Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 121: Dân quốc chi nghèo hèn chi thê sinh đường đệ (length: 10812)

Tộc trưởng nghe mà kinh hồn táng đảm, hoàng đế tuy đã thoái vị, nhưng nghe nàng nói vậy, vẫn sợ đến toát mồ hôi lạnh, theo bản năng lảng tránh lời của Cố Đường.
"Hạ Đô Chí không có ở đây, các ngươi không thông báo hắn sao?"
"Có thông báo."
"Có thể là đang trên đường về."
Cố Đường cũng nói: "Ta giữa trưa mười một giờ đã ra khỏi đây, nếu hắn thật muốn quay về, thời gian cũng đủ, Hạ phu nhân cùng Hạ lão gia không thể nào không rõ ý này là gì chứ? Con trai của các người cái tính tình này, gặp chuyện xưa nay không giải quyết, chỉ biết t·r·ố·n tránh."
Cố Đường đã tính muốn trút giận, nguyên chủ buồn bực sầu não mà c·h·ế·t, đây tuyệt đối không chỉ là mấy câu nói châm chọc, muốn mấy vạn lượng bạc là xong chuyện, nàng sẽ làm cho cả nhà này cả đời phải nhìn nàng tỏa sáng.
Nhưng Hạ lão gia vì bị nàng chèn ép cả buổi sáng đã hoàn toàn mất lý trí, ông ta quay sang trút giận lên đám người hầu đi theo, "Đi! Lại đi gọi cho ta! Đi trấn trên thuê xe, dù hắn có gãy chân, cũng phải k·é·o về cho ta!"
Cố Đường bật cười, mí mắt Hạ lão gia giật giật, Cố Đường lại hắng giọng một tiếng, "Hạ lão gia, đây tuyệt đối không phải là ghét bỏ chính con mình, đây là quân p·h·áp bất vị thân. Bội phục, bội phục!"
"Ngươi!" Hạ lão gia lại vung tay áo t·ử chỉ vào nàng, Cố Đường nói: "Ông đừng chỉ ta, không tin ông đếm thử xem, lúc ông dùng ngón trỏ chỉ vào ta, có ba ngón đang chỉ vào chính ông đó - bao gồm ngón giữa."
Những lời "Thời thượng" mà lại gây kíc·h thí·c·h này, đừng nói Hạ lão gia, mà cả những người tại đó chưa từng nghe thấy, đến cả cô con gái nhỏ của tộc trưởng cũng bất giác bật cười.
Trong sân còn có người không hề che giấu lớn tiếng xì xào bàn tán, "Hồi trước lúc Cố thị gả tới mới mười lăm tuổi, trông có vẻ nhu nhu nhược nhược, ôn nhu hiền lành như một cô bé, cười lên còn có hai má lúm đồng tiền, sao giờ lại sắc bén đến thế - chỉ cần không nói ta thì ta có thể nghe cô ta nói hoài."
Người bên cạnh cười cười, "Nhà họ Hạ có dạy được người đâu?" còn dùng giọng điệu nghi vấn, ý châm biếm tràn đầy.
Hạ lão gia tức đến nỗi thả tay xuống đột ngột, lơ đãng quăng tay hai ba cái, phần danh sách m·ấ·t t·r·ộ·m trong tay áo của ông ta cuối cùng cũng bị văng ra.
Cố Đường nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra, ưỡn người về phía trước một cái đã nắm được danh sách trong tay, Hạ lão gia muốn giật lại nhưng không được.
"Ngươi t·r·ả lại cho ta, phi lễ chớ nhìn!"
Cố Đường đâu thèm, lật xem vài trang rồi nói: "Ồ ôi chao, nhà họ Hạ mất đồ, mà toàn là đồ bị mất sau khi ta tới, Hạ lão gia, ông mang cái này theo người, chẳng phải là muốn vu oan giá họa lên người ta đó sao."
"Để ta xem, mười thỏi kim nguyên bảo, tổng cộng một trăm lượng."
"Một đôi bình hoa dương chi ngọc nạm vàng, đồ này nhà ta Cố gia cũng có một đôi. Năm đó bà nội ta gả con gái cho Lâm quận vương chọn ngày lành tháng tốt, cả trấn ai cũng biết."
"Hai mươi viên đông châu, thứ này nhà Cố ta cũng có, hồi năm đó Triệu đại quan nhân đi Nam Dương, nhờ bà nội ta tính toán ngày ra khơi, sau đó Triệu đại quan nhân quả nhiên thắng lợi trở về, đã tặng bà nội ta hai mươi viên đông châu. Thứ này nhà ông cũng có à?"
"Ôi chà chà, ông đây là dòm ngó kho nhà Cố ta không tha rồi, thanh bạch ngọc mặc g·i·ư·ờ·n·g, gỗ t·ử đàn khảm sắt tráng men bàn đồng hồ, quạt cổ ngà voi nạm vàng năm cái."
"Càn rỡ! Còn ra cái thể th·ố·n·g gì! Thật mấ·t mặt!" Mặt Hạ lão gia đỏ bừng vì tức giận.
"Thế phong nhật hạ! Nhân tâm không cổ! Đồi phong bại tục! Cảm thấy mạo phạm hóa rồi!" Bốn câu phía sau là do Cố Đường nói, "Hạ lão gia, ông vẫn chưa đến mức già lẫn rồi đâu, hai đứa con trai cũng đều khỏe mạnh cả, sao lại giao chìa khóa nhà kho cho người ngoài như tôi quản vậy?"
Cố Đường quay người lại, đưa đồ vật cho tộc trưởng.
Tộc trưởng nhận lấy xem qua, giận dữ nói với Hạ lão gia: "Ông theo ta!" Đi được hai bước lại nói với con dâu: "Con đưa Cố thị đi nghỉ ngơi đi."
Tộc trưởng dẫn Hạ lão gia đi thư phòng.
Hạ lão gia vừa vào liền đóng cửa, nói: "Tộc trưởng, ông không thể để cho một con đàn bà khác họ ngồi trên đầu trên cổ chúng ta mà muốn làm gì thì làm!"
Tộc trưởng liếc mắt một cái, đã không còn kiên nhẫn, "Ông muốn làm thế nào?"
"Tất nhiên là phải đưa bà ta về nhà tổ Hạ gia, tôi dẫn theo không ít người đâu. Cái danh sách đó chính là để định giá đồ của bà ta, nhà Cố kia những năm này cũng nát hết cả rồi, làm gì có nhiều đồ tốt như thế được."
"Hừ!" Tộc trưởng cuộn tờ danh sách lại rồi gõ mạnh lên đầu Hạ lão gia, không đau nhưng âm thanh lớn, cảm giác n·h·ụ·c nhã cực kỳ lớn.
"Ông đúng là đang nằm mơ! Ông đi ra ngoài nhìn xem bây giờ là thời đại nào rồi? Từ chỗ này đến khu tô giới của người phương Tây nhanh nhất cũng mất ba tiếng, trong thôn chúng ta cũng không ít người ở thôn khác gả đến, nếu mà thật sự làm theo những gì ông nói, ngày mai chúng ta xong đời!"
"Tộc trưởng — "
"Chuyện không phải làm như vậy! Ông xài tiền hồi môn của người ta hả?"
Hạ lão gia á khẩu, "Thì tiền đó là cho chồng của nàng tiêu."
"Hừ, xài đồ hồi môn của người ta rồi đá người ta đi? Sao tiện nghi cái gì cũng để ông chiếm?"
"Do chính bà ta vui lòng thôi mà?"
"Người ta giờ không vui lòng rồi! Ta nói cho ông biết, theo luật của tổ tông ngày trước, hồi môn ông phải trả đủ, kể cả luật pháp mới của chính phủ bây giờ, ông cũng không đứng vững được đâu! Không chỉ phải bồi thường mà cả cái trường học do Hạ Đô Chí đứng tên còn phải chia cho bà ta một nửa!"
"Khó mà làm được, bây giờ mở trường học mới thể diện chứ? Còn là chuyện đại hỉ có thể được thờ phụng tổ tiên nữa!"
"Ta nói ông làm lão gia hai năm nay bị choáng rồi hay sao ấy, hồi năm đó ông khôn khéo thế nào cơ mà, bà ta vừa nãy nói tiếng nước ngoài ông không nghe thấy sao? Chuyện bà ta từng đi qua đêm ở trong thành ông không biết sao? Bà ta dám một mình dẫn theo không đến mười người hầu đến thôn Hạ mà không có chỗ dựa hả?"
"Ý ông là ——" Hạ lão gia cau mày.
"Bà ta chắc thông đồng với người phương Tây nào rồi đấy, chỗ mình non xanh nước biếc phong cảnh đẹp như này, nếu ông làm gì không vừa ý, sáng mai người phương Tây tới chiếm đất mình mất. Người phương Tây đều là thổ phỉ! Ông tự mà nghĩ cho kỹ đi!"
"Thế thì bà ta đúng là bán nước!" Hạ lão gia chửi một câu, "Nhưng nhà chúng ta thật không có hai vạn lượng bạc để bồi cho bà ta đâu."
"Thật sự không có?"
"Thật không có."
"Được, sáng mai trời vừa sáng ta sẽ dời mộ tổ nhà ông đi cho ông xem!"
Đến mười hai giờ đêm, Cố Đường đem những đồ đã lấy ra kiểm kê xong.
Vợ tộc trưởng cầm danh sách đi tìm tộc trưởng, nói: "Đồ trong hồi môn mất hết mười phần, nói không ngoa, tuyệt đối không chỉ có hai vạn lượng bạc."
Tộc trưởng híp mắt, "Đi mời người của nhà họ Cố đến đây, một chút nhược điểm cũng không thể lưu lại!"
Cố Đường hoàn toàn không ngờ hai câu tiếng nước ngoài kia của mình lại có tác dụng lớn như vậy.
Nàng đã nghĩ qua chuyện tộc trưởng có thể sẽ không nghiêng về phía mình, nhưng đúng như lời tộc trưởng nói, bây giờ thời đại không giống trước, giao thông phát triển, tin tức cũng lưu thông hơn rất nhiều, cũng có người chuyên môn bắt đầu bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ và trẻ em.
Đừng nói chi đến việc nhà họ Hạ là gia đình giàu có, dù là các vị tụng sư cũng thích nhận loại án này, đã có chứng cứ xác thực, tiền trong vụ án càng lớn thì phần trăm bọn họ lấy được càng cao, dễ dàng thu về mấy nghìn đại dương, tha hồ ăn vài năm.
Con dâu của tộc trưởng sắp xếp chỗ ở cho Cố Đường, sau đó lại không chịu đi, ngồi ở mép g·i·ư·ờ·n·g rồi bắt đầu hỏi.
"Bà nội Cố thật sự mất rồi hả?"
Cố Đường gật đầu, "Thật, năm đó chính tay ta xem bà xuống mồ."
"Ai... Thật ra rất nhiều người không tin, đều nói bà ấy là t·h·i độn đi tu tiên rồi."
Cái đề tài này... Cố Đường liếc nhìn người kia một cái, "Hay là tôi xem cho cô? Đưa tay ra đi."
Người kia đưa bàn tay cho Cố Đường.
Cố Đường dựa theo trí nhớ của nguyên chủ cũng chỉ có thể xem được chút da lông, nhưng không cần lo, nàng là người sống ở thời đại bùng nổ thông tin hiện tại, về tâm lý học cũng hiểu một chút.
Cái gọi là một đại sư huyền học giỏi xem tướng không chắc đã chuẩn, nhưng lời khuyên của người đó chắc chắn đạt tới cấp bậc đại sư.
Trên tay người kia có vết chai, nhưng không thô, có thể thấy tuy nàng có làm việc nhưng đều là việc nhẹ nhàng, xem tuổi thì tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, lớn hơn mình một chút.
Thời đại này phụ nữ cũng chẳng có hoạt động gì phong phú, càng không có tranh chấp tình cảm hay mâu thuẫn công sở.
Vậy thì chỉ còn lại con cái.
Ở tuổi này nếu vẫn chưa có đứa con nào thì chắc chắn sẽ sầu khổ hơn bây giờ rất nhiều.
"Sắp có rồi." Cố Đường nói.
Mắt người kia liền sáng lên.
"Có thể tính toán cụ thể không?"
Cố Đường nói: "Cho tôi ngày sinh tháng đẻ của cô, ngày sinh tháng đẻ của chồng cô, rồi lấy cho tôi chút tiền giấy nữa."
Người kia vội vã đi lấy đồ lại đây.
Cố Đường giả vờ vẽ bát tự, sau đó viết lung tung trên tờ giấy.
Cái gì sin, cos, tan các hàm số lượng giác cứ vậy mà tuôn ra, lại còn có chia thủ c·ô·ng 13 phần cái hình tròn gì đó.
Người thời đó đâu có ai thấy mấy thứ này, cả hơi thở tại chỗ cũng trở nên nhỏ đi.
Cố Đường tính được một nửa, lại hỏi: "Kinh nguyệt của cô đâu?"
Lát sau lại tính thêm hai cái c·ô·ng thức.
Cố Đường nói: "Tháng sau ngày mùng bảy thì gần gũi, rồi tháng mười một tiếp theo, và mùng mười lăm của tháng tiếp nữa. Ngoài ba ngày này ra, những lúc khác không được gần gũi."
Đây là dựa theo kinh nguyệt đẩy thời kỳ r·ụ·n·g trứng trước, trong và sau.
Cố Đường cảm thấy nếu người này còn muốn có con nữa, chắc hẳn là mỗi ngày không ngừng gần gũi, chi bằng cứ để cả hai người nghỉ ngơi một thời gian, đợi đến đúng ngày thì hay hơn, mà kinh nguyệt người này cũng rất đều, sắc mặt cũng tốt, chí ít nhìn ngoài là không có vấn đề gì.
Người kia cầm tờ giấy muốn đi, Cố Đường vội vàng cầm tờ giấy lại, xé cái phần viết ngày ra, "Những cái còn lại không thể để cho người thứ ba thấy, phải đốt đi."
Người kia trịnh trọng gật đầu, nói: "C·ô·ng phu của cô thật không phải đồ bỏ, mà cô cứ yên tâm, tộc trưởng không có ý định thiên vị bọn họ."
"Cám ơn."
"Cô cứ nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ đến gọi cô."
Về đến phòng, người kia vui vẻ cất tờ giấy xuống dưới gối, đẩy đẩy người chồng mình, "Bà cốt nhà họ Cố, quả thật danh bất hư truyền."
"Hôm nay không được đâu, hôm nay anh mệt quá."
"Ai nói với anh cái đó hả? Đi ngủ đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận