Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 424: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 2 ) (length: 8780)

Lý Phỉ Phỉ đi ra ngoài, Hàn Lệ Cẩm không chờ ai mở miệng, lập tức liền nói: "Các ngươi nghĩ mà xem, hôm qua ta vừa nói Cố đại sư, người kia liền sợ ngay, ta cảm thấy chuyện này còn phải do nàng, nàng chỉ cần mở miệng, đừng nói bồi thường tiền, mấy người kia còn phải chạy đến xin lỗi ta ba lượt."
Nói thì nói như vậy, nhưng ai đi tìm Cố Đường đây?
Hàn Đông Đông trực tiếp cầm điện thoại đi ra ngoài, "Ta đi gọi điện thoại cho nàng!"
Buổi chiều hai giờ, Cố Đường nhận được điện thoại của Hàn Đông Đông, chặn hết tin nhắn không để bị làm phiền, chặn rồi thì làm sao mà biết bọn họ quá đến thảm hại, sống không như ý muốn chứ?
Nàng chia nhóm cho người nhà họ Hàn, một nhóm "im lặng", tin nhắn đến chỉ sáng màn hình không kêu tiếng.
Chờ Hàn Đông Đông gọi đến cuộc điện thoại thứ ba, điểm giận dữ đã sắp bùng nổ, Cố Đường nghe điện thoại, tiện tay mở ghi âm.
"Cố Đường! Đây là do cô thiếu chúng ta, cô còn muốn thế nào nữa!" Hàn Đông Đông lúc gọi điện thoại, tự mình suy diễn một hồi, làm mình tức muốn điên.
"Anh nói không đâu vào đâu thế, ta thiếu anh cái gì? Có bằng chứng thì đưa đây, còn ta muốn thế nào, ta muốn đứng trên đỉnh thế giới, đem sự nghiệp huyền học phát triển rạng danh, ta còn muốn đi học hát, ta còn muốn thế giới hòa bình, không có đói khát, chiến tranh và bệnh tật cơ."
"Cô có ý tứ không thế, cô cứ giả ngốc ra đấy đi!"
"Có ý tứ, thấy anh tức giận đặc biệt có ý tứ."
So với Hàn Đông Đông tức đến muốn ói máu, Cố Đường có thể nói là vô cùng thong dong.
Hàn Đông Đông tại chỗ xoay hai vòng, nghiến răng nói: "Nếu không phải cô làm cho ông nội tức đến mức kia, thì sao ông ấy có thể đi đá người ta gây tai nạn bảo hiểm? Cô đưa năm mươi vạn đây, chuyện này coi như xong! Cô phá hoại hôn sự của ta và Đan Vĩnh Lan thì ta cũng không truy cứu, chúng ta coi như huề!"
"Sao anh vừa tầm thường, mà lại vừa tự tin vậy? Anh cho rằng anh là ai?" Cố Đường còn cười một tiếng, "Thật ra anh nên đi tìm Lý Phỉ Phỉ ấy, nếu nàng không đến kinh thành học đại học, thì ông nội anh lấy đâu ra cơ hội đá người gây tai nạn bảo hiểm? Nếu anh không nỡ, còn có thể đi tìm Cung Kim Minh, nếu không phải hắn sắp đặt vị trí, thì ông nội anh cũng không có cơ hội gây ra chuyện này."
"Cố Đường tôi cho cô biết ——"
"Nếu như đến Cung Kim Minh cũng không tìm được, thì anh có thể đi tìm cụ tổ anh, nếu như không phải ông ta sinh ra ông nội anh, thì hôm nay anh làm gì có nhiều chuyện bực mình thế này? Anh nói có đúng không?"
"Cô đánh rắm!"
Giọng lớn quá, Cố Đường cầm điện thoại ra xa một chút, "Đúng rồi, hôm nay anh không đi làm à? Hay là xin nghỉ rồi? Bây giờ cạnh tranh khốc liệt thế, anh như thế này không được đâu. Cố lên Đông Đông ca! Làm người có ích cho xã hội ~yeah"
"Tôi không nên gọi điện cho cô! Cô đúng là không biết hối cải! Cô rồi sẽ hối hận cho coi!"
Hàn Đông Đông cúp điện thoại, sắp tức chết, hắn từ khi có ý định ly hôn với Đan Vĩnh Lan rồi về nhà thi công chức, hắn quả thật không còn hăng hái như trước, còn bị giám đốc gọi lên nhắc nhở mấy lần.
Hắn rõ ràng đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng không hiểu vì sao, nghe Cố Đường nói như vậy, hắn lại nổi điên.
Hàn Đông Đông cầm điện thoại về, nói chuyện còn hổn hển, lắc đầu nói: "Không được, nói không lọt, cô ta căn bản không xem chúng ta là người nhà! Tao thấy cùng lắm thì bồi thường tiền, cầu cô ta làm gì! Lại còn bị cô ta coi thường!"
Hàn Lệ Cẩm thở dài, nặng lòng nói: "Đông Đông, năm mươi vạn cũng không phải số nhỏ, ai kiếm tiền dễ dàng chứ? Dù gì cô ta cũng là người kiếm tiền dễ nhất, tối nay dì lại đi cầu xin cô ta, dù gì cũng là người một nhà, cô ta không thể thấy chết không cứu chứ."
Đến hơn tám giờ tối, Cố Đường lại nhận được điện thoại của Hàn Lệ Cẩm, "Đường Đường, chúng ta thật sự đã đường cùng rồi, cháu có thể rộng lượng giúp ông nội cháu một tay không?"
"Không thể."
Câu trả lời gọn lỏn hai chữ lạnh như băng, làm cho Hàn Lệ Cẩm phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
"Đường Đường..."
"Người làm sai, là phải trả giá." Cố Đường đặc biệt đứng đắn trả lời, "Dì ba, cháu cảm thấy dì cũng không cần quản nhiều quá, các người lần này giúp ông, lần sau thì sao? Cái tính tình của ông ngoại nên sửa đi, nếu không sau này các người sẽ còn gánh tội nhiều hơn. Vì Phỉ Phỉ, các người cũng không thể dung túng như vậy được nữa."
"Chuyện này lại liên quan gì đến Phỉ Phỉ?" Hàn Lệ Cẩm lập tức hỏi lại.
"Ông ngoại thích Phỉ Phỉ nhất phải không?" Cố Đường từng bước một dẫn dắt: "Chẳng phải Phỉ Phỉ nói muốn mua nhà lớn rồi đón ông ngoại đến ở chung? Cô ta và Cung Kim Minh, lại mời cả ông già đến ở? Các người thấy Cung Kim Minh có phải kiểu người đó không? Chậc chậc, đây là đang gieo họa bất hòa vợ chồng đó, cho nên con mới nói, dì nên khuyên ông một chút, sửa tính đi."
Cúp điện thoại, Hàn Lệ Cẩm vẫn còn lo lắng chưa hoàn hồn.
Nàng chưa từng nghi ngờ Phỉ Phỉ có thể có tương lai xán lạn, cũng chưa từng nghi ngờ chuyện Phỉ Phỉ và Kim Minh không thể đến với nhau.
Nhưng mà bị Cố Đường nhắc nhở như vậy...
Tương lai vài năm sau mắt thấy được, hình như không được ổn lắm. Nhưng mà Hàn Lệ Cẩm rất nhanh liền điều chỉnh xong.
Tiến sĩ Học viện Âm nhạc quốc gia đâu có dễ tốt nghiệp, dù Phỉ Phỉ có giỏi hơn người khác cũng không nghĩ là trong vòng ba năm đã tốt nghiệp được.
Vậy tính bốn năm đi, lúc đó ông cụ đã hơn tám mươi rồi, nói không chừng cũng xuống mồ rồi, thôi cứ nghĩ đến chuyện trước mắt đã.
Hàn Lệ Cẩm cầm điện thoại ra, lại lắc đầu với những người đang chờ bên ngoài, "Cô ta vẫn không chịu mở miệng ——" Nàng tức giận nói, "Ta thấy cô ta nhất định muốn chúng ta quỳ xuống cầu xin cô ta mới chịu!"
"Cô ta không sợ trời đánh hả!" Hàn Đông Đông tức giận nói.
"Ta dám quỳ, cô ta có dám nhận không!" Hàn Lệ Tùng phụ họa.
Hàn Lệ Cẩm châm ngòi nỗi tức giận của mấy người, lại giả bộ an ủi: "Chúng ta đừng nóng giận, hay là đi tìm luật sư tư vấn thử xem?"
Đến ngày hôm sau, người nhà họ Hàn tư vấn luật sư xong, dù kết quả không mấy khả quan, nhưng ít nhất trong lòng cũng bớt hoang mang, bọn họ lại bắt đầu gọi điện cho Cố Đường.
Tóm lại chỉ cần nàng đứng ra thì có thể gọi đối phương rút đơn kiện, thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.
Nhưng lần này Cố Đường không nhận điện thoại của bọn họ, một người gọi một cuộc là được rồi, biết bọn họ sống không tốt là được, nhiều quá nàng cũng thấy nhàm chán, có thời gian này kiếm tiền không tốt sao?
Hơn nữa bản vẽ khách sạn muốn xây bể cá của tổng Lan ở nước ngoài đã hoàn thành, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ cùng đi tham dự lễ động thổ, còn có thể xem là giờ lành cho công trình khởi công.
Người nhà họ Hàn đến kinh thành là để đưa Lý Phỉ Phỉ đi học, vất vả bận rộn như vậy không mấy ngày là đến ngày khai giảng, Lý Phỉ Phỉ lần này cũng không nghĩ ở bên ngoài thuê phòng cho thoải mái, nàng không thể chờ được chuyển đến ký túc xá, cảm thấy cuối cùng cũng có thể tránh xa được những chuyện phiền phức này.
Thật là chuyện quá phiền phức.
Người nhà họ Hàn đều có công việc, lúc trước đưa Lý Phỉ Phỉ đến, mọi người đều xin nghỉ một tuần, bây giờ gặp phải chuyện này, lại còn phải giấu ông cụ, thật sự là không có kế sách gì, mấu chốt là thời gian nghỉ không đủ a!
Hàn Lập Nhẫn trở về đi làm, hai cha con bàn nhau một chút, dứt khoát kêu Hàn Đông Đông nghỉ việc trông ông cụ.
Hàn Lệ Tùng nghĩ lại, thấy cô con gái vừa giàu lại vừa có bản lĩnh, nên cũng không quá coi trọng mấy đồng lương, cô ta còn mang vẻ cao ngạo, lại giả bộ quan tâm nhắn tin cho ông chủ.
"Thật xin lỗi, gia đình tôi thật sự có việc, tôi biết khó tìm việc, nhưng tôi thật sự không còn cách nào. Vị trí này không cần giữ lại cho tôi đâu, tôi biết anh cũng khó, anh xem ai thích hợp thì cho người đó lên đi, thủ tục nghỉ việc tôi về làm sau."
Cả nhà Hàn Lệ Cẩm, ba của Lý Phỉ Phỉ là Lý Lâm Đông đã về đi làm, còn Hàn Lệ Cẩm thì tiếp tục xin nghỉ ở lại kinh thành.
Hơn nữa còn phải tiếp tục gạt ông cụ, "Đã ra đây rồi thì cứ chờ thêm chút, mùa thu cảnh sắc kinh thành đẹp lắm", còn có cái gì mà "Phỉ Phỉ mới vừa nhập học, tháng mười có hội diễn tân sinh, ông xem xong đi cũng không muộn".
Hàn Quốc Khánh không biết chuyện gì, ông vốn là gia chủ, con cháu quây quần bên cạnh ông cũng thật là vui vẻ, thế là ông tiếp tục ở lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận