Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 395: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 2 ) (length: 7991)

Lý Phỉ Phỉ đến trường không giỏi ư? Vậy tại sao nàng không chuyển trường?
Học sinh ganh đua so sánh nhau quá nghiêm trọng ư? Vậy tại sao nàng muốn cấu kết làm bậy?
Việc này đang lừa dối nguyên chủ.
Rất nhanh, Cố Đường thấy Lý Phỉ Phỉ hồi âm nàng, "Ta không phải loại con gái đó, sẽ không chủ động đòi đồ từ bạn trai."
Cố Đường cố ý chờ hai tiếng, cảm thấy bạn trai nàng hẳn đã xem thấy, lúc này mới lại đáp một dòng có vẻ quan tâm, kỳ thực đầy ác ý, "Vậy thì cô xóa bình luận của ta đi, tránh cho bạn trai cô thấy rồi hiểu lầm."
Cố Đường nói xong liền để điện thoại xuống đi tắm rửa định đi ngủ.
Đầu dây bên kia Lý Phỉ Phỉ cắn môi dưới, nửa ngày không biết phải làm gì.
Cung Kim Minh không nhìn thấy Cố Đường nói gì, chỉ có thể thấy dòng "Không chủ động đòi đồ từ bạn trai" kia.
Xóa ư? Để Cung Kim Minh thấy thì chẳng khác nào càng che càng lộ.
Không xóa ư? Vậy chính là ngầm thừa nhận rồi.
Lý Phỉ Phỉ ngồi đó nghĩ ngợi nửa tiếng mà không nghĩ ra phải giải thích chuyện này thế nào, một hồi sau mới mềm mỏng hồi âm một câu: "Không cần, em và Kim Minh tình cảm tốt lắm."
Bên dưới liền một tràng bình luận: "Ăn cẩu lương no bụng rồi!" Lý Phỉ Phỉ an lòng.
Lý Phỉ Phỉ trong lòng có chuyện, đi ăn khuya mà mặt vẫn ủ rũ, vẻ mặt đó làm Đan Vĩnh Lan nhìn thấy bực bội, nàng ta có bao nhiêu chuyện phải làm thế? Còn làm cái mặt quỷ đó cho ai xem chứ?
Đan Vĩnh Lan cố ý cười một tiếng, nói: "Có phải bạn trai không tặng quà cho cô nên cô không vui?"
Nàng hơi ngừng một chút, cái ngưng này không quá dài để Lý Phỉ Phỉ kịp chen lời vào, "Hay là do ba mẹ không mua đồ cho nên cô không vui?"
Tuy Đan Vĩnh Lan cười nói, nhưng nụ cười có chút gượng, người khác có thể không thấy rõ, nhưng Hàn Đông Đông nhìn ra, hắn nhướn mày, nói: "Lưng ta hơi ngứa, cô qua đây giúp ta xem xem."
Đan Vĩnh Lan nén cơn bực bội cùng Hàn Đông Đông vào phòng.
Hàn Đông Đông nói: "Lý Phỉ Phỉ là em gái, cô có thể đối xử tốt với nó một chút được không?"
"Anh xem anh đang nói cái gì đấy!" Đan Vĩnh Lan tức giận nói: "Tôi đối xử thế nào với nó chứ?"
Hàn Đông Đông thở dài, nói: "Cô đừng mang thành kiến nhìn nó, đừng bị Cố Đường ảnh hưởng, Cố Đường từ nhỏ đã không được người khác yêu thích rồi, Phỉ Phỉ thật sự rất tốt, rất quan tâm người khác, cô tiếp xúc với nó nhiều một chút thì sẽ biết thôi."
Một nhà các người đầu óc có vấn đề hết! Đan Vĩnh Lan cự tuyệt nói: "Các cô ta ai tốt ai xấu không liên quan gì đến tôi cả!"
Hàn Đông Đông bước đến kéo nàng, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn khuya nhé? Hôm qua bà nội cho cô cặp khuyên tai nấm tuyết, cô đeo lên cũng cho bà vui, bà chịu đưa đồ trang sức cho cô, chứng tỏ vẫn hài lòng với cô lắm."
Đan Vĩnh Lan cười khẩy, một đôi khuyên tai nấm tuyết, kiểu dáng cực kỳ đơn giản thế này, đến cả hoa văn cũng không có, so với đồ nàng tặng cho Lý Phỉ Phỉ thì đúng là kém mấy cấp.
Cái gì mà hài lòng? So với Cố Đường thì chắc là nàng hài lòng rồi.
Đan Vĩnh Lan bị kéo đến phòng khách, vừa ngồi xuống điện thoại liền vang lên, mới đầu là mẹ nàng gọi, điện thoại vừa kết nối đầu kia đã nói, "Bên cạnh con có ai không? Mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con."
Đan Vĩnh Lan cười gượng gạo, trong lòng chợt nhẹ nhõm, "Mẹ con đó." Nàng cầm điện thoại trực tiếp trở về phòng, còn khóa trái cửa lại.
"Mẹ, con đây."
"Tình hình nhà họ Hàn rốt cuộc là như thế nào?" Mẹ Đan vừa mở miệng đã không quá thân mật, bà cũng chẳng thể thân mật được.
Vì quan hệ thông gia, bà thêm bạn bè mấy người nhà họ Hàn, mà vì Lý Phỉ Phỉ biết chơi đàn dương cầm, còn là học viện âm nhạc, con gái bà có ý định muốn thi vào nhạc viện, nên cũng kết bạn với Lý Phỉ Phỉ để hỏi han chút ít.
Năm nay là năm đầu con gái bà đến nhà họ Hàn ăn Tết, mẹ Đan luôn để ý, xem hết vòng bạn bè của mấy người nhà họ Hàn thì bà ngồi không yên.
Lúc con gái bà kết hôn, vợ chồng nhà họ Hàn tặng cho bộ trang sức vàng, nhìn vàng óng ánh rất quý giá, nhưng giá trị cũng chỉ hai ba vạn, còn bây giờ, Lý Phỉ Phỉ thi đậu tiến sĩ, thì có bao nhiêu đồ vật như vậy chứ?
"Mặt dây chuyền phỉ thúy kia mẹ tìm người hỏi rồi, ít nhất ba vạn, đồng hồ đeo tay trên mạng cũng có loại đó, ba vạn tám, cái chặn giấy bằng gỗ trinh nam, vượt quá trăm năm đều là đồ cổ, tuy hơi nhỏ, mua mấy chục vạn không có vấn đề gì, hộp trang điểm khảm trai, cũng mua được mười mấy hai mươi vạn. Đan Vĩnh Lan, mẹ là mẹ con, con nói thật cho mẹ biết, có phải nhà họ Hàn xem thường con không?"
Đan Vĩnh Lan không biết phải giải thích thế nào, "Mẹ..." Nàng gọi một tiếng, nửa ngày mới yếu ớt nói: "Con sống cùng Hàn Đông Đông, mọi người đó thích cưng chiều Lý Phỉ Phỉ cũng là lẽ thường thôi."
"Người nhà họ Hàn căn bản không xem trọng con." Mẹ Đan nói: "Cứ coi như sang năm mới mẹ cũng không gây khó dễ cho con, nói chung con cứ nghĩ kỹ đi, có muốn cùng anh ta mua nhà không, có muốn sinh con cho anh ta không, thái độ của người nhà họ Hàn như vậy, con thiếu Hàn Đông Đông thì không sống được à?"
Điện thoại cúp máy, Đan Vĩnh Lan thở phào nhẹ nhõm, nàng thật ra cũng đang nghĩ đến vấn đề này, nàng định thử Hàn Đông Đông một lần.
Bây giờ trong nhà cũ chỉ còn hai vợ chồng và Lý Phỉ Phỉ, hai người ở chung thì nói chuyện rất thuận tiện.
Lý Phỉ Phỉ... đúng là chỉ nấu mỗi một lần sủi cảo, tối về mọi sinh hoạt đều là nàng làm, Lý Phỉ Phỉ chỉ ngồi trên sofa cùng vợ chồng già xem TV, đây là một dấu hiệu rất không ổn.
Buổi tối, hai người nằm cạnh nhau, Đan Vĩnh Lan nói: "Em cảm thấy chúng ta vẫn nên mua nhà khu trường học, cố gắng mua khu trường học đi, cũng phải nghĩ cho con cái sau này."
Hàn Đông Đông nói: "Tiền trong tay hai chúng ta cộng lại có bốn trăm vạn, mua nhà khu trường học nhiều nhất thì cũng chỉ mua được hai phòng ngủ một phòng khách, không phải trả nợ thì quá khổ sở, hai mươi năm tới áp lực lớn lắm, không thể thất nghiệp, không thể sinh bệnh, anh cũng không nỡ để em quá vất vả, vẫn là nên mua căn lớn hơn, sau này hoặc mẹ em đến, hoặc mẹ anh đến, cũng đỡ đần được ít nhiều."
Cách nói này khá là cảm động, Đan Vĩnh Lan nói: "Vậy mua gần công ty hai người mình được không? Khu đó cũng cùng ngành này, sau này có đổi việc cũng không quá xa, đi làm tiện mà lại còn ngủ nướng được chút nữa."
Đan Vĩnh Lan cầm máy tính bảng, hào hứng mở ứng dụng mua nhà, dò hỏi một câu, "Khu đó giá nhà cũng chỉ năm sáu vạn một mét vuông, mua ba phòng hai khách, em tính xem... thiếu cũng hai trăm vạn, ông bà anh có thể giúp đỡ chúng ta không?"
Hàn Đông Đông nhíu mày, nói: "Có phải cô thấy đồ ông bà tặng cho Phỉ Phỉ thì ghen ghét không?"
Đan Vĩnh Lan hít vào một ngụm khí lạnh, giọng nói cũng hơi thay đổi, "Chúng ta mà vay hai trăm vạn, sau này phải trả ba trăm vạn, một vào một ra là mất cả trăm vạn đó."
Hàn Đông Đông thở dài, nói: "Đồ của ông bà, họ muốn cho ai thì cho, Phỉ Phỉ thật sự rất hiếu thuận, những thứ này đều đáng để cô ấy có."
"Anh họ Hàn! Anh là cháu trai của họ! Con em sinh ra là người nhà họ Hàn đấy!" Đan Vĩnh Lan cố tình kích động nói.
"Vĩnh Lan, ông bà anh là người không trọng nam khinh nữ nhất trên đời này, cô xem họ thích Phỉ Phỉ nhất đó, sau này nếu cô sinh con gái thì họ cũng không trách cô đâu. Hơn nữa anh thấy chúng ta vẫn nên tự mình cố gắng thì tốt hơn, em nói đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận