Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 216: Pháo hôi vợ trước? Ta để ngươi thay đổi pháo hôi tổng giám đốc (length: 7782)

Hạ Khê Du nói: "Nàng quá mệt rồi, nàng một thân phận con dâu, mà lại còn khiến ngươi là người làm con trai cũng bị xem thường đi."
Hạ Hợp Thành cười hai tiếng, "Nàng có năng lực thì cứ làm."
Hạ Khê Du cười lạnh một tiếng, nàng còn lạ gì ca ca mình chứ? "Nói đến 8 cổ phiếu trong tay nàng kia, có một nửa là từ chỗ của ngươi mà chia ra đó?"
"Điểm này ta không bằng ngươi, trong tay ngươi tận 0,5 cổ, chẳng cần phân cho ai." Hạ Hợp Thành nói móc.
"Nếu ngươi có thái độ này, thì chúng ta chẳng có gì để nói nữa." Hạ Khê Du cười lạnh nói, "Dù sao ta là con gái đã gả đi, cho dù ba ba c·h·ế·t, ta cũng được chia không ít thứ, ta cũng không có tham vọng sự nghiệp, cũng không cần phải bị con trai con dâu cưỡi lên đầu."
Hạ Hợp Thành thu lại cái vẻ giả ngơ, "Bác sĩ nói lần này tình trạng ba không tốt lắm, không ngờ... Trước kia chẳng phải ngươi và nàng rất tốt, còn cảm ơn nàng giúp con trai ngươi học tập?"
"Ba ba nắm trong tay 143 cổ phiếu." Hạ Khê Du nói: "Ngươi không muốn sao?"
"Muốn cũng chẳng ích gì." Hạ Hợp Thành nói: "Mấy chục năm ta không tham gia Hạ thị, họp hội đồng quản trị cũng như một bù nhìn, chỉ cần làm theo ý ba ba là được, cho dù ba ba đưa công ty cho ta, ta cũng không biết nên làm gì."
"Đồ vô dụng." Hạ Khê Du lấy điện thoại ra nhìn, nhướng mày, "Cổ phiếu lại rớt rồi."
Hạ Hợp Thành đi qua liếc nhìn, "Chưa tới mười đồng, 143 cổ phiếu chỉ bán được chưa tới hai trăm triệu."
"Ta cũng không cần cổ phiếu, thứ này trồi sụt thất thường quá, không biết lúc nào trắng tay, vẫn là đổi thành tiền cầm trong tay thì tốt hơn." Hạ Khê Du liếc Hạ Hợp Thành một cái.
"Nhưng mà theo đà này, cô con dâu kia kêu con trai ngươi đi xem công ty, còn mình thì canh giữ bên cạnh ông cụ, hai người diễn trò rất giỏi. Cứ thế này tiếp diễn, đừng nói cổ phiếu, cả gia sản của hai chúng ta cũng chẳng chia được bao nhiêu." Đặc biệt là cái Hạ gia lão trạch, giá trị cũng hơn trăm triệu rồi.
Hạ Hợp Thành thở dài nói: "Cho nên không thể để cho hai người bọn họ gắn kết bền chặt được. Hơn nữa ba ba cũng là chủ tịch, chắc hẳn ông ấy cũng biết tình hình công ty. Có điều ba ba mới tỉnh lại, cứ để hai hôm nữa nói đi."
Hạ Khê Du cũng hùa theo: "Ba ba là lúc nói chuyện với Hạ Cảnh Chính thì mới p·h·át b·ệ·n·h, ai mà biết hắn chọc tức ba ba thế nào? Nếu ta là ba ba, ta cũng không để lại gì cho hắn!"
Thanh âm Hạ Hợp Thành có chút lo lắng, nói: "Lần này chắc ba ba muốn viết di chúc, có khi ngày mai ông ấy sẽ gọi luật sư tới!"
"Hừ." Hạ Khê Du cười khẩy, "Cố Đường giấu giếm kín đáo, ba ba còn chẳng biết mình sắp c·h·ế·t, thì sửa di chúc gì chứ? Cô con dâu nhà ngươi, trông có vẻ ngây thơ thôi, lại còn là một con mọt sách, nhưng tâm cơ cũng chẳng vừa đâu!"
Trong phòng bệnh đang tiến hành kiểm tra, Cố Đường một mình ngồi tại phòng khách, vừa mở điện thoại, đã thấy tin tức đỏ rực trên diễn đàn của các nhà đầu tư: Chủ tịch kiêm người sáng lập tập đoàn Hạ thị nhập viện vì b·ệ·n·h tim tái phát, hiện đang cấp cứu.
Lại nhìn qua cổ phiếu, cổ phiếu Hạ thị đã rớt xuống dưới mười đồng, điều này cho thấy điều gì, điều này cho thấy mọi người không hề tin tưởng Hạ Cảnh Chính.
Vậy nên lúc này càng phải để hắn đến công ty xem xét tình hình, nếu không thì cổ phiếu làm sao ngừng rớt được?
Cố Đường gọi điện cho giám đốc bộ phận marketing, nói: "Chủ tịch tỉnh rồi, thông báo đi."
Rất nhanh trang chủ tập đoàn Hạ thị đưa ra thông báo, nói tình trạng sức khỏe của chủ tịch đã ổn định, đang dần hồi phục sau điều trị.
Tin vừa ra, cổ phiếu từ từ ngừng rớt, sau đó bắt đầu chấn động nhẹ.
Các kiểu đồn đoán bắt đầu rộ lên.
"Phẫu t·h·u·ậ·t tim, ba ngày mới tỉnh? Chắc chắn là rất nghiêm trọng rồi."
"Ông ấy sắp tám mươi tuổi rồi còn gì?"
"Nặng như vậy, lúc xuất viện cũng không thể gắng sức được, người kế nhiệm chức chủ tịch sẽ là ai?"
"Căn cứ số cổ phần, người chiếm tỉ lệ nhiều nhất là Hạ Cảnh Chính, hắn có 188 cổ."
"Hắn á? Vậy thì tôi lại càng mất lòng tin hơn."
Rất nhanh điện thoại của Cố Đường vang lên, "Ông nội tỉnh rồi?" Là Hạ Cảnh Chính.
Cố Đường "ừm" một tiếng, "Đang ở trong kiểm tra, tôi hơi mệt."
Hạ Cảnh Chính nói: "Tôi sẽ về ngay."
"Đừng! Anh phải canh giữ ở công ty, anh phải cho cổ đông và thị trường thấy được sự cố gắng của chúng ta. Anh chờ chút đến chiều lại đến được không?"
Trước đó hai người họ đã bàn, nếu cả hai đều canh ở bệnh viện, thì bên ngoài chắc chắn sẽ tung tin đồn chủ tịch nguy kịch, sắp qua đời, cổ phiếu sẽ còn rớt thảm hơn nữa, cho nên Hạ Cảnh Chính nhất định phải canh ở công ty.
Tiện thể để các cấp cao trong công ty thấm nhuần được năng suất và hiệu quả làm việc cao của Cố tổng.
Hạ Cảnh Chính chỉ còn cách đáp ứng, hắn vừa cúp máy, Khương Ly Tinh lại gọi tới, nàng khóc sướt mướt nói: "Em còn chưa được gặp ông nội, Tiểu Quần cũng chưa gặp cố gia gia, hay là chúng ta đi thăm ông một chút, biết đâu ông lại mau khỏi thì sao?"
Hạ Cảnh Chính chỉ thấy huyết áp bỗng vọt lên, trong tai cứ ong ong đều là tiếng tim đ·ậ·p.
"Có phải cô muốn làm ông nội tôi tức c·h·ế·t không hả!"
"A! Em không có, Cảnh Chính, em không cố ý mà, anh biết em đang mang thai, không hiểu sao đợt này cảm xúc không được ổn định, trước kia lúc mang Tiểu Quần rõ ràng không phải thế này."
Hạ Cảnh Chính hít sâu một hơi, nghĩ tới cái thai này của nàng là uống thuốc có được, nói: "Cô thêm nửa tháng nữa, thì đi bệnh viện kiểm tra lại cho kỹ."
Khương Ly Tinh làm nũng nói: "Anh đi cùng em với."
Hạ Cảnh Chính trực tiếp cúp máy.
Ở đầu dây bên kia, Khương Ly Tinh lại bắt đầu ôm Tiểu Quần khóc, "Tiểu Quần, mẹ cũng không muốn thế này, sao ba con lại không để ý đến mẹ? Rõ ràng lúc đi nghỉ dưỡng hắn vẫn ngày ngày quấn lấy mẹ, không cho mẹ rời g·i·ư·ờ·n·g mà."
Đây là đang nói với con nít hả??? Hạ Dật Quần chẳng trốn tránh được, trợn mắt coi như không nghe thấy.
Hạ Thạch Tr·u·ng nằm trên g·i·ư·ờ·n·g ba ngày, đã có thể xuống đất đi lại chậm rãi, cổ phiếu công ty miễn cưỡng ổn định ở mức chín đồng.
Hôm đó Hạ Thạch Tr·u·ng vừa uống thuốc giảm đau ngủ trưa, Cố Đường bước ra thì thấy Hạ Hợp Thành đang ngồi ở bên ngoài.
"Ba." Cố Đường gọi một tiếng, "Ba có mệt không ạ? Ba đi nghỉ ngơi một chút đi ạ? Con ở đây trông cũng được."
"Mấy ngày nay vất vả con rồi." Hạ Hợp Thành thở dài: "Nói thật... Ngay cả một người làm ba như ta còn không ngờ tới, cuối cùng Cảnh Chính lại có thể cưới con."
Đây rõ ràng chính là đang muốn vạch trần, nhưng Cố Đường không muốn nghe cái này, vạch trần với nàng có ích gì, phải trực tiếp cầm chứng cứ ra thì mới hay chứ.
Cố Đường chỉ cười, nói: "Đúng là con cũng không ngờ tới mà. Những người anh ấy giúp đỡ rất nhiều, giới giải trí có mấy ca sĩ nhỏ bé như con cũng đếm không xuể, mấy nữ minh tinh trước kia anh ấy quen lại càng có cả tá, cuối cùng anh ấy chọn con, ngay cả chính con cũng không ngờ đến nữa."
Vẻ mặt nàng như đang chìm đắm trong tình yêu, Hạ Hợp Thành gắng gượng lại cười to hai tiếng, "Ha ha ha ha, không chỉ thế, trước kia bên cạnh nó còn có cả một cô thư ký."
Cố Đường lại cười một tiếng, "Vâng, anh ấy kể với con rồi, anh ấy nói đổi nữ thư ký thành nam thư ký là bởi vì chuyện này, anh ấy sợ con hiểu lầm đó ạ."
Nhất thời Hạ Hợp Thành lại không biết nên nói cái gì, Cố Đường cảm thấy như thế vẫn chưa được, ông ta đã ngủ đông mấy chục năm rồi, lần này dứt khoát phải dùng hết toàn lực mới được.
Cố Đường nói thêm: "Ba, lúc ba vào thăm ông thì đừng nói chuyện cổ phiếu hay công ty gì nhé, lỡ như ông bị k·í·c·h ·đ·ộ·n·g thì khổ. Công ty đã có Cảnh Chính trông rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận