Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 446: Đi mẫu lưu tử? Kia còn là đi phụ đi ( 1 ) (length: 8367)

"Gọi người." Cố Đường cất giọng nói.
Bên ngoài bước vào hai nha hoàn có dung mạo xinh đẹp, khép nép hành lễ quỳ gối, nói: "Cô nương, có gì sai bảo ạ?"
"Đến chỗ mẫu thân ta xem thử nàng thế nào rồi, ta muốn đi thăm nàng."
Xuân Hoa bên trái đáp lời "Dạ" rồi định bước đi, Thu Nguyệt bên phải chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: "Cô nương cứ đi thẳng là được, người đi thăm phu nhân, phu nhân lúc nào mà chẳng rảnh."
Cố Đường nói: "Ngươi chỉ cần hỏi thôi."
Xuân Hoa kéo Thu Nguyệt một cái rồi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Đường.
Kỹ năng biểu hiện cơ bản của nàng đều bị giảm xuống 20, lực hướng tâm và diễn kỹ hầu như không tăng thêm, ba cái giữ được hiệu quả 100 duy nhất là: cắt giấy, huyền học và làm ruộng.
Nhưng ba kỹ năng này không giúp ích nhiều cho nhiệm vụ của nàng, thân phận hiện tại của nàng là trưởng nữ Nam Nguyên Bá, sắp trở thành chính phi của Tề vương, ba kỹ năng này chỉ có thể để tiêu khiển.
Trong thế giới này, chỗ dựa lớn nhất của nàng chính là tố chất thân thể phi thường thoát tục mà hệ thống phân phối cho người làm nhiệm vụ, thông thường mà nói, chỉ cần không liều mạng tìm đường chết, thì những người như các nàng đều có thể sống đến hết tuổi trời.
Nguyên chủ gả vào Tề vương phủ ba tháng liền mang thai, lúc sinh con thì bị người động tay chân gây khó sinh, điều dưỡng trên giường nửa năm rồi qua đời.
Trong thời gian dưỡng bệnh, Tề vương còn rất để tâm ngấm ngầm ám toán đủ kiểu, thậm chí chuyện đưa một nữ nhi khác của Cố gia vào làm kế phi, ban đầu là do chính nguyên chủ đề xuất.
Tề vương tâm địa độc ác, lại không thiếu thủ đoạn, cả vương phủ đều do hắn quyết định, mà đây còn là xã hội nữ nhân cơ bản chỉ có thể ở hậu viện.
Cố Đường muốn trốn khỏi cái kịch bản giết người "mất mẹ mất con", điều đầu tiên cô làm là không thể mang thai.
Không những không thể mang thai, ngay cả chuyện động phòng cũng phải tránh đi, cô tuyệt đối không muốn dây dưa gì với Tề vương.
Muốn trốn tránh chuyện động phòng, điều đầu tiên cần làm, là phải kéo theo luôn cả Cố Tam Nương, người mà Tề vương yêu thích ở Cố gia.
Cố Tam Nương là một người rất có dã tâm, chỉ cần nhìn việc cô ta có thể thông đồng với Tề vương, có thể khiến Tề vương vì cô ta giết người, thậm chí ngay cả con gái mình cũng giết, thì đủ hiểu thủ đoạn của cô ta.
Hơn nữa việc để cô ta ở ngay trước mắt mình còn an toàn hơn nhiều so với việc thả hai người họ ra ngoài nhúng chàm.
Tiếp theo đó là dựa vào Cố Tam Nương kích thích hắn, khiến hắn tự mình tìm đường chết.
Thế giới này đúng là cần phải lên kế hoạch cẩn thận. Cố Đường phác thảo một lượt đại khái phương châm, Xuân Hoa và Thu Nguyệt đi vào, khom người nói: "Cô nương, phu nhân mời ngài sang."
Cố Đường đứng dậy ra khỏi viện, cô là đích trưởng nữ của Nam Nguyên Bá, ở một tiểu viện hai gian, dưới tay có tám nha hoàn và bốn bà vú trông coi, cách chính viện cũng rất gần, chỉ cần đi qua một khu vườn hoa nhỏ là tới.
Ở cửa chính phòng, nha hoàn nhỏ vén rèm lên, rồi cất tiếng thanh thúy thông báo vào trong: "Đại cô nương đến rồi."
Cố Đường đến gian phòng phía tây, nhìn thấy Nguyễn thị, mẫu thân của nguyên chủ đang ngồi trên chiếc giường La Hán cạnh cửa sổ, bà cũng là phu nhân của Nam Nguyên Bá.
Nguyễn thị năm nay khoảng hơn bốn mươi, gả cho Nam Nguyên Bá đã hai mươi lăm năm, sinh bốn người con, chỉ còn lại hai, ngoài Cố Đường ra, còn có anh trai cô, hiện giờ là thế tử của Nam Nguyên Bá.
Nguyễn thị mỉm cười với cô, nói: "Con gái của ta, mới đây mà con đã sắp xuất giá rồi, con có chuyện gì gấp à?"
Cố Đường cười cười, ngồi xuống cạnh bà, nói: "Con muốn để Thu Nguyệt ở lại trong nhà."
Nguyễn thị "A" một tiếng, hoàn toàn không để tâm, "Chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn, con muốn mang ai đi thì mang." Bà tuy nói vậy, nhưng vẫn luôn nhìn Cố Đường, rõ ràng là đang đợi cô nói có chuyện gì.
Cố Đường nói: "Lúc nãy con gọi bọn họ tới hỏi người có rảnh không, là đang ám chỉ con có chuyện gấp muốn nói, nếu có ai ở đây thì mau chóng đuổi đi. Mà Thu Nguyệt hình như không nghe ra, còn nói người lúc nào mà chẳng rảnh, ẩn ẩn có ý nịnh bợ, tính tình thế này thì không hợp để hầu hạ ở Tề vương phủ."
Đặc biệt là cô muốn đối phó với, và cả Cố Tam Nương kia nữa. Đám nha hoàn bên cạnh không chỉ cần trung thành, mà còn phải biết nhìn sắc mặt, cho dù không thông minh, thì cũng phải thật thà, cô nói gì thì làm nấy.
"Con nói phải." Nguyễn thị tươi cười nhạt đi, "Loại người này thì không thể mang theo được, chúng ta cũng chỉ là một phủ bá tước, còn Tề vương thì là đường đệ của bệ hạ, khi còn nhỏ từng làm thư đồng cho bệ hạ, bệ hạ còn thân với hắn hơn cả huynh đệ ruột. Tính tình Thu Nguyệt như vậy, không nghe lời thì chỉ là phụ, nhỡ đâu bán chủ cầu vinh thì sao?"
"Mẫu thân." Cố Đường gọi một tiếng, đúng lúc thể hiện vẻ ngạc nhiên, mẹ của nguyên chủ rất ít khi nói chuyện kiểu này với nguyên chủ, tuy có dạy cô quản gia, và cách đề phòng thiếp thất, nhưng việc thẳng thắn ám chỉ phủ Tề vương không phải là nơi tốt thì đây là lần đầu.
"Mới đây mẹ vừa nằm mơ." Cố Đường thở dài, "Trong mơ thế nào thì không nhớ nổi, nhưng lúc tỉnh lại thì con chợt nhớ ra, những năm nay phụ thân... đừng nói thông phòng nha hoàn, ngay cả thiếp có danh phận cũng đã hơn mười người rồi."
Vẻ mặt Nguyễn thị như thường, "Mười bảy người."
"Vậy sau này... chờ con vào Tề vương phủ, Tề vương gia lại được bệ hạ ân sủng, hoàng gia vốn chuộng đa tử đa phúc, thì thiếp thất của hắn cũng sẽ không thiếu."
Nghe con gái nói vậy, vẻ mặt Nguyễn thị chẳng những không buồn bã mà ngược lại còn rất vui mừng.
"Cuối cùng thì con cũng thông suốt, chuyện này trước đây ta cũng không dám nói sâu với con như vậy."
"Có lẽ bồ tát vẫn thương con." Cố Đường thở dài, "Lúc đó mẫu thân dạy con phải nạp thiếp cho Tề vương, con tuy đồng ý nhưng mãi đến hôm nay mới hiểu được ý nghĩa của việc nạp thiếp là gì."
Nguyễn thị vỗ vỗ tay cô, "Ta vẫn là câu nói đó, sau khi con vào cửa rồi, nếu thấy người nào ở trong phòng của hắn có tướng mạo tốt, lớn tuổi, hầu hạ lâu năm, thì cứ hỏi thăm nhiều một chút. Mặc dù loại người này đều xuất thân từ thông phòng nha hoàn, không đảm đương được vị trí trắc phi, nhưng được một thân phận thị thiếp có phẩm cấp, thì cũng có lợi cho con."
Cố Đường gật gật đầu, "Con hiểu rồi. Cần tìm người lớn tuổi, có thể diện mà không được sủng ái, và người có nhan sắc kiều diễm, được sủng ái mà không có địa vị, để cho họ tự đấu đá lẫn nhau trước, hơn nữa lại chiếm được vị trí, làm bia ngắm ở đó."
"Cuối cùng thì con cũng đã hiểu." Nguyễn thị khẽ nhếch miệng cười, kéo tay cô, "Nói thật lòng, con có thể làm chính phi của Tề vương, đến ta còn không ngờ tới. Trong số những tiểu thư khuê các ở kinh thành này, con không hẳn là nổi bật, nhưng cũng không thuộc vào hàng top. Khi ta vào cung tạ ơn có hỏi thăm nhiều lần, bọn họ đều nói là Tề vương vừa thấy con đã yêu... "
Nguyễn thị mím môi một cái, "Lời này ta cũng không dám nhận, ta biết tính con, khi con ra ngoài thì bên cạnh có nha hoàn có ma ma, làm sao có thể liên lụy đến Tề vương? Những lời này không nên nghĩ lại, càng nghĩ lại thì người khác càng chê cười."
Chuyện này đương nhiên không liên quan gì đến nguyên chủ, mà là chuyện của Cố Tam Nương, đứa em gái luôn muốn trèo cao kia mà.
"Mẫu thân, con cũng không biết chuyện này, đợi đến khi gặp Tề vương thì con sẽ biết mọi chuyện."
Cố Đường vòng vo nhiều như vậy, ám chỉ các loại cho thấy Nguyễn thị có tiến bộ, mục đích cuối cùng chỉ là muốn nói ra câu này: "Con muốn mang một người em gái cùng vào phủ."
Nguyễn thị nhướng mày, "Việc này..."
Thế giới này có rất nhiều ràng buộc đối với nữ nhi, đặc biệt là những nữ nhi chưa kết hôn, vẻ bề ngoài thì cơm no áo ấm, ngày ngày cùng các tiểu thư khác đi lễ chùa, du ngoạn ngoại thành, đến nhà người khác làm khách, nhưng thực chất, ngay cả việc tăng giảm nha hoàn trong phòng của mình thôi cũng phải thông qua Nguyễn thị.
Nguyễn thị nói: "Cũng không phải là không thể, con nói cho ta nghe xem ý con như thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận