Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 159: Rời đi bất hiếu tử tôn sau ta lên như diều gặp gió (length: 13600)

Lý Hồng còn thật sự mở miệng gọi hai tiếng, Đại Hoàng không thèm để ý nàng, mà là vòng quanh Cố Đường kiếm cái không ngừng, cái đuôi hận không thể quẩy lên tận trời.
"Đồ chó!" Lưu Đại Mãn không tin tà tiến lên liền muốn đá Đại Hoàng, Cố Đường trực tiếp ra lệnh một tiếng, "Cắn hắn!"
Chẳng phải người ta vẫn nói chó là bạn tốt nhất của loài người đấy sao? Đại Hoàng lập tức nhe răng trợn mắt muốn xông tới, dọa cho Lưu Đại Mãn lảo đảo lùi về sau, suýt chút nữa thì ngã.
Đám người đứng xung quanh lại được trận cười, "Đúng là không phải chó nhà hắn!"
"Được rồi, về thôi." Cố Đường gọi Đại Hoàng, lại liếc nhìn Lưu Đại Mãn, "Trước kia Đại Hoàng để cho ngươi đá, là nể mặt ta, về sau ngươi nếu còn rảnh việc mà trêu chó nhà ta, bị cắn đúng là đáng đời!"
Lưu Đại Mãn cúi đầu không nói gì, hôm nay đúng là quá mất mặt!
Cố Đường lại quét mắt nhìn đám người Lưu gia trong viện, từ người lớn đến trẻ nhỏ, từ con trai con dâu cho đến cháu nội cháu ngoại, ánh mắt dừng lại trên Lưu Mạch Kim - kẻ đã giết Đại Hoàng để ăn thịt, "Các ngươi có phải quá tiện không vậy?"
Người nhà họ Lưu im thin thít, vợ chồng lão Tứ gia tức giận nói: "Đi lẹ đi, có cần chúng ta tiễn không?"
Thôn trưởng nhướng mày, "Xã hội chủ nghĩa hài hòa xã hội mà ngươi quên rồi à? Thuốc chuột đâu, lấy ra cho ta!"
Lưu Đại Mãn hung hăng trừng mắt Phòng Tuệ Lan một cái, sau đó từ trong phòng cầm ra đủ ba gói thuốc chuột, trong đám người lập tức có người "Ối chao" một tiếng, "Nhiều vậy, nhà ngươi nuôi chuột chúa chắc."
"Đủ để hạ độc chết chuột trong toàn thôn."
"Còn nói là không muốn hại bà ấy."
"Sau này cẩn thận chút, mẹ ruột còn dám hạ độc, người không thân thích như chúng ta, chỉ sợ liếc hắn một cái trên đường cũng bị thù đấy."
Mọi người một bên xúm vào mỗi người một câu, một bên cầm đồ đạc của Cố Đường tiễn bà đến lão trạch.
Nơi này cách đường cái rất xa, cách tháp nước giếng điện cũng vậy, chủ yếu là người già ở, có vẻ rất yên tĩnh.
Thôn trưởng đẩy cửa lớn lão trạch ra, lông mày liền nhíu lại, quá rách nát. Thôn Bình Hưng của họ vốn dĩ không phải là nơi giàu có gì, so với thị trấn thì ít nhất lạc hậu mười năm, so với thành phố lớn thì càng không chỉ 15 năm, cái viện tử này còn rách nát hơn nhà của đại đa số người dân ở thôn Bình Hưng, xem như là phong cách những năm 60-70, từ lúc xây xong đã không sửa sang lại.
Trong sân đầy bụi và lá rụng, góc sân có một cái giếng hỏng, mái bếp thì thủng lỗ chỗ, tường thì sứt nửa bên, gian chính giữa lại là một dãy năm gian nhìn rất đẹp mắt, nhưng cửa sổ thì không có lấy một miếng kính, để sửa lại thì không những tốn sức mà còn tốn tiền nữa.
Với khoản tiền dưỡng lão tám trăm đồng một tháng của bà, trừ tiền ăn ra thì chắc đến khi bà xuống mồ cũng chưa sửa xong được.
Nếu như ở những thôn có phong tục tốt hơn, thì thôn trưởng có lẽ đã kêu Cố Đường về nhà ông ta ở tạm hai ngày, hoặc là sắp xếp vài người dân đến giúp bà thu xếp một chút.
Nhưng rõ ràng thôn Bình Hưng không phải là nơi tốt đẹp như vậy, thôn trưởng cũng không muốn quản nhiều, cũng sợ phiền phức, ông ta nói: "Tuy là cái viện này hơi tồi tàn, nhưng mà dù sao cũng không cần phải nhìn sắc mặt ai. Cô cứ từ từ thu dọn, cũng coi như có việc làm, không đến nỗi quá rảnh mà nghĩ ngợi lung tung."
Cố Đường đã đoán trước được kết cục này, nhưng bà cũng không quan tâm, hơn nữa bà cũng chẳng định ở cái thôn nát này lâu.
Bà phải thu xếp lũ bạch nhãn lang kia còn chưa đủ hay sao?
Bên ngoài thế giới phồn hoa như thế, toàn là đồ điện gia dụng hiện đại, lẽ nào bà lại muốn ở trong thôn à? Chắc là bà có bệnh mới vậy!
Cố Đường cười nói: "Làm phiền thôn trưởng rồi, thôn trưởng nói đúng, tôi cứ từ từ thu xếp là được." Bà quay sang đám dân làng tuy đến để đưa bà nhưng thực chất là để xem náo nhiệt, "Cảm ơn mọi người đã giúp tôi."
Bà bỗng thở dài một tiếng, giống như vừa trút được gánh nặng, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Trước kia tổ nãi nãi tôi là Cố bà cốt nổi danh cả mười dặm tám thôn, xem bói xem phong thủy không ai sánh bằng, cái biển hiệu của bà ấy còn có năm đóa hoa mai đỏ, hồi đó đến cả vương gia còn muốn mời bà ấy xem ngày cưới gả con gái đấy."
Trên thế giới này có hai loại người rất tin vào chuyện huyền học, một loại cực kỳ giàu, một loại cực kỳ nghèo, Cố Đường thì thuộc về loại thứ hai.
Nghe Cố Đường nói như vậy, có mấy người đang định đi thì dừng bước lại.
Cố Đường nói: "Nghề của nhà tôi là chỉ truyền cho con gái không truyền cho con trai, tiếc là tôi lại không sinh được cô con gái nào... Haizz, nhớ năm xưa --"
"Cô bà tôi vào xem, vừa thấy đứa trẻ mặt mày xám ngoét, đầu ngón tay thì quặp cả vào, đây đâu phải là gặp đồ không sạch sẽ, mà là bị cương thi cọ vào nhiễm phải thi độc. Cô bà tôi tiến lên, quát một tiếng! Niệm cửu tự chân ngôn, lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền, trừ tà! Một làn khói đen xám bay ra từ trên người đứa trẻ, đứa bé liền ngất đi."
"Chỉ một vụ đó thôi, cô bà tôi đã kiếm lời được hai trăm đồng đại dương! Mọi người biết đại dương không?"
"Sao lại không biết!" Trong đám người có người đáp lại: "Nghe nói hồi đó mà không phải ở thành phố lớn, thì mười đồng đại dương đã có thể sống rất sung túc rồi, cái đó là... tám vạn đồng?"
Các nhà ở thôn Bình Hưng, kể cả thôn trưởng, quanh năm suốt tháng đừng nói là có dư, ngay cả một vạn đồng còn ít người thấy, nhất thời mọi người đều im lặng.
Cố Đường cao siêu biên chuyện, tình tiết lên xuống hồi hộp, cuối cùng tiền thù lao lại khiến tất cả mọi người đỏ mắt, nhất thời ai nấy đều trầm mặc.
Cố Đường nói xong chuyện mình bịa, lại thở dài: "Tóm lại là vào cửa huyền học nhà tôi, kiểu gì cũng sẽ có ba thiếu năm tàn, cô tôi nói số mệnh của tôi là mệnh cứng rắn, ngại người khác, chỉ là có trắc trở với người nhà, trước kia tôi để ý đến lão Lưu, còn cả bốn đứa con trai tôi, nên không dám ra tay, bây giờ thì tôi không lo rồi."
"Nếu chúng nó đã đuổi tôi ra ngoài, còn ký cả giấy đoạn tuyệt, thì chắc chắn là quả báo không đến với bọn nó nữa, sau này mọi người có việc gì thì đến tìm tôi."
Cố Đường đảo mắt nhìn quanh, nhớ lại mấy chuyện lặt vặt trong trí nhớ của nguyên chủ về những người dân trong thôn, nói: "Tiết Sơn Hỉ, nhà ngươi sắp có hỷ sự, ta chúc mừng trước một đời, khi nào có trứng gà ta muốn cái lớn nhất nhé."
"Hồ Tự Cường, nhà ngươi sắp có họa sát thân, nhưng mà cũng không phải chuyện xấu, cẩn thận một chút là được."
Cố Đường nói xong cũng không quay đầu lại vào sân, đóng hai cánh cửa gỗ phên gió vào. "Nơi này về sau sẽ là nhà tạm của chúng ta."
Thiết tướng quân liền bay thẳng lên ngọn cây đại thụ trong sân. Đại Hoàng thì vội vàng tuần tra và đánh dấu lãnh thổ mới của mình, Tiểu Hoa đứng trong sân kêu meo meo hai tiếng.
Bên ngoài tiếng ồn ào rất nhanh đã trở lại yên tĩnh, dân làng đều đã về nhà, nhưng trên đường về lại không hề bình yên, mọi người đều bàn tán về Cố Đường.
"Nhà bà ấy trước kia làm bà cốt hả? Sao tôi không biết?"
"Mày biết cái gì mà biết! Không nghe người ta nói là cô bà hả, lúc đó mày có ở đó không?"
"Vậy cũng không thể nào trong thôn không có ai biết được chứ."
"Người ta ra tay một lần đã có mấy vạn đồng, nhà mày lấy đâu ra tiền để trả?"
"Mày nói xem bốn anh em nhà họ Lưu có biết mẹ họ có tài năng đó không?"
"Tôi đoán là không."
Lập tức có mấy người hay chuyện đi về phía nhà họ Lưu.
"Lưu Đại Mãn? Lưu Đại Mãn! Chỗ chúng ta đưa bà mẹ mày đến, mày đừng có lo lắng." Trong giọng nói ẩn chứa ý cười, rõ ràng là tới để trêu tức.
Lưu Đại Mãn không mở cửa, tức tối nói: "Vậy mày còn không mau về đi, trời tối rồi, cẩn thận ngã xuống hố bây giờ."
"Cái con người mày, trách sao ngay cả mẹ mày cũng không ưa, đến cả một câu cảm ơn cũng không nói?"
"Tao cảm ơn tổ tông mười tám đời nhà mày!"
Đó rõ ràng là đang mắng chửi, người này liền đá mạnh một cái vào cửa, "Đồ lòng lang dạ sói, mẹ mày đã lớn tuổi thế rồi, cho chúng mày hết, tiền cũng cho chúng mày, mà chúng mày lại bỏ mặc bà ấy!"
"Liên quan gì đến mày! Nếu mày muốn nuôi bà ấy thì đưa bà ấy về đi, đợi bà ấy chết rồi thì mày còn có thể chiếm không cái nhà nát và mảnh đất đó."
Thấy hai người sắp cãi nhau to, người đi cùng khuyên nhủ: "Lưu Đại Mãn, mẹ mày có thể nuôi bốn đứa chúng mày lớn từng này lại còn khỏe mạnh, chứng tỏ bà ấy là người có năng lực đấy, mày làm như vậy không sợ sau này bà ấy lại phát đạt à?"
"Bà ấy mà phát đạt? Bà ấy mà phát đạt tao xin làm thôn trưởng luôn! Bà ấy chỉ biết trồng trọt thôi, bây giờ không còn sức khỏe như trước nữa, với cái vườn cũ trước sau kia thì không nổi một mẫu, bà ấy nuôi thân mình còn khó."
Lúc này Lưu Nhị Tráng cũng không nhịn được lên tiếng: "Tao nói mấy người có phiền không đấy, đêm hôm khuya khoắt không về nhà, cứ thích làm ầm ĩ ở cửa nhà tao, rảnh rỗi thế thì lên núi chặt củi săn bắt đào măng đi!"
"Hừ! Đồ không có lương tâm." Mấy người kia hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Bốn anh em nhà họ Lưu mới làm ra chuyện như vậy, đương nhiên không thể tụ tập một chỗ, không phải vì xấu hổ, mà là khi tấm bình phong cuối cùng được vén lên thì ai nấy đều thấy người kia có ý tính toán cho riêng mình, lòng người ai nấy đều thấy lạnh lẽo.
Trước đây khi Cố Đường còn ở đó thì bọn họ “nhất trí đối ngoại”, luôn nghĩ cách làm sao không để Cố Đường chiếm tiện nghi, bây giờ Cố Đường rời đi chỉ có một đêm, thì bốn anh em này đã bắt đầu khó chịu khi đối phương chiếm tiện nghi của mình.
Lý Hồng liền nói với Lưu Đại Mãn: "Chúng ta không thể ăn cơm cùng nhau, thằng tứ nhà mày mỗi lần ăn cơm như quỷ đói đầu thai, rõ ràng toàn làm không, thì đi ra ngoài có một ngày thôi, nó sao có thể ăn được nhiều vậy?"
Lưu Đại Mãn cũng nói: "Cũng không thể cùng thằng hai ăn cơm, thằng hai mỗi lần ăn cơm chỉ toàn gắp thịt, không hề nghĩ cho ai, nhà nó còn có hai đứa con nít, mà nó ăn còn nhiều hơn người khác!"
Nhà của Lưu Nhị Tráng cũng tương tự, anh ta nói với Trương Mỹ Quyên: "Không thể ăn cơm cùng thằng cả, người ta vẫn nói nửa lớn nửa nhỏ ăn chết lão, con của bọn nó vừa hay mười hai tuổi, dựa vào cái gì mà phải để tao nuôi nó?"
Nhà của lão tam cũng nói: "Phải nghĩ cách mới được, nếu không chúng ta là thiệt nhất."
Lão tứ thì càng trực tiếp: "Để mai tao qua nhà mẹ mày ở hai ngày, khóa kín nhà kho với phòng lại, mặc kệ bọn nó."
Nhà họ Lưu không được yên tĩnh, cả thôn Bình Hưng này thực tế cũng bị Cố Đường quấy đến không yên. Nhất là hai nhà bị bà điểm mặt chỉ tên.
Nghe nói sắp có hỷ sự là Tiết Sơn Hỉ còn khá khách khí: "Ai, bà ấy một thân một mình cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi biết mà, chỉ muốn kết thiện duyên thôi mà, nếu mai nhà tôi có dư trứng gà thì tôi sẽ mang đến cho bà ấy một ít."
Hồ Tự Cường tức giận: "Họa sát thân? Tao chờ! Bà ấy tưởng bà ấy là ai, bà ta chỉ là một bà già bị con đuổi ra ngoài, bà ấy mà giỏi thì làm sao lại bị đuổi đi? Bà ta mơ mộng hão huyền thôi! Chẳng qua là muốn dọa người, cái gì tao cũng đã trải rồi, bà ta chỉ muốn kêu tao đến cầu bà ta thôi, xong lại vòi tiền rồi dùng tiền tiêu tai, bà ta nằm mơ!"
Hồ Tự Cường tức đến phát điên, "Bà ta bị đuổi ra ngoài thì đáng thương thật đấy, nhưng cũng đâu thể trù người ta được! Trước kia là một người siêng năng chịu khó, sao càng già lại càng động tâm tư xấu! Tao đợi! Tao kiểu gì cũng phải khiến bà ta gặp họa sát thân không thể!"
Xung quanh có dân làng an ủi anh ta, nhưng đa phần vẫn là hóng chuyện.
Mặt trăng dần lên giữa không trung, Cố Đường mới mang hết đồ vào phòng, liền nghe thấy Đại Hoàng kêu.
Cố Đường lên tiếng, con chó ban nãy còn hung dữ sủa vang giờ đã trở nên yếu ớt kêu "Ư ư", Cố Đường đi lên xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: "Mày yên tâm, nhất định không để mày chịu đói chịu khổ."
"Cố nãi nãi." Ngoài cửa sân truyền đến một tiếng gọi nho nhỏ.
Chính là Tiểu Cẩu Tử mà đời trước nguyên chủ muốn nuôi, nhưng bị người nhà họ Lưu đuổi đi.
Năm nay đã tám tuổi, ngay cả họ cũng không có, sống lang thang bằng cách lượm ve chai và ăn cơm thừa của người ta.
Cố Đường mở cửa ra, vẫn là hình ảnh gầy gò khô héo như trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan.
"Vào đi." Cố Đường kéo tay cậu nhóc, đưa cậu vào.
"Cố nãi nãi, con nghe nói là bọn họ không cần bà nữa, là vì bà cho con ăn cơm đúng không? Cố nãi nãi, con có lỗi với bà, bà là người tốt nhất với con, là con hại bà."
Nước mắt lăn dài trên mặt cậu, bàn tay cậu cũng rất bẩn, nhưng ai cũng đừng chê cười ai, đến Cố Đường còn chẳng sạch sẽ hơn được bao nhiêu.
"Không cần để ý đến chúng nó. Đến mai con dọn đồ đến đây, chúng ta ở cùng nhau!"
Nói tóm lại, rồi từ từ mọi thứ sẽ đến, cái gì rồi cũng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận