Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 427: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 2 ) (length: 8272)

Nhưng người hạ xẻng xuống, có thể đào được sâu bao nhiêu? Nhất là khi thứ này không thể làm tơi đất trước, nhiều nhất cũng chỉ sâu bằng nửa cái xẻng thôi.
Lần trước hắn khởi công khách sạn lớn, khách sáo mời Cố Đường động thổ, Cố Đường cũng không khách khí, lúc đó Lan tổng đã cảm thấy nàng chắc hẳn còn có cách thức mở vận khác.
Kết quả… chao ôi, một nhát xẻng xuống, chẳng thấy xẻng đâu, chỉ còn đầu cán gỗ.
Lan tổng khi đó kinh ngạc đến mức trực tiếp tự mình cầm xẻng thử lại, không có gì bất ngờ, chỉ cắm xuống được một phần ba lưỡi xẻng.
Thật sự… quá kinh ngạc.
Lan tổng theo hồi ức trở về, cười ha ha hai tiếng, "Cố đại sư chỉ cần tài nghệ này, đã có thể ngang dọc giới huyền học không ai bì nổi rồi."
"Ta có luyện qua mà." Cố Đường cười tủm tỉm nói, nàng không chỉ có sức khỏe tốt, mà nàng thực sự đã từng trồng trọt, cũng biết xẻng nên dùng như thế nào, chỉ cần liếc qua đất là biết nên xuống xẻng ra sao.
Hai hôm sau, Cố Đường tính xong giờ tốt cho ông chủ đứng thứ hai trong danh sách người giàu hiện tại ở kinh thành, khi ông ta khai trương trụ sở mới, lại một nhát xẻng xuống, quả nhiên là lại không thấy xẻng đâu, chỉ còn lại cán gỗ.
Ngoài việc tính giờ tốt lấy phí 8888, nhát xẻng này thôi mà tiền mừng đã nhận một trăm vạn, kèm thêm không ít danh thiếp của các đại lão.
Về đến khách sạn, Cố Đường đếm điểm tài sản của mình, nàng hiện tại không có gì chỗ tiêu tiền, ăn ở đều tại khách sạn, hơn nữa Lan tổng còn nâng cấp phòng cho nàng, nguyên lai nàng ở phòng hành chính, hai phòng hai sảnh gần hai trăm mét vuông.
Hiện tại chuyển lên phòng gia đình trên lầu, ba phòng ba sảnh diện tích tăng gấp bội, rộng rãi hẳn ra, Cố Đường bèn lại thuê một người phụ tá.
Cố Đường cũng không khách khí với Lan tổng, nàng cứ ở đó thôi, thật ra cũng như linh vật vậy.
Có vài người đặc biệt tin vào phong thủy, thấy nàng ở khách sạn này, tự nhiên cũng muốn vào ở.
Lại có vài người muốn tìm nàng tính quẻ, cũng phải thuê phòng xem có thể vô tình gặp được nàng không.
Thêm cả vài người, trực tiếp tìm Lan tổng làm cầu nối.
Nói chung là cục diện đôi bên cùng có lợi.
Ăn ở cơ bản không tốn tiền, chi phí đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cũng giảm đi đáng kể, Cố Đường trước đó nhận mối làm ăn của tổng giám đốc tập đoàn bách hóa, lúc về được tặng ngay thẻ khách quý hạng nhất, cái này là thà chịu lỗ vốn cũng muốn bán đồ cho nàng.
Đến hiện tại, số tiền tiết kiệm trong thẻ của nàng đã vượt quá hai mươi triệu, hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Thật là làm người vui vẻ hết biết.
Đến tháng mười một xem ngày ngắm lá phong, sáng hôm nay, Cố Đường bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cung Kim Minh.
Nói thật, xét về điểm này, Cung Kim Minh vẫn là rất biết nhẫn nại, cuối tháng tám hắn đóng giả Lý Phỉ Phỉ gửi tin quấy rối, chờ đến ba tháng sau bản thân mới ra mặt.
"Cố Đường, ta là Cung Kim Minh, ta biết ngươi vẫn ở kinh thành, ngươi ra đây chúng ta gặp một lần."
Trong giọng nói ngạo mạn mang theo sự thiếu kiên nhẫn và cả một chút nôn nóng, đây là Cố Đường đoán dựa trên hành vi của hắn.
Thực tế, giọng của Cung Kim Minh chỉ có làm người ta ghét, hắn diễn cái vai này đặc biệt thành công.
"Không rảnh." Cố Đường thẳng thắn dứt khoát nói.
"Ta ở ngay dưới lầu nhà ngươi." Cung Kim Minh lại nói: "Ngươi mau xuống đây, ta có chuyện quan trọng muốn nói."
Nói xong Cung Kim Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Mấy trò này… hắn xem trộm truyện ngôn tình cổ à?
Cố Đường không thèm để ý hắn, tiếp tục cắt giấy cắt hoa, món đồ này đã thành tiêu chuẩn ra tay thấp nhất của nàng, mỗi lần mời nàng đến đoán mệnh xem phong thủy, đều sẽ xin thêm một cái, nói là dán trên cửa sổ có thể trừ tà.
Ngày nào cũng thấy bọn họ tự mình tưởng tượng ra công dụng này như thế nào.
Dưới lầu khách sạn, Cung Kim Minh đặt điện thoại di động xuống, vẻ mặt có chút đắc ý, hắn cố tình đợi ba tháng, phụ nữ mà, ai chẳng hiếu kỳ, lòng hư vinh cũng đặc biệt nặng.
Nhất là mấy cặp tỷ muội mà luôn so đo hơn thua này, hắn chẳng sợ Cố Đường không cắn câu.
"Cho tôi một ly trà táo." Cung Kim Minh nói, đợi Cố Đường xuống, sẽ được thấy những chi tiết nhỏ hắn cố tình sắp xếp.
Nhưng nửa tiếng trôi qua, Cung Kim Minh vẫn một mình ngồi đó, vẻ mặt không còn tự tin như trước nữa.
Lại thêm mười lăm phút nữa, Cung Kim Minh lại gọi cho Cố Đường.
Cố Đường lúc này đang cắt đến chỗ chi tiết nhỏ, không cả nghe điện thoại, mặt Cung Kim Minh càng lúc càng u ám, điện thoại liên tục gọi tới.
Cố Đường liếc mắt một cái, cái này đúng là quá buồn cười, hắn định diễn tổng giám đốc âm lãnh cố chấp đấy à? Đáng tiếc tiền nhà hắn đều do ba hắn giữ, bản thân hắn giá trị còn không cao bằng mình.
Còn về âm lãnh cố chấp? Cố Đường cảm thấy nếu hắn thật dám làm vậy, nàng trực tiếp gọi số của viện dưỡng lão Thanh Sơn luôn cho rồi, thời buổi nào rồi, còn nên đến đó điều trị đi thì hơn.
Cắt xong giấy cắt hoa, Cố Đường lúc này mới nhấc máy, lúc này Cung Kim Minh thực sự tức giận, nhưng xem mục tiêu hành động mình đã lên kế hoạch hôm nay, Cung Kim Minh ý thức được có thể lợi dụng cơn tức giận này.
Hắn cố gượng giọng, trực tiếp nói: "Cô đừng tưởng ta thích cô, thì cô có thể --"
Lời nói đến đây thì đột ngột dừng lại, tất nhiên cái đột ngột này là do Cung Kim Minh tự nghĩ, hắn kết thúc chẳng dứt khoát chút nào, thậm chí câu "ta thích cô" cũng không chút chân thật, không giống như lỡ lời chút nào.
Điện thoại "tách" một tiếng bị cúp, "Thật là một kẻ thần kinh." Cố Đường cảm thán một tiếng, cho hắn vào sổ đen luôn.
Có thể khiến hắn làm ra hành động này, chứng tỏ việc làm ăn của khách sạn bọn họ thực sự không khá lắm, vậy nàng không bằng lại giúp đỡ thêm chút vậy.
Cung Kim Minh cúp điện thoại, lại ngồi ở dưới khách sạn nửa tiếng, Cố Đường vẫn không xuất hiện.
Dựa theo tính cách nhân vật hắn đặt ra, lại gọi nữa thì đúng là băng nhân luôn, Cung Kim Minh vừa lẩm bẩm bực bội, vừa thanh toán tiền rồi về nhà.
Bởi vì việc làm ăn của khách sạn nhỏ không được tốt, Cung Viễn Phàm cũng đến kinh thành, thấy con trai bước vào, Cung Viễn Phàm oán giận nói: "Con bảo con có cách, sao lâu thế?"
Cung Kim Minh cũng chẳng vui vẻ gì, hắn nói: "Ba, chúng ta không phải đã nói rồi sao, chỉ cần vượt qua hai năm này, khách sạn của chúng ta lập tức sẽ vực dậy. Ba thử nghĩ xem, cạnh bên đang xây tòa nhà cao nhất kinh thành, ba cũng đi thực tế xem rồi, trên quảng cáo của họ có bao nhiêu thương hiệu nổi tiếng vào thuê? Chờ bọn họ thành điểm du lịch rồi, sao việc làm ăn của chúng ta lại kém được?"
"Vượt qua hai năm? Con nói nghe dễ thế, lấy gì mà chống đỡ? Lúc đầu khi xin địa điểm khách sạn này, cũng do con hết mực chủ trương chọn chỗ này. Chỗ này tiền thuê đắt như thế nào, chúng ta thuê cả tòa nhà, ký hợp đồng mười năm, mỗi mét vuông một ngày đã tám đồng rồi."
Cung Kim Minh không nhịn được nói: "Ba, ba là ba ruột của con đó, con có hố ba sao? Đây là chỗ nào? Đây là kinh thành đó! Các văn phòng xung quanh mỗi mét vuông đã mười hai đồng rồi! Nếu không ký mười năm, không thuê nguyên tòa, ba nghĩ người ta sẽ cho ba giá ưu đãi vậy à?"
"Ưu đãi?" Cung Viễn Phàm tức giận nói: "Cứ coi như không phải tiền của con thì con không xót! Cả tòa nhà năm ngàn tám trăm mét vuông, tiền thuê một ngày đã ba vạn bốn ngàn tám rồi, còn thêm sáu nhân viên phục vụ, mười nhân viên quét dọn, năm bảo vệ, mỗi tháng trả lương cho nhân viên cộng thêm bảo hiểm đã mười hai vạn, con tự tính xem - hai năm?"
Cung Viễn Phàm đưa điện thoại di động đến trước mắt hắn, bên trên là một dãy số và rất nhiều số 0 ở phía sau, "Hai năm đã hết hai ngàn tám trăm vạn!"
"Ta cũng đã nhận ra rồi, cho con đi học cái quản lý nhà hàng khách sạn gì đó đúng là lãng phí tiền, còn đòi đi du học, con nên học cho tốt về quản lý mỏ than thì hơn, cái đó nhiều tiền lại dễ kiếm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận