Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 440: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 2 ) (length: 8403)

Một ngày, hai người ăn không ngồi rồi ở khách sạn, chờ hết cả một ngày. Một người khác lại thuê phòng ở khu dân cư gần trường học, nhưng ngay cả đàn dương cầm cũng chẳng buồn luyện, cũng cứ ăn không ngồi rồi chờ hết ngày.
Không chỉ vậy, hai người còn hay tính toán, người thì thường xuyên phải làm thêm giờ, người thỉnh thoảng họp lớp hay đi dự hòa nhạc. Cứ thế, trải qua mấy tháng dày vò, cuối cùng cũng đến tháng bảy.
Lý Phỉ Phỉ xem như miễn cưỡng được giải phóng, nàng có thể đường hoàng nghỉ hè.
Nhưng phía Cung Kim Minh thì không mấy khá khẩm, hắn tiêu hết 176 vạn do Lý Phỉ Phỉ "vắt" ra.
Mỗi ngày khách sạn của hắn chỉ có hơn hai mươi khách, tiền thuê nhà lại còn được chiết khấu, cộng vào không quá năm ngàn, vẫn chưa bằng tiền thuê một ngày của căn phòng gia đình Cố Đường.
Mà chi phí vận hành khách sạn mỗi ngày đã hơn bốn vạn, mặc dù Cung Kim Minh đã đóng một phần phòng, giảm bớt một số nhân viên, nhưng tiền tiết kiệm được cũng chỉ có bốn ngàn một ngày.
Tóm lại, khách sạn nhanh xuống cấp của hắn mỗi ngày phải đốt mất hơn ba vạn.
Thấy mùa cao điểm nghỉ hè sắp tới, Cung Kim Minh lại có một hành động kinh người, đó là giảm giá bán phòng, mỗi ngày tung ra mười phòng giá đặc biệt 99 tệ.
Khách sạn của hắn nằm cạnh vành đai tư, một phòng ngủ một phòng khách ở khu vực này đã cho thuê tầm năm ngàn một tháng. Với mức chiết khấu của hắn, giá phòng mỗi ngày đã rẻ hơn thuê phòng ở khu dân cư.
Như thế, mười phòng nhỏ thật sự có thể cho thuê hết, rốt cuộc vẫn có người không sợ hàng đểu, mà lại còn cho hắn kiếm được kha khá danh tiếng.
Nhưng xét về chi phí thì giá vốn một phòng là 200 tệ, cho thuê thấp hơn giá này đều là thua lỗ, hơn nữa còn tính đến việc đồ dùng càng ngày càng cũ, thua lỗ này không phải ít.
Khu đất của Cung Kim Minh này đã được ba đại gia Lan tổng, Lý tổng và Mễ tổng chỉ đích danh muốn, tin tức không chỉ nhanh chóng đến tai Lan tổng, mà cả Cố Đường cũng biết.
"Gấp vậy sao? Hắn sắp hết tiền rồi à." Cố Đường dù không hiểu rõ về kinh doanh khách sạn, nhưng cô cũng biết chút ít về tâm lý học. Rõ ràng là đã đến mức nóng đầu rồi, người còn lý trí thì không thể làm chuyện như vậy.
Tình hình này đến cả lỗ vốn gào lên kiếm cũng không làm được, rốt cuộc cao ốc sát vách còn phải hai năm nữa mới xây xong, hiện giờ hắn gào kiếm căn bản không thể biến thành tiền mặt.
"Ta lại có một biện pháp." Lan tổng mặt tươi cười, "Ngươi biết đấy, ta cũng được coi là doanh nghiệp đầu ngành khách sạn quốc nội."
Cố Đường nhìn thấy vẻ mặt "ta rất ngầu nhưng lại phải khiêm tốn" trong nụ cười của hắn, cô không khách khí khen lấy khen để, "Đâu chỉ là quốc nội, ở nước ngoài cũng đứng đầu."
"Khách sáo khách sáo." Lan tổng lại khoe mẽ một câu, nói: "Ta đã suy nghĩ hai năm nay rồi, muốn làm tiêu chuẩn cho ngành này, dù hiện tại đã có đánh giá sao khách sạn, nhưng điều này quá mơ hồ. Ta nghĩ cần phải dựa theo nhu cầu khách hàng để đưa ra một kim chỉ nam."
"Khách sạn thương vụ? Khách sạn bình dân? Du lịch nghỉ dưỡng cao cấp? Khách sạn tổng hợp? Khách sạn lớn, chỉ cần đủ tiền thì ở cả tháng không cần ra ngoài?"
Cố Đường một hơi nói mấy loại, Lan tổng gật gật đầu, "Không sai."
Cố Đường nghĩ nghĩ, "Vậy kim chỉ nam này ngoài mặt có thể gọi là «Bản kiến nghị về nâng cao ý thức dịch vụ ngành khách sạn kinh thành», bản riêng thì gọi là «Khánh Lan Sơn giúp bạn chọn khách sạn phù hợp»."
Lan tổng cười mấy tiếng, hồi lâu mới nâng chén trà lên nhấp hai ngụm, "Cố đại sư quả thực không giống đại sư huyền học."
Cố Đường cũng nâng chén trà lên nhấp hai ngụm, "Haizz... Mấy hôm trước còn có người nói xong bát tự, hỏi ta xem có thể mời ta làm phiên dịch khách hàng cho hắn không, bây giờ xã hội này đối với đại sư huyền học quá không thân thiện."
Hai người nhìn nhau cười, Cố Đường cảm thấy Cung Kim Minh hẳn là cảm thấy mình chết cũng vinh quang đi, rốt cuộc một phút đồng hồ Lan tổng kiếm mấy chục vạn, mà giờ lại vì cái hợp đồng bồi thường phí vi phạm của khách sạn nhà Cung với con số có tám triệu lại phải hao tâm tổn sức.
—— Thật là vất vả mà.
Trừ Lý Phỉ Phỉ đang đắm chìm trong cuộc sống phú hào ảo tưởng không thể tự kiềm chế, ngày tháng của nhà Cung và nhà Hàn đều không mấy tốt đẹp.
Nhà Cung mỗi ngày đốt ba vạn ra bên ngoài, nhà Hàn thì vốn liếng sau vụ kết hôn của Lý Phỉ Phỉ, thì triệt để hết sạch.
Đem hết đồ trang sức châu báu cưới hỏi năm đó cho nàng, rồi lại cho thêm một bao lì xì lớn, cùng với lì xì sửa miệng của Cung Kim Minh, trong tay Hàn Quốc Khánh giờ chỉ còn mấy cây bút máy thời dân quốc, vẫn là quà tặng của bạn bè năm xưa.
Trong tay Vương Tuệ Nhã chỉ còn lại hai đôi hoa tai, một đôi ngọc trai, một đôi là đôi khuyên tai vàng Hàn Lệ Cẩm sớm đã nhắm đến. Đôi khuyên tai nhỏ xíu, một đôi cộng vào sợ rằng chưa được 2g, thứ đáng giá chính là tờ hóa đơn mua từ thời Dân Quốc kia.
Nhưng chi tiêu của Hàn Quốc Khánh không hề ít.
Cứ cho là năm trước đi kinh thành ở hai tháng, riêng tiền thuê nhà đã tiêu hết ba vạn mấy.
Căn nhà ba phòng năm sảnh gần ba trăm mét vuông của hắn, riêng tiền phí quản lý bất động sản mỗi tháng đã mất gần năm trăm tệ. Nhà hắn còn thuê một người giúp việc bao ăn ở, mỗi tháng cũng mất bốn ngàn rưỡi.
Vương Tuệ Nhã không đi làm, Hàn Quốc Khánh mỗi tháng lương hưu hơn tám ngàn tệ, cộng thêm ba đứa con mỗi cuối tuần đều ghé thăm, đến tháng tám, Hàn Quốc Khánh bỗng nhiên phát hiện trong sổ tiết kiệm của mình không có tiền.
"Tiền trong nhà đi đâu hết rồi?" Hàn Quốc Khánh cau mày, không vui hỏi Vương Tuệ Nhã.
Vương Tuệ Nhã ngơ ngác, "Sao ta biết được, ngay cả mật khẩu ngân hàng của ngươi ta còn không biết."
Hàn Quốc Khánh nghĩ thật lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng thật nặng, chờ ba đứa con cuối tuần đến, nói: "Sau này mỗi đứa mỗi tháng cho ta một ngàn tệ tiền dưỡng lão!"
Ba anh em nhà này ai nấy đều đồng ý, về đến nhà lòng ai nấy đều nghi hoặc.
"Lão già không có tiền? Không thể nào." Hàn Lập Nhẫn suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc có kết luận, "Có lẽ ông ấy đã đem tiền gửi tiết kiệm định kỳ, hiện tại không lấy ra được."
Nhưng Tang Hiểu Phương cũng không có việc làm, Hàn Đông Đông lại còn đang ở chung nhà, dạo gần đây lại tiêu tốn không ít, Hàn Lập Nhẫn nghĩ nghĩ, đi vào phòng của Hàn Đông Đông nói: "Hôm nay lời của ông nội ngươi ngươi cũng đã nghe thấy rồi, mẹ con không đi làm con cũng biết, sau này một ngàn tệ này, con bỏ ra năm trăm nhé."
Yêu cầu này quả thật không quá đáng, nhưng chờ Hàn Lập Nhẫn đi ra ngoài, Hàn Đông Đông mở ứng dụng vừa nhìn số tiền tiết kiệm, hắn cũng có chút lo lắng.
Về nước hơn một năm, hai triệu tiết kiệm ban đầu của hắn hiện tại không đến một triệu, hắn đã làm gì vậy?
Tính kỹ, cơ bản là toàn tiêu vào người Lý Phỉ Phỉ. Hàn Đông Đông giữa chừng đổ mồ hôi lạnh, hắn ngay cả việc làm cũng chưa tìm được!
Nhưng người kia lại là em gái của mình... Hàn Đông Đông quyết định ngày mai sẽ nộp sơ yếu lý lịch, không thể tiếp tục ăn núi lở như vậy, nếu không thì đến nhà cũng chẳng mua nổi, mình đã ba mươi mấy tuổi rồi, lại còn ở chung với bố mẹ trong căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách này, thật bất tiện mà.
Hàn Lệ Tùng về đến nhà, trước hung hăng mắng một câu Cố Đường, "Chúng ta nuôi nó lớn như vậy, nó vậy mà một xu cũng không cho chúng ta! Dựa vào cái gì!"
Nhà Hàn Lệ Tùng cũng chẳng khá giả, trước đây còn hơn năm mươi vạn tiền tiết kiệm, mua đàn dương cầm cho Lý Phỉ Phỉ hết ba mươi vạn, nàng kết hôn lại tiêu hết mười lăm vạn, hai vợ chồng bọn họ trong tay chỉ còn lại hơn bảy vạn.
Hơn nữa Hàn Lệ Tùng lại còn xin nghỉ việc rồi!
Cố Bách Sơn một tháng cũng chỉ kiếm được hơn sáu ngàn tệ, anh cau mày nói: "Phỉ Phỉ à... Trước gọi điện thoại cho Cố Đường, con bé cũng nên hiếu kính cha mẹ."
Hàn Lệ Tùng rất nhanh đã gọi điện, "Đường Đường, dạo này khỏe không, mẹ con..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận