Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 576: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( mười tám ) ( 5 ) (length: 7857)

Cậu bé gật đầu, "Gặp ở chỗ cũ, Tiểu Cương ca cũng đi."
Cố Bằng Phi nhanh chóng đi mua đồ ăn, sau khi trở về liền mang đồ vào bếp, lớn tiếng nói: "Ba, bọn họ đưa bát nhựa không tốt lắm, con đổi thành hai cái bát sứ của mình có được không ạ?"
Cố Minh đáp một tiếng được, Cố Bằng Phi lẳng lặng đi đến phòng khách, lấy thuốc Cố Minh hay uống.
Cố Bằng Phi không biết đây là thuốc gì, nhưng mà hắn biết sau khi Cố Minh bị bệnh, buổi tối thường xuyên khó chịu không ngủ được, sau đó uống một hai viên thuốc này, buổi tối liền có thể ngủ rất ngon.
Hắn lặng lẽ dùng chày giã thuốc nghiền nát thuốc, trộn vào cháo, tiện thể đổi đĩa đựng trứng hấp, sau đó mới bưng từng món vào phòng ngủ, kê bàn nhỏ trên giường, nói: "Ba, ăn cơm."
Một bát cháo, một bát trứng hấp, Cố Minh ăn mỗi thứ một nửa thì không ăn nổi nữa.
Cố Bằng Phi thót tim, may là hắn ép bốn viên thuốc, như vậy một nửa là hai viên.
Cố Minh trong lòng đầy bực bội, nhưng mà cơ thể không cho hắn cơ hội nổi cáu, "Đi lấy hộp thuốc trong phòng khách ra đây."
Cố Minh lại uống hai viên thuốc, không quá một tiếng sau, hắn liền mơ màng buồn ngủ.
Cố Bằng Phi thở phào nhẹ nhõm, lén lấy tiền ra, chín giờ rưỡi liền ra cửa.
Năm ngày trôi qua, Cố Bằng Phi ra ngoài suốt đêm ba buổi tối, Cố Minh ngủ mê man, hoàn toàn không phát hiện, thậm chí còn cảm thấy con trai mỗi ngày vừa sáng sớm đi mua cơm cho hắn rất hiếu thảo.
Hơn nữa gần đây cũng không cãi nhau, mỗi ngày đều cẩn thận, thật sự khiến người ta đau lòng.
Còn có việc Cố Bằng Phi mỗi ngày ngủ trưa đều ngủ rất lâu, cũng bị Cố Minh hiểu là con sợ hãi, buổi tối một mình có lẽ ngủ không được.
Đương nhiên điều này cũng không thể thay đổi được gì, Cố Minh vẫn dự định nếu như không tìm được tủy xương phù hợp, thì phải dùng của con hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Minh bị bệnh, hắn hiểu rất rõ tình trạng của mình, tỉ lệ thành công phẫu thuật vốn dĩ đã không cao, thêm vào cơ thể đang suy nhược, lại tiếp tục như vậy, khả năng thất bại khi phẫu thuật của hắn sẽ ngày càng cao.
Năm ngày trôi qua, Trương Lan Ngọc trở về, vừa vào cửa liền thấy Cố Minh ngồi trên ghế sofa, người tuy rằng còn tái nhợt, nhưng cả người đều sưng phù lên.
Đây chẳng lẽ là suy thận mà bác sĩ nói?
Trương Lan Ngọc vừa vào đã khóc tang mặt, nói với Cố Minh: "Con em gái của anh quá độc ác, nó hoàn toàn không chút tình cảm nào! Nó trực tiếp báo cảnh sát bắt em rồi!"
"Anh thấy rồi." Cố Minh mặt mày u ám nói, trên tay hắn cầm điện thoại, chính là giao diện thanh minh của Cố Đường.
Bên dưới toàn là tiếng khen ngợi.
Trương Lan Ngọc cảm thấy lời này đáng tin, nói: "Dạo này sức khỏe anh thế nào? Ngày mai lại phải đi viện chữa trị, anh muốn ăn gì em làm cho?"
Cố Minh nói: "Anh cảm thấy anh đang khỏe lên, hai ngày nay ngủ rất ngon."
"Vậy thì tốt rồi!" Trương Lan Ngọc vỗ đùi đứng lên, "Chẳng phải bác sĩ cũng nói, ngủ là cách tốt nhất để phục hồi sức khỏe sao."
Cố Minh ngồi ở phòng khách xem tivi, nhưng hết kênh này đến kênh khác, hắn cái gì cũng không thấy lọt.
Nhìn người khỏe mạnh hắn không vui, nhìn người bị bệnh hắn lại thấy như đang trù ẻo hắn, nhưng mà để g·i·ết thời gian, đành phải liên tục chuyển kênh.
Trương Lan Ngọc nhanh chóng đi xuống siêu thị mini mua thức ăn, vừa nấu cơm vừa trò chuyện với Cố Bằng Phi, ngoài những câu như "Con có nhớ mẹ không", thì toàn nói về Cố Minh.
"Dạo này ba con có khỏe không?"
Cố Bằng Phi ra ngoài suốt đêm ba buổi tối, cùng mấy người rõ ràng không học giỏi chơi bời, lòng đã sớm buông thả, hắn nói: "Ba ngủ ngon lắm, con buổi sáng đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cũng không đánh thức được ba."
Trương Lan Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hơi lo lắng, anh ta thật sự đang khỏe lên sao?
Những hôm Trương Lan Ngọc không có ở nhà, đều là Cố Bằng Phi mua cơm, cơ bản bữa nào cũng cho thêm thuốc, tuy mới có năm ngày, nhưng đã hơi thành phản xạ có điều kiện, đến khoảng chín giờ tối, Cố Minh ngáp một cái liền ngủ thiếp đi.
Cố Bằng Phi hôm qua mới đi suốt đêm, hôm nay vì Trương Lan Ngọc ở nhà cả ngày kéo cậu nói chuyện, nên ban ngày cậu không ngủ được, đến giờ cũng không chịu nổi, liền về phòng đi ngủ.
Nhưng mà Trương Lan Ngọc thì không ngủ, mấy ngày nay cô không có hoạt động giải trí nào, không làm được việc gì, cả ngày đều ngẩn người ra, nếu là nửa tháng, có lẽ làm việc và nghỉ ngơi có thể điều chỉnh được, nhưng chỉ có năm ngày… Di chứng duy nhất chính là thức khuya trả thù.
Hơn mười giờ, điện thoại của Trương Lan Ngọc reo, trên màn hình hiển thị: Mẹ.
"Tao cho mày điện thoại, sao mày lại đi bắt người ta?" Lão thái thái lo lắng nói.
"Không sao đâu, chỉ là đi phê bình giáo dục chút thôi." Trương Lan Ngọc vốn là cố ý, đương nhiên lời nói càng nhẹ nhàng.
Lão thái thái thở dài một tiếng, "Người đàn ông của mày thế nào rồi?"
Trương Lan Ngọc liếc mắt về phía trong phòng, nhỏ giọng nói: "Mẹ chờ chút, con ra ngoài ban công nói."
Cố Minh ngủ nửa tiếng liền tỉnh, trở mình qua lại cũng không ngủ được, hắn đứng dậy định đi uống nước, vừa ra khỏi phòng ngủ, đã nghe thấy âm thanh trên ban công.
Hắn không còn cân nặng bao nhiêu, lại vịn tường đi, lại chậm lại nhẹ, Trương Lan Ngọc hoàn toàn không nghe thấy.
Về việc Cố Minh nói mình ngủ ngon, Cố Bằng Phi cũng nói ba ngủ say, Trương Lan Ngọc hoàn toàn không ngờ rằng mình bị con trai lừa.
"Mẹ, mẹ nghĩ con không muốn sao? Nhưng tiền đang ở trong tay hắn, con không lấy ra được!"
Cố Minh nhíu mày, tim đột nhiên nảy lên hai cái, vịn tường đứng lại.
"Không được, bây giờ đâu còn thẻ ngân hàng nữa? Đều lưu trong điện thoại cả, con không biết mật khẩu, con cũng không thể mở khóa bằng vân tay, con không lấy được."
"Con cũng muốn chứ! Anh ta năm ngoái đã bị sa thải rồi, bảo hiểm y tế không được đóng nữa, bây giờ phải tự trả tiền, đi viện một chuyến đã phải mười mấy vạn, trong lòng con như đang rỉ máu!"
"Con biết! Đến mai đi viện với anh ta, con sẽ hỏi kỹ bác sĩ, nếu anh ta sắp không qua khỏi, thì con đành cố gắng thêm một chút, không được thì ly hôn, ít nhất còn được chia một nửa."
Cố Minh trên mặt nở nụ cười, tay bấu vào góc tường sắp không giữ nổi thân.
"Con cũng bực bội lắm, mẹ không biết bây giờ anh ta cái gì cũng không làm được, ốm yếu nhìn khó chịu, thà rằng chết cho rồi."
Cố Minh nghiến răng ken két, nếu không phải kết hôn với hắn, Trương Lan Ngọc có thể có mấy năm ngày tháng tốt đẹp thế sao?
Có thể có hộ khẩu thành phố không?
Có thể ở nhà lớn không?
Bây giờ lại ghét bỏ hắn sao? Nằm mơ! Cô ta đừng hòng có được một xu nào!
"Được rồi, con của thằng em thế nào rồi? Mẹ nói con gái không được chiều thói hư đó, mới sinh hai đứa đã không muốn sinh? Chưa sinh được con trai thì vẫn phải đẻ tiếp!"
Chủ đề chuyển hướng khác, Cố Minh cũng không định uống nước nữa, hắn lại vịn tường đi về, lặng lẽ nằm xuống giường.
Không biết bao lâu sau, Trương Lan Ngọc gọi điện thoại xong, đi rửa mặt rồi về phòng ngủ, rất nhanh liền ngủ.
Cố Minh thì gần như cả đêm không ngủ, toàn tính toán những chuyện sắp tới hắn nên làm.
Sáng sớm hôm sau, Trương Lan Ngọc đỡ Cố Minh đến bệnh viện.
Cố Minh vừa vào liền nói: "Bác sĩ, tôi thấy gần đây tình hình không được tốt lắm, tôi không muốn chờ nữa, dùng tủy của con trai tôi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận