Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 173: Rời đi bất hiếu tử tôn sau ta lên như diều gặp gió (length: 7928)

Cố Đường vẫn luôn xem hắn như người bình đẳng mà đối đãi, Cố Tùng Duy hiện tại thật sự không sợ gì cả, muốn nói gì cũng đều trực tiếp nói ra.
"Ở nhà ta đã học rồi." Cố Tùng Duy đối diện với chủ nhiệm giáo dục, một chút sợ sệt cũng không có, "Ta muốn học từ lớp năm."
Chủ nhiệm giáo dục liếc nhìn Cố Đường đang cười tủm tỉm cổ vũ, vậy thì cứ theo quy trình thôi, hắn trước tiên lấy từ trên giá sách hai tờ bài thi lớp một bảo Cố Tùng Duy làm.
Bài thi lớp một, tổng cộng chỉ có một mặt đề, thời gian làm bài một tiếng, từ từ làm thì nhiều nhất nửa tiếng có thể viết xong.
Cố Tùng Duy làm xong hai bài thi ngữ văn và toán, cũng còn chưa tới nửa tiếng.
Chủ nhiệm giáo dục chờ hắn viết xong, cầm lên xem, nhướng mày nói: "Cũng khá đấy chứ."
Cố Tùng Duy quay đầu lại cười với Cố Đường, nói: "Lớp ba! Con làm được bài lớp ba!"
Cứ như thế đến trưa, chủ nhiệm giáo dục vẫn xem hắn làm bài, sau khi xem mấy bài thi của Cố Tùng Duy, chủ nhiệm giáo dục nói: "Bài thi lớp năm của nó vẫn có sơ hở, nhưng có thể thấy được nền tảng rất tốt, tiếng Anh cũng có cơ sở. Còn hơn một tháng nghỉ hè, trong một tháng này để nó học cùng lớp bốn, khai giảng thì lên lớp năm."
Cố Tùng Duy hài lòng, Cố Đường nói cảm ơn, dẫn Cố Tùng Duy ra ngoài, tiện đường đi dạo ở thị trấn, vừa khéo gặp một phụ huynh trong thôn Bình Hưng đang đưa con đi học ở thị trấn.
Người này liếc mắt nhìn Cố Tùng Duy, thấy thằng nhóc rách rưới ngày xưa, ai ai cũng có thể đánh có thể mắng, giờ đã mặc quần áo mới, lại nghĩ đến mấy vạn cân hành tây của Cố Đường, công khai đối đầu thì không dám, nhưng không nhịn được.
Người này nói: "Sao còn chưa cho nó đi học? Ta nghe ông Tiền nói rồi, ở trường học vẫn không thấy nó. Trẻ con vẫn là phải đi học, nó... Ít nhất cũng chín tuổi rồi chứ? Để chậm trễ nữa, đợi đến lúc tốt nghiệp đại học thì cũng phải hai lăm hai sáu."
Nói là đại học, nhưng nàng không cảm thấy thằng nhóc này có thể học đại học, trong thôn của nàng có ai học đại học đâu, nó là cô nhi thì càng không cần nghĩ, có thể lên được chức cao thì đúng là do bà Cố có số tốt.
Cố Đường nhìn thấy trong mắt người này sự ghen tị gần như tràn ra, nàng khẽ nắm tay Cố Tùng Duy, Cố Tùng Duy cúi đầu, làm bộ dạng ngượng ngùng.
"Hôm nay dẫn nó đến trường học xem, thầy cô còn cho nó làm bài kiểm tra, nói là có thể nhảy lớp."
Cố Tùng Duy ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Là bà nội dạy tốt ạ."
Các ngươi cứ mạnh miệng đi! Người kia cười hai tiếng, "Con trai nhà ông Tiền cũng học lớp ba, đến lúc đó bảo nó chiếu cố cho ngươi."
Nói chuyện vài câu, Cố Đường về đến nhà, ghế còn chưa ấm thì cửa đã bị người gõ vang, âm thanh vội vàng như sắp khóc đến nơi, "Là nhà bà Cố hả?"
Là tiếng của thôn trưởng, bên cạnh còn có một người, "Không sai, nhìn con chó trong sân nhà bà ta kìa, chính là nhà bà Cố đấy!"
"Bà Cố ơi, cầu bà mau cứu mạng tôi với!"
Cứ gọi thế này thì cũng không hay lắm, Cố Đường mở cửa, thôn trưởng cả người lao vào.
"Bà Cố ơi! Lần này xong rồi! Hai ngày trước có con chuột bò vào trong thôn làm hư hỏng tủ điện, cũng không biết nó chạm phải chỗ nào, nói chung là mất điện."
"Cũng không biết ai cầm đầu, không biết có phải là người trong thôn mình hay không, thừa cơ mò vào lều của ông Hoàng, mười mẫu hành tây, đều bị giày xéo hết cả, tôi xem mà đau lòng, cũng trách sao ông Hoàng muốn kiện chúng ta."
"Từ từ, cái gì mà muốn kiện chúng ta — "
Thôn trưởng vui vẻ, lại nghe thấy nửa câu sau của Cố Đường, "Cái gì gọi là chúng ta? Ai là chúng ta với ngươi? Ta còn không ở trong thôn, hắn muốn kiện cũng không kiện được ta."
Mặt thôn trưởng lập tức sụp xuống, "Hắn muốn kiện cả thôn! Thật đó, mười mẫu hành tây trị giá hơn trăm vạn, hắn nói vụ án này sẽ bị khép vào tội đặc biệt nghiêm trọng! Phải ngồi tù!"
Cố Đường hoàn toàn không nghĩ đến người ở thôn Bình Hưng lại to gan lớn mật như vậy, nàng vốn chỉ muốn kích động bốn anh em nhà họ Lưu, không ngờ cả thôn cũng không có người tốt nào.
Cố Đường liếc mắt nhìn thôn trưởng, "Đêm hôm đó ông đi đâu?"
"Tôi say... ngủ sớm rồi. Uống rượu hại người mà!" Thôn trưởng hung hăng vỗ đùi, "Nếu như tôi canh ở trước lều, ít nhất có thể trấn giữ, thiệt hại cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy!"
Được thôi, vị thôn trưởng này cũng có phần.
Thôn trưởng vẫn đang khóc lóc kể lể, "Ông Hoàng keo kiệt quá, tôi đã nói với ông ta từ trước là sẽ xảy ra chuyện, ông ta trồng mười mẫu hành tây, tính ra cũng gần hai trăm vạn, cho dù tiền nhận thầu theo hợp đồng quy định, ít nhất cũng phải chia chút hoa hồng, mỗi nhà cho năm sáu trăm, cộng lại cũng chẳng quá mười mấy vạn, ông ta lại không chịu, cứ nói tất cả phải làm theo hợp đồng, chẳng có thêm gì. Thế chẳng phải xảy ra chuyện rồi sao?"
"Bây giờ ông ta muốn kiện chúng ta, bảo chúng ta bồi thường tổn thất, cái này — cả thôn Bình Hưng gom hết cũng không có nổi hai trăm vạn đâu!"
Thôn trưởng lau nước mắt, tha thiết nhìn Cố Đường, "Tôi đến là muốn bà giúp tôi tính xem, tôi còn làm thôn trưởng được không?"
Cố Đường hỏi ngược lại một câu, "Ông tự thấy thế nào?"
Biểu cảm của thôn trưởng cứng đờ, "Chuyện này tôi thật sự không biết mà!"
"Ông nếu không biết thì đó là bỏ bê nhiệm vụ, gây ra tổn thất kinh tế đặc biệt lớn cho người nhận thầu đất là ông Hoàng. Nếu ông biết thì đó là biển thủ, là — "
"Không được ăn nói lung tung! Tôi không biết!"
Cố Đường thở dài, "Ta không quen ông Hoàng, cũng không quản chuyện bổ nhiệm thôn trưởng, thứ ba lại càng không quản chuyện điều tra phá án, ông nói ông đến cầu ta làm gì chứ?"
Thôn trưởng cầu xin nàng chính là muốn có chút an ủi trong lòng, nhưng hôm nay nghe lời này thì lại càng lo lắng.
"Bà Cố à, bà cũng không thể qua cầu rút ván thế được! Nếu không phải tôi, bà có điện dùng sao? Bà có nước dùng sao?"
Thôn Bình Hưng thối nát đến tận xương tủy, Cố Đường cũng lười nói với hắn về chuyện một thôn trưởng nên làm như thế nào.
"Vậy ông nói một chữ đi, tôi cho ông bói."
Thôn trưởng do dự một lát, "Vậy thì chữ Tào đi, tôi họ Tào."
Cố Đường cầm giấy bút viết chữ ra, nói: "Ông xem, chữ Tào trên đầu có nhiều chữ khẩu, chứng tỏ ông có khẩu thiệt thị phi, chữ Nhật nằm bên dưới, đó là nhật bị che lấp, tiền đồ không có ánh sáng."
"A!" Thôn trưởng kêu lên: "Sao tiền đồ lại không có ánh sáng?"
Cố Đường nói: "Nhưng dù sao vẫn còn chữ Nhật, có nghĩa là nếu ông có thể vượt qua được những chuyện khẩu thiệt thị phi này thì có thể nhìn thấy ánh mặt trời."
Thôn trưởng thở dài một hơi, cầm tờ giấy có chữ Tào đi ra ngoài.
Cố Tùng Duy từ trong phòng đi ra, khó nói thành lời nói: "Bà ơi, ông ta như thế mà còn đi bói toán à?"
Cố Đường nhún vai, "Ai biết." Nàng quay đầu nhìn Cố Tùng Duy một cái, "Sao lần này con không nói bà gạt người?"
Vẻ mặt Cố Tùng Duy không tự nhiên, nói: "Ông ta là thôn trưởng chắc chắn không làm được nữa, không cần xem chữ con cũng biết, bà nội nói vậy chẳng qua là muốn đuổi ông ta đi mà thôi."
Cố Đường cười hai tiếng, tâm trạng hôm nay của nàng rất tốt, "Đi thôi, chúng ta ra chợ mua nửa cân thịt ba chỉ, tối ăn thịt kho tàu."
Đúng lúc Cố Đường phát hiện gừng đã nảy mầm dài đến mười centimet thì thôn trưởng họ Tào bị miễn chức.
Đến lúc Cố Tùng Duy thi cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối và đứng nhất toàn khối thì ông Hoàng đã hủy bỏ hợp đồng nhận thầu với thôn Bình Hưng.
Thôn Bình Hưng trên dưới đều vui vẻ, ra sức trồng lại hành tây.
"Tốt rồi, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta phát tài rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận