Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 397: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 1 ) (length: 8290)

Hai ngày sau đó, trang chủ Cố Đường thuận lợi được giải phong, đến tối, nàng lại đăng một tin tức:
"Lần trước là chuyện sập phòng, lần này chúng ta nói thật sập phòng, tối nay sẽ có người sập nhà nha ~"
【Ta sắp không nhận ra ba chữ sập phòng này nữa rồi...】 【Lại có drama lớn nào của giới giải trí sắp nổ ra đây!】 【Lầu trên có hơi ngốc không, lần này sập là nhà thật mà.】 【A, không muốn xem sập nhà chỉ muốn hóng dưa!】 【Cái đồ nhập môn huyền học gì chứ, chỉ là thằng hề lòe người thôi! Sập nhà không sợ đè trúng người sao? Cô ta không báo cảnh sát mà đăng tin tức ở đây, chẳng phải là vì chút lượt xem này sao?】 【Sao mà báo cảnh sát được? Tôi bói ra nhà xxx sắp sập, đó mà là báo cảnh sát à? Đó là tự mình đi vào bệnh viện tâm thần đấy!】 【Người ở phía trước vào xem thì ra là fan Bạch Xuyên Không, khó trách... Mấy người tỉnh lại đi! Hắn hút m‌a t‌úy, hắn còn buôn lậu thu‌ốc phiệ‌n! Đúng là bọn fan não tàn đầu óc không còn tam quan.】 【Tôi ngồi xổm ở đây không đi, tôi xem nhà ai sắp sập.】 【Thực ra theo xác suất mà nói, sập nhà không phải là sự kiện xác suất nhỏ, nhất là mở rộng ra cả hành tinh, không phải vẫn còn vài quốc gia đang chiến tranh sao? Buổi tối có vài chục tòa nhà không chừng thành nơi hứng hỏa lực.】 【Lời này không đúng, nếu có thể để người nhập môn chỉ đích danh ra, tôi đoán chắc chắn là nhà người nổi tiếng, tôi chuẩn bị ngủ sớm một chút, sáng mai dậy xem tin.】 Sau khi ăn tối, Cố Đường liền có rất nhiều người đến, có fan của Bạch Xuyên Không đến chửi bới nàng, cũng có quần chúng hóng chuyện đến xem nàng có đánh nhau với ai không, cũng có người xem lần giải phong này của nàng có tạo ra chuyện chấn động nào không.
Kết quả bị một tin tức như vậy của Cố Đường làm cho tinh thần phấn chấn, liền vào bình luận nói chuyện phiếm.
Ở hậu trường, Cố Đường nhận không ít những lời m‌ạ l‌ỵ của fan Bạch Xuyên Không, nàng dù không để tâm lắm, cơ bản là không chút biểu cảm trực tiếp xóa và chặn, nhưng cũng không thể để người ta mắng mình không đúng không?
Cố Đường thừa dịp đông người, lại đăng một tin: "Bạch Xuyên Không ít nhất bị phạt mười lăm năm."
Các loại bình luận m‌ạ l‌ỵ càng kịch liệt hơn.
Quần chúng hóng dưa thì chất vấn nàng sao mà tính được điều này, fan Bạch Xuyên Không thì nói nàng ảnh hưởng đến tư pháp công chính, đòi các sở công an tòa án bắt nàng.
Cố Đường cố ý đợi thêm nửa tiếng, sau đó mới đăng thêm tin:
"Ta cứ tưởng mình thu hút toàn các chị gái trưởng thành hiểu biết, không ngờ... haiz, đối chiếu hình phạt, đối chiếu chứng cứ đang được đưa ra hiện tại, tự mà xem đi."
【Không ngờ tới luôn!】 【Là tại tôi nông cạn!】 【Không ngờ người huyền môn lại tinh thông luật pháp như vậy.】 【Đúng vậy, trên mảnh đất này, dù là thành tinh cũng phải tuân thủ luật pháp, dạo này không có chỉ tiêu.】 Bên dưới mọi người cười ha ha, điện thoại Cố Đường đột nhiên vang lên, tên người gọi lóe lóe trên màn hình là Hàn Đông Đông.
Nguyên chủ không có tình cảm gì với ông anh họ này, trong ký ức của Cố Đường, nguyên chủ liên lạc riêng với hắn không quá ba lần, còn lại đều là lúc tụ họp gia đình.
Nguyên chủ cũng không có ấn tượng tốt gì về ông anh họ này.
Hàn Đông Đông đang công tác ở nước ngoài tại châu Phi, gần đây vừa có một mỏ kim cương, bên đó mua kim cương rẻ bằng khoảng một nửa so với trong nước, nguyên chủ thích đồ sáng lấp lánh, liền muốn mua cho mình ba viên kim cương thô, về làm một cái mặt dây chuyền nhỏ và một đôi bông tai.
Mặt dây chuyền thì cần viên 40 phân, bông tai thì khoảng 20 phân, loại kim cương này, màu i-j, độ trong vs, ở trong nước chỉ cần không phải hãng lớn, giá cộng lại cũng không quá một vạn tệ.
Hàn Đông Đông đã đáp ứng rất hào phóng, còn nói để cô yên tâm cái gì mà: "Cái này trên thế giới đánh giá thống nhất cấp bậc, cứ theo tiêu chuẩn 3C mà mua."
Nguyên chủ yên tâm chuyển cho hắn một vạn tệ, nghĩ là mua cho mình thì cứ mua loại tốt một chút.
Kết quả, năm đó Hàn Đông Đông về, ném cho nàng ba viên kim cương mà mắt thường cũng có thể thấy màu vàng, dùng số tiền còn dư, thêm chút của mình mua cho Lý Phỉ Phỉ một viên kim cương một carat.
Nguyên chủ sau đó tìm người giám định rồi, tuy viên kim cương lớn, một viên 50 phân, hai viên 30 phân, nhưng mà...
"Đầu tiên là màu không đúng, viên kim cương này xem phát vàng, nhưng không phải hoàng kim cương, mà là vàng tì vết, hoàng kim cương đàng hoàng thuộc kim cương có màu, giá cao hơn kim cương không màu."
"Độ trong thì ở mức độ si rồi, tức là mắt thường có thể thấy tì vết, tệ hơn chút nữa là đem đi làm thủy tinh mài, hay nói cách khác là kim cương nhân tạo."
"Ba viên này cộng lại cũng chỉ có ngàn tệ."
Vứt thì lãng phí, giữ lại nhìn thì chướng mắt, nguyên chủ tìm Hàn Đông Đông cãi nhau một trận, Hàn Đông Đông cuối cùng trả lại cho nàng năm ngàn tệ, nhưng đấy là tiền thôi sao?
Cố Đường đợi điện thoại vang đến tiếng thứ sáu, lúc này mới bắt máy.
Điện thoại thì chắc chắn phải nghe, chưa đến lúc tuyệt giao, hơn nữa không nghe điện thoại làm sao biết hắn đang sống thế nào? Nghe người khác nói lại không bằng tự mình nghe hắn kêu than sướng hơn.
"Cố Đường! Cô nói gì với Đan Vĩnh Lan vậy! Sao cô ta lại dọn hết đồ đi rồi, sao cô ta lại muốn l‌y h‌ôn với tôi?"
Tuy Cố Đường để âm lượng điện thoại ở mức vừa phải, lớn cũng không lớn, nhưng nghe giọng điệu như muốn hộc máu của hắn, liền biết âm lượng bên đầu hắn chắc chắn nhỏ không nổi.
"Trời ạ! Mợ muốn l‌y h‌ôn với anh?" Cố Đường sợ hãi nói: "Sao có thể chứ? Hai người mới kết hôn chưa đầy một năm mà."
Hàn Đông Đông thở dài, "Hôm nay anh về đến kinh thành, cô ta dọn hết đồ của cô ta đi rồi, trên bàn để lại cho anh một tờ giấy nợ, nói muốn l‌y h‌ôn. Cô có biết tại sao không?"
Cố Đường cười lạnh, "Quá tuyệt! Cô ta cuối cùng cũng muốn nhảy ra khỏi cái hố lửa nhà anh rồi, người ta nói thần linh toàn là các cô gái nhỏ, trước khi nhảy vào hố lửa sẽ cho các cô ấy cơ hội cuối cùng, cô ta cuối cùng đã nắm được rồi."
Hàn Đông Đông ngớ người ra, hắn đã nghĩ đến mấy khả năng rồi, ví dụ Cố Đường không thừa nhận, hoặc hai người cãi nhau, hắn đều đã nghĩ đến cách mắng lại nàng thế nào rồi, chỉ không ngờ là Cố Đường lại trực tiếp thừa nhận.
Còn thừa nhận một cách không biết xấu hổ như vậy.
Vậy câu đầu tiên của cô ta nói "Sao có thể" chính là đang đùa bỡn hắn! Mặt Hàn Đông Đông lập tức đỏ lên, gào lên: "Cố Đường! Cô lo cho tốt bản thân đi, đừng có vì bản thân cô thất bại nên..."
"Anh bị bệnh à!" Giọng Cố Đường còn kiên định hơn hắn nhiều, "Vợ anh đòi l‌y h‌ôn, anh không tự tìm nguyên nhân ở bản thân mình mà đi tìm tôi? Quan hệ hai ta tốt lắm sao? Quan hệ của tôi và vợ anh tốt chắc? Anh chỉ muốn mượn việc mắng tôi để che giấu sự vô dụng của mình thôi!"
"Cố Đường, anh biết cô gh‌ét anh mà! Nhưng cô cũng phải nghĩ xem, lần đó là do Phỉ Phỉ muốn biểu diễn tốt nghiệp, đồ trang sức nào lộng lẫy bằng kim cương, chúng ta đều là vì tốt cho Phỉ Phỉ cả..."
"Bệnh thần kinh!" Cố Đường cúp điện thoại.
Hàn Đông Đông lại gọi tới, Cố Đường trực tiếp bật chế độ im lặng, cũng không chặn số, dù sao để hắn từ từ gọi cho thích. Chờ hai ngày nữa nàng đi chọn một số mới, còn cái số này thì cứ để cho nhà họ Hàn từ từ gọi.
Cố Đường không liên lạc được, Hàn Đông Đông lại nhắn tin cho Đan Vĩnh Lan, Đan Vĩnh Lan cũng không nghe máy của hắn.
"Em đừng nghe Cố Đường nói bậy, người đó tâm lý vặn vẹo, từ nhỏ đã thích ghen ghét Phỉ Phỉ, không so được với Phỉ Phỉ. Năm đó bạn học của nó thích Phỉ Phỉ, nhờ nó chuyển thư tình, nó trực tiếp đưa cho giáo viên, cô xem loại người như thế, cô tin nó làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận