Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 423: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 1 ) (length: 8739)

"Không cần." Cố Đường đáp lại thật sự không khách khí, "Đã qua cái tuổi thèm bú sữa, cũng không cần tình thương của mẹ, hơn nữa thứ ta muốn, ngươi cũng không có tiền mua."
Một câu nói phá hỏng tất cả mọi chuyện, nàng cảm thấy với tính cách của Hàn Lệ Tùng, lúc này chắc chắn sẽ mắng chửi người.
Năm phút trôi qua, Hàn Lệ Tùng gửi một tin nhắn khác đến, "Con có thể tha thứ cho mẹ không? Hôm nay mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia mẹ thật sự đã quá tệ với con, tất cả đều là lỗi của mẹ."
Cố Đường nhíu mày, "Mẹ ở đồn cảnh sát à? Muốn con đến đón mẹ ra ngoài?"
Tin nhắn tiếp theo đến tương đối chậm.
"Mẹ đúng là đang ở đồn cảnh sát, nhưng không cần con đón, coi như mẹ chuộc tội với con đi, làm một người mẹ, mẹ thật sự quá vô trách nhiệm."
Cố Đường trực tiếp gửi ba dấu hỏi qua, "Mẹ nói rõ ràng đi, mẹ ở đồn cảnh sát là vì ba mẹ đâm người ta bị thương xe chứ đâu phải vì con, chuộc tội? Mặt mẹ dày thật!"
Tin nhắn này liền không thấy hồi âm, Cố Đường cũng không để ý.
Những người này của nguyên chủ đời trước đã đả kích nàng suốt một đời, nào là "Mày không ngoan bằng em gái mày", "Mày không có bản lĩnh bằng em gái mày", rồi lại còn bị Cung Kim Minh tìm người giáo huấn, mất việc làm.
Cuối cùng là phải tìm đến một thành phố nhỏ mới có thể an thân lập nghiệp.
Nếu nói khó khăn về vật chất thì còn có thể vượt qua, nhưng đả kích về tinh thần đủ sức phá hủy sự tự tin của một người, làm nàng từ một người bình thường trở nên rụt rè, ý chí sa sút tinh thần, mất đi ý chí tiến thủ, mỗi lần nghĩ đến chuyện muốn thay đổi điều gì, thì trong đầu hiện lên, đều là những câu của người nhà kia "Mày cũng quá vô dụng, mày xem em gái mày kìa".
Tóm lại đời này đổi thành Cố Đường, nguyên tắc hàng đầu là: Bọn họ nói gì đều phải đánh trả, dùng ngôn ngữ dùng hành động chứng minh, các người thật sự không được.
Trong đồn cảnh sát, Hàn Lệ Tùng nhìn thấy tin nhắn của Cố Đường, tức đến sôi máu, chụp màn hình gửi cho Cố Bách Sơn, "Anh xem con gái anh này, củi gạo khó khăn! Tôi là mẹ nó, nó lại đối xử với tôi như vậy?"
Ngoài Lý Phỉ Phỉ là cả cha mẹ đều đến, hai nhà còn lại đều chỉ có họ Hàn.
Cố Bách Sơn gửi giọng nói: "Bà không thể nhẹ giọng với nó sao? Bà xem cái bảng xếp hạng người giàu kia đi, ba người kia cộng lại giá trị vượt quá hai nghìn tỷ. Còn có mấy đại sư âm nhạc bà nói đó, Quý Khê Ly biểu diễn một đêm đã hai trăm vạn."
Hàn Lệ Tùng cùng anh chị em nhà mình đang ở trong một căn phòng, có thể sử dụng tai nghe, sợ người khác nghe thấy nên chỉ có thể nhắn chữ, "Nó mà có được một nửa ngoan ngoãn của Phỉ Phỉ thôi thì tôi đã phải quỳ xuống mà cảm tạ trời đất rồi!"
Cố Bách Sơn đáp: "Bà thích Phỉ Phỉ, tôi cũng thích Phỉ Phỉ, tôi hận không thể Phỉ Phỉ là con gái ruột của chúng ta, nhưng mà thích Phỉ Phỉ có mâu thuẫn gì với chuyện bà dịu giọng với Cố Đường sao? Không mâu thuẫn. Nó là con gái của chúng ta, chúng ta lại chưa từng ngược đãi nó, nó nên phải hiếu thuận với chúng ta."
Hàn Lệ Tùng: "Tôi biết, tôi thích Phỉ Phỉ nói chuyện nghe lọt tai, nhưng điều đó không ngăn được chuyện tôi đòi tiền Cố Đường —- nghĩ đến chuyện phải nịnh nọt nó, tôi lại không thoải mái trong lòng!"
Một bên nhẫn nhục gánh nặng đường xa nghĩ cách moi tiền từ Cố Đường, thì một bên chủ xe thật sự đến.
Có thể mở loại công ty cho thuê xe sang trọng này, nghĩ thôi cũng biết ông chủ không phải người bình thường. Công ty này là bốn tên nhị đại góp vốn mở, nhà bọn họ có nhiều xe, mở công ty này là làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, tiện cho phụ huynh quản lý, ít nhiều gì cũng coi như có chút chuyện để làm.
Mấy người này tuổi không lớn, hơn nữa lại là nhị đại, nếu như thật sự năn nỉ ỉ ôi bọn họ thì bốn năm mươi vạn cũng chẳng là gì với họ, nhưng mà người nhà họ Hàn đặc biệt là Hàn Quốc Khánh lại từ đầu đã tỏ vẻ rất cứng rắn, người nhà họ Hàn đi theo cũng toàn nói mấy lý do kiểu như "Ba ta tuổi đã cao" nghe qua có chút ý vị uy hiếp.
Ai mà chả có tính khí, lại thấy tài xế đáng thương ngồi xổm trên đất hút thuốc, ngay cả đồng phục cũng nhăn nhúm cả lên, người ta cũng chẳng muốn cãi nhau hòa giải hay là thương lượng riêng với người nhà họ Hàn, "Kiện! Nhất định phải kiện! Chúng tôi không vì tiền, chúng tôi chỉ vì cái cục tức này!"
Bốn tên nhị đại nói xong quay người rời đi, Hàn Lệ Cẩm đuổi theo nói một câu, "Chúng tôi là người nhà của Cố đại sư! Mấy người biết Cố đại sư không! Đây là mẹ của Cố đại sư, đắc tội Cố đại sư, gọi cả nhà mấy người xui xẻo! Gọi công ty mấy người phá sản!"
Nhị đại đi trước bỗng khựng lại, ba của hắn gần đây đang nhờ Cố đại sư xem lịch hẹn, hắn cũng biết chuyện này, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, mấy người này… không giống.
Hàn Lệ Cẩm thấy có hi vọng, đẩy Hàn Lệ Tùng, "Đây là mẹ ruột của Cố đại sư! Mẹ ruột mang thai mười tháng sinh ra đó!"
Người này chặn mấy người còn lại, "Từ từ, tôi gọi điện thoại cho ông già nhà tôi trước đã."
Chưa đầy năm phút, người này đã quay lại, vừa đến đã cười hì hì hai tiếng, "Mấy người là người nhà của Cố đại sư hả? Lan tổng, Mễ tổng và Lý tổng đang ăn cơm ở trên lầu, mấy người bị người ta bắt dưới lầu hả? Kiện!"
Hắn cầm điện thoại lên, "Tính tôi vốn hay để bụng, chuyện mấy người vừa uy hiếp cả nhà tôi xui xẻo, công ty phá sản tôi cũng nhớ kỹ rồi, mấy người cứ chờ đó."
Mấy người này đi rồi, người nhà họ Hàn liếc nhau, Hàn Lập Nhẫn nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng là ba ta gây ra, cũng đâu có liên quan gì tới chúng ta..."
Hàn Lệ Tùng cũng nói: "Ba ta không phải đã nói không đền tiền sao, chúng ta cũng không nên tự ý quyết định thay ông ấy, mà có làm cũng chẳng ích gì."
Hàn Lệ Cẩm nhíu mày, "Mấy người nói cũng đúng."
Nhân viên phục vụ đang đi rót nước nghe được lời này của bọn họ, thở dài, nói: "Các người đừng tưởng rằng các người không đền tiền, thì người ta không có cách nào đối phó với các người, sau khi kiện ra tòa mà các người cố tình không chấp hành, tòa có thể cưỡng chế thi hành, tiền không đủ sẽ bị tịch thu nhà cửa, còn bị thêm vào danh sách đen những người không giữ tín dụng, các người tự suy nghĩ xem, có đáng không?"
Người nhà họ Hàn lại nhìn nhau, nghe thấy lời này, trừ Hàn Lệ Cẩm, hai người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là ký thay tên thôi, mà ông già cũng không phải không có tiền, đền đủ là được.
Nhưng tin này đối với Hàn Lệ Cẩm thì lại không tốt đẹp như vậy, theo bà ta thì đồ của Hàn gia đều phải là của Lý Phỉ Phỉ, bây giờ chỉ vì một cái ba đụng trúng bảo hiểm cùng kính xe mà đã muốn năm mươi vạn rồi sao?
Chẳng khác nào là cắt thịt trên người bà ta.
"Chúng ta phải cẩn thận tính toán thương lượng đã, ba mà biết chuyện này thì không phải sẽ tức chết sao?" Hàn Lệ Cẩm liếc nhìn Hàn Lệ Tùng, "Chị hai, theo tôi thì chị vẫn nên tìm Cố Đường đi, chỉ có nó mới có thể giải quyết chuyện này."
Sau khi làm xong các thủ tục cần thiết, hỏi han hết những gì cần hỏi, ba chị em Hàn gia rời khỏi đồn cảnh sát đã là hơn ba giờ sáng, mấy người bắt xe về đến khách sạn là lăn ra ngủ, đến tận trưa mới dậy.
Ăn trưa xong, mấy người nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Hàn Quốc Khánh thì không ai dám nói sự thật, Hàn Lập Nhẫn run rẩy nói: "Đều giải quyết rồi, chuyện nhỏ thôi mà."
Hàn Lệ Tùng nói: "Xe có bảo hiểm, bảo hiểm sẽ bồi thường."
Hàn Lệ Cẩm không hổ là mẹ ruột của Lý Phỉ Phỉ, giả bộ nhất, "Chuyện có năm ba nghìn tệ, ba cũng không phải không biết, người ở kinh thành chẳng có việc gì liền hay khoe khoang. Cái gì mà chúng ta là dưới chân thiên tử, nói chuyện cũng mang hơi rồng."
Hàn Quốc Khánh cười một tiếng, nói: "Ta đã nói rồi, ra ngoài ở bên ngoài, người phải cứng rắn, người khác mới không dám bắt nạt các ngươi!"
Chờ Hàn Quốc Khánh đi nghỉ, những người còn lại của Hàn gia mới xúm vào thương lượng, ai nấy đều ủ rũ mặt mày, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai biết nên làm thế nào.
Ông già phải giấu, ông ấy tuổi này cũng chắc chắn không ra tòa được, vẫn là bọn họ phải đại diện đi thôi, giấy ủy quyền, giấy tờ tùy thân đều là chuyện nhỏ, mấu chốt là ai sẽ bỏ ra năm mươi vạn đây?
Trong nhà này trừ ông già… ánh mắt của tất cả những người còn lại đều tập trung vào Lý Phỉ Phỉ, tuy rằng cô không thể đưa ra năm mươi vạn ngay lập tức được, nhưng cô có nhiều đồ tốt, tùy tiện bán đi mấy món đồ là đủ năm mươi vạn rồi.
Lý Phỉ Phỉ bị những ánh mắt đó nhìn đến mà trong lòng hoảng sợ, cô đứng lên nói: "Điện thoại của con rơi mất rồi, con phải đi mua điện thoại mới trước, còn phải làm lại thẻ điện thoại, không có cái gì cũng bất tiện, mà con lại sắp phải khai giảng rồi."
Cô nhanh chóng đứng dậy cầm túi xách, lại nháy mắt ra hiệu cho mẹ ruột, "Mọi người cứ bận, con là người nhỏ cũng không có chủ kiến, con nghe theo mọi người hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận