể nâng hạ, ghế dựa công thái học, còn phải có đệm, gam màu nhạt không lan sắc hệ. . . Vật dụng trên giường phải là cotton."
Tiếng của Cố Đường dần dần mất hút trong phòng, Trương Nhã Đình vô thức nhìn sang Lý Uyển Ngưng.
Chỉ thấy nàng chăm chăm nhìn theo bóng lưng Cố Đường, vẻ mặt khó hiểu. Nhưng bất kể nhìn từ góc độ nào, biểu tình đó đều không phải là vui vẻ.
Trương Nhã Đình nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, từ từ đi đến bên cạnh Lý Uyển Ngưng, cẩn thận kéo tay nàng, lần này nàng không bị đẩy ra.
"Mẹ, con nghĩ chị trong lòng cũng đang sợ hãi, mới dùng thái độ giống như con nhím đẩy mọi người ra, chỉ cần đợi một thời gian, chị ấy ở chung với mẹ nhiều hơn, sẽ không như vậy."
Lý Uyển Ngưng nghiêng đầu nhìn Trương Nhã Đình một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp, "Con... chịu thiệt rồi."
Trương Nhã Đình mừng rỡ như điên!
Cố Đường phân phó xong quản gia, kéo ghế ra ban công ngồi, bốn phía là cây cối xanh tươi, cách đó không xa còn có hồ, nơi này dù nóng nhưng cũng khá thoải mái.
Phản ứng của Lý Uyển Ngưng và Trương Nhã Đình vừa rồi khiến nàng phát hiện ra một điều thú vị, hai người này vậy mà chưa từng đến công ty của Trương Sâm Viêm.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Đời trước nguyên chủ cơ bản không gặp người nhà này, ấn tượng sâu nhất trong ký ức chỉ có ba cảnh.
Thứ nhất là Trương Nhã Đình xông tới khóc lóc, nói: "Tôi có lỗi với chị, tôi trả ba mẹ lại cho chị đây".
Thứ hai là Trương Sâm Viêm nói: "Không thể nói cho Lý Uyển Ngưng sự thật, cô ấy sẽ không chịu đựng được".
Thứ ba là Lý Uyển Ngưng mặt dữ tợn: "Tôi sớm biết con bé không phải con ruột của tôi!"
Ba cảnh này cho Cố Đường một ảo giác, làm nàng tưởng rằng tình cảm của Trương Sâm Viêm và Lý Uyển Ngưng bền chắc như kim cương, nhưng thật xem xét chi tiết, suy nghĩ lại một chút, tình cảm chắc chắn là có, nhưng bền chắc thì chưa chắc.
Trương Nhã Đình là phế vật, Lý Uyển Ngưng cơ bản không ra khỏi nhà, vậy còn công ty của Trương Sâm Viêm thì sao?
Công ty này chưa lên sàn, Trương Sâm Viêm toàn quyền nắm giữ mọi tài sản của công ty, vậy ông ta tính để ai thừa kế công ty?
Đời trước khi thân thế của nguyên chủ bị vạch trần là vào đêm trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, đến lúc nàng bị đánh chết đã 21 tuổi, lúc này Lý Uyển Ngưng vẫn yếu đuối như cây tầm gửi, Trương Nhã Đình đang hẹn hò với Trần Chiêu.
Trương Sâm Viêm hoàn toàn không có ý định để Trương Nhã Đình thừa kế công ty.
Vậy vấn đề là, Trương Sâm Viêm có mấy đứa con riêng? Bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?
Rốt cuộc Lý Uyển Ngưng có biết hay không? Với tính cách của nàng, nếu biết chắc chắn sẽ không giấu giếm được.
Đây lại là một ngòi nổ lớn khiến gia đình bất an, Cố Đường cười, chờ có thời gian rảnh nàng muốn đến công ty nhà Trương gia xem thử.
Sau khi chuyện thiên kim thật giả bị bại lộ, Trương Sâm Viêm gần như cả một mùa hè đều bận rộn chuyện này, hiện giờ Cố Đường đã chịu về nhà Trương gia, ông ta đương nhiên phải quay lại công ty bận rộn, buổi tối còn phải tăng ca.
Đến giờ ăn tối, chỉ có mình Cố Đường xuống, Lý Uyển Ngưng nói đau đầu nên ở trong phòng, Trương Nhã Đình nói không ngon miệng cũng không ra ngoài.
Vậy chỉ còn một mình cô Cố vừa về nhà dùng bữa tối? Bà Lý phụ trách nấu ăn có chút lo lắng, còn đi tìm quản gia, "Cô chủ mới về ngày đầu, không biết tôi làm có hợp khẩu vị của cô ấy không, ông cũng ra xem chút đi."
Nhìn phòng ăn trống trơn, Cố Đường căn bản không sợ hãi, được không? Trò xa lánh trẻ con này, nàng không để bụng, làm sao mà đau lòng được chứ?
Cố Đường nhìn mấy món ăn trên bàn, nói: "Không tệ, ngày nào cũng phải có rau xanh, rau xào là chính, như vậy cũng tốt. Ta đúng là thích khẩu vị này."
Bà Lý thở phào, lại cảm thấy cô chủ mới quả thật dễ hầu hạ, không hề có mấy trò như trong nước ép thì một giọt chanh vàng, một giọt chanh xanh hành hạ người.
Sáng sớm hôm sau, Cố Đường bảy giờ rưỡi thức dậy, nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, ngồi vào bàn ăn sáng, Trương Nhã Đình cũng ngáp ngắn ngáp dài đi xuống, Lý Uyển Ngưng hôm qua nói đau đầu không ra ngoài cũng ngồi vào bàn ăn.
Ba người đều im lặng.
Dù sao người xấu hổ nhất không phải Cố Đường.
Lý Uyển Ngưng hắng giọng, nói: "Công việc công ty hai tháng nay ứ đọng không ít, ba các con sáng sớm đã đi làm rồi."
Cố Đường vẫn im lặng, Trương Nhã Đình nói: "Ba vất vả quá, có nên hầm canh gì đó bồi bổ cho ba không?"
"Trời nóng nực, phải tìm thứ gì đó thanh mát, không thể bồi bổ sinh nhiệt được."
Một đôi mẹ con giả bắt đầu hỏi han.
Cố Đường ung dung ăn xong bữa sáng, đến 7 giờ 55, nàng nói: "Ngươi nhất định phải cùng ta đi học sao?"
Trương Nhã Đình gật đầu, mặt khiêu khích nhìn Cố Đường.
"Còn năm phút." Cố Đường liếc qua bát cháo đỏ trong bát của cô ta, cả cái bánh bao nhỏ còn ăn một nửa trên tay, đĩa trứng luộc trước mặt vẫn chưa đụng đến, nàng lắc đầu, "Chuẩn bị xe! Ta muốn đến trường."
"Không cần vội!" Lý Uyển Ngưng vội nói, "Việc báo danh có phải cái gì to tát——"
Cố Đường quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng, Lý Uyển Ngưng niệm thầm hai câu ta là mẹ ruột của nó, sau đó nói: "Không có gì quan trọng cả. Con mau ăn đi, con chờ nó năm phút cũng được."
Cố Đường nhìn Lý Uyển Ngưng, "Thời gian của con mỗi một phút đều có sắp xếp, bà biết vì sao con có thể thi nhất khối không? Ta chưa bao giờ lãng phí thời gian, cũng không dành thời gian cho việc chờ đợi vô nghĩa."
Lý Uyển Ngưng cảm thấy mình muốn nghẹt thở.
"Còn cả ngươi." Cố Đường nhìn Trương Nhã Đình, nói: "Ngươi biết vì sao ngươi phế vật như vậy không? Lúc ăn cơm thì ngươi tán gẫu, đến lúc đi học ngươi mới ăn cơm, đợi lên lớp ngươi vẫn đang tiêu hóa bữa điểm tâm, máu còn ở trong dạ dày, làm sao ngươi nghe giảng được? Không hiểu bài tập thì không làm được, ngày thứ hai còn đi tán gẫu tìm an ủi trong lòng, lại bắt đầu vòng tuần hoàn ác tính thứ hai."
"Nhưng ngươi lại không an phận với hiện tại, ngươi cứ nhất định phải theo đuổi mục tiêu không đạt được, vậy ngươi chỉ có thể ban ngày sống uổng phí, buổi tối ảo não mất ngủ."
Cố Đường nói xong liếc nhìn đồng hồ, "8 giờ rồi." Nàng quay người đi ra ngoài.
Trong phòng ăn tĩnh lặng, Lý Uyển Ngưng hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, Trương Nhã Đình lại bị nàng khích tướng thêm quyết tâm phải trở nên nổi bật, phải giỏi hơn Cố Đường, chỉ là Cố Đường nói không sai, quyết tâm của cô ta cũng chỉ đang theo đuổi mục tiêu không đạt được mà thôi.
Trương Nhã Đình cầm điện thoại chạy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cùng cô đến trường!"
Cố Đường cười, trực tiếp lên xe, "Cô ngồi phía trước, tôi không muốn ngồi chung một hàng với cô."
Tài xế nhà Trương gia là người lái xe kỳ cựu, quen thuộc từng ngõ ngách đường đi, cộng thêm thiên kim thật Cố Đường đây lại là lần đầu ngồi xe của ông, ông dùng hết toàn bộ công lực, dọc đường không dính một cái đèn đỏ nào, không đến hai mươi phút đã thuận lợi đến trường.
Cố Đường mở cửa xe, lại dặn dò vài câu: "Hôm nay sẽ chia lớp, cô cứ về đi, ta chắc khoảng ba bốn giờ chiều tan học, đến lúc đó sẽ gọi điện trước cho cô nửa tiếng."
Tài xế trả lời "Vâng" một tiếng, làm tài xế thích nhất mấy loại này, chứ không như Trương Nhã Đình hoặc Lý Uyển Ngưng, "Anh chờ em chút, em ra ngay đây." Rồi sau đó ba giờ đồng hồ trôi qua.
Sáng sớm tám giờ mười lăm, cổng trường người qua lại tấp nập, Cố Đường là nhân vật nổi tiếng, đại danh đỉnh đỉnh, giờ ở trên bảng chữ ở cổng trường vẫn còn tên nàng đấy.
"Chúc mừng học sinh Cố Đường trường ta, đã đoạt giải đặc biệt trong vòng chung kết toàn quốc cuộc thi tiếng Anh", "Chúc mừng học sinh Cố Đường trường ta, đã vinh dự giành huy chương vàng ba hạng mục ở hội thao toàn quốc khối trung học." Không chỉ thế, phòng triển lãm lầu một thư viện hiện đang trưng ba tấm huy chương vàng của nàng, còn có giấy chứng nhận cuộc thi tiếng Anh, cùng với một tấm tượng bán thân khổng lồ.
Cộng thêm tiết mục Điêu Thuyền làm toàn trường mê đắm trong đêm hội cuối năm, mỗi lần đến lượt lớp trực nhật, bài diễn thuyết dưới lá cờ đều do nàng phụ trách, có thể nói rằng, trong trường không ai không biết nàng.
Trương Nhã Đình cũng là một người nổi tiếng, tuy danh tiếng không tốt nhưng hắc hồng cũng coi là có tiếng.
Hai người từ trên cùng một chiếc xe đi xuống, cơ bản mọi người đều nhìn thấy, hơn nữa quan hệ của hai người không được tốt——a không đúng, là Trương Nhã Đình đơn phương ghen ghét Cố Đường, chuyện này lan truyền cũng rất rộng rãi.
Tại chỗ liền có người chạy tới hỏi Cố Đường, "Sao cậu lại đi cùng xe với cô ta?"
Cố Đường nhếch miệng cười, dư quang liếc nhìn Trương Nhã Đình.
"Các cậu biết ta là cô nhi mà nhỉ?"
"Ừ." Cũng là do Trương Nhã Đình tung ra.
"Cha mẹ ruột của ta chính là cha mẹ của Trương Nhã Đình, khi còn nhỏ bọn ta bị ôm nhầm."
"Á!" Người hỏi giật mình không khép miệng được.
Đương nhiên là vẫn chưa hết.
"Cô ta không nên gọi Trương Nhã Đình, cô ta nên gọi Trần Nhã Đình, đúng là Trần Chiêu, Trần đó."
"A???"
"Đầu tiên là con nhà Trương gia và Trần gia bị tráo đổi, sau đó Trần gia dùng một ngàn tệ mua con của nhà họ Cố, vậy nên Trần Chiêu phải là Cố Chiêu."
Má má má!
Những người xung quanh gần như đều bị dọa sợ.
Cố Đường quay đầu liếc Trương Nhã Đình, "Không phải cô muốn cùng tôi đến trường sao? Sao vẫn chưa đuổi kịp?"
Trương Nhã Đình khóc chạy khỏi trường học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận