Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 299: Ai trộm ta trúng tuyển thông báo thư ( 1 ) (length: 9855)

Không khí bên trong còn vương lại chút mùi thuốc nổ nhàn nhạt sau khi cháy.
Mùi không nồng, một cơn gió là có thể thổi bay, so với việc dân làng vừa rồi ném pháo sang người, thì vẫn tràn ngập sự uy hiếp.
"Đem đồ vật trên tay các ngươi ném hết qua một bên đường!" Võ Hồng Lâm lớn tiếng nói.
Thấy họng súng của hắn muốn dời xuống, lập tức có người sợ chết liền vội vàng ném đồ xuống đất, có một người thì sẽ có người thứ hai, rất nhanh, đồ vật trên tay dân làng đều lạch cạch rớt đầy đất.
"Đồng chí c·ô·ng an," Thôi Hữu Đức cố nặn ra vẻ mặt tươi cười tiến lên, "Đừng thấy bọn họ là thanh niên trí thức, chứ thực tế thì có mấy ai hiền lành, toàn là k·h·i· ·d·ễ những lão nông dân thật thà chúng tôi đây! Đặc biệt là cái đứa phía trước, cái đứa khóc to nhất kia, l·ừ·a gạt con trai tôi, t·r·ộ·m tiền nhà tôi, còn muốn hối hôn nữa, đồng chí c·ô·ng an, anh phải giúp chúng tôi với!"
"Ngươi nói láo!" Phạm Dưỡng Hạo tức giận muốn xông lên, "Rõ ràng là Thôi Ái Quốc luôn lằng nhằng với Cố Đường chúng tôi, khi nào thì nàng cho con trai ông sắc mặt tốt?!"
Thôi Hữu Đức lúc này lại giả bộ bộ dạng thật thà, "Đồng chí c·ô·ng an! Cứu m·ạ·n·g a! Thanh niên trí thức đ·á·n·h người!"
Cố Đường kéo Phạm Dưỡng Hạo lại, Võ Hồng Lâm cũng nói: "Đừng qua đó!"
Võ Hồng Lâm tới đây làm gì? Hắn là từ Kinh Thành cùng nhau tới p·h·á án, căn cứ manh mối hiện có mà họ có được thì, cả nhà họ Thôi chẳng có ai tốt cả.
Hơn nữa tại sao họ phải lái xe đuổi theo gấp gáp như vậy? Chính là sợ Cố Đường gặp chuyện, may mà hiện tại đã đuổi kịp.
Vả lại Võ Hồng Lâm đâu phải là không có mắt, hắn đã thấy đám dân làng cầm v·ũ· ·k·h·í đuổi theo đám thanh niên trí thức này rồi mà!
Tất cả mọi người ở đó đều nhìn Võ Hồng Lâm, Võ Hồng Lâm kỳ thật cũng có chút căng thẳng, nhưng mà dù có căng thẳng, hắn cũng phải bảo vệ cho được đám thanh niên trí thức này!
"Đồng chí c·ô·ng an!" Thôi Hữu Đức vô cùng đau khổ nói, "Bọn họ t·r·ộ·m tiền của tôi, lẽ nào anh muốn bao che t·ộ·i· ·p·h·ạ·m sao?"
"Ai t·r·ộ·m tiền của ông!" Cố Đường hung hăng lau nước mắt, trong giọng nói vẫn cố tình làm ra vẻ đang khóc, "Trên người chúng tôi cái gì cũng không có! Sao chúng tôi tr·ộ·m tiền của ông được!"
"Vậy chính là do cô giấu đó! Một ngàn đồng! Chẵn một ngàn đồng đấy!"
"Tôi không có!" Cố Đường lớn tiếng cãi lại: "Ông ở đâu ra nhiều tiền thế! Ông xây nhà mới, ông mua xe đ·ạ·p cho Thôi Ái Quốc, ở đâu ra ông lắm tiền vậy! Ông bán giấy báo trúng tuyển của chúng tôi đúng không!"
"Cô cũng đừng có ăn nói lung tung! Rõ ràng là cô câu dẫn con trai tôi không thành, lại l·ừ·a tiền của nó, bây giờ còn t·r·ả đũa sao? Tôi vất vả tích cóp bao nhiêu tiền là để cho con trai cưới vợ đấy, bây giờ cô cầm tiền rồi, thì cô cũng phải về làm người nhà của chúng tôi đi! Đồng chí c·ô·ng an, đây là việc nhà của chúng tôi mà!"
"Được! Các người lùi lại!" Võ Hồng Lâm lại nói, là một người c·ô·ng an có đủ năng lực được phái đến chủ trì công việc, tố chất của hắn ở mọi mặt đều rất tốt.
Cô gái tên Cố Đường này, cổ áo bị người ta xô lệch một nút, tay nắm chặt thành quyền, nói chuyện thì run rẩy nhẹ.
So với vị đại đội trưởng dẫn người đến chắn người đối diện kia, nói chuyện lại còn ngọt xớt thì rõ ràng là có thể tin tưởng hơn, hơn nữa những điều cô ấy nói rất có logic trước sau như một.
"Lùi lại! Lùi lại tiếp!" Võ Hồng Lâm lớn tiếng hô.
Thấy họng súng của hắn lại muốn dời xuống, Thôi Hữu Đức sợ tới mức vội nhảy về phía sau, "Đồng chí c·ô·ng an, anh cất súng đi! Đồ chơi này nó đâu có mọc mắt đâu, lỡ bắn trúng người vô tội thì anh cũng bị xử lý đấy!"
"Ông là đồ vô lại!" Cố Đường lớn tiếng mắng, "Ông chẳng vô tội chỗ nào hết!"
"Các ngươi đi trước đi." Võ Hồng Lâm lớn tiếng nói, "Đi đường lớn, đừng đi vào trấn, đi thẳng ra thành phố."
Tiếng nói của Võ Hồng Lâm vừa dứt, trong thôn bên kia lại vang lên tiếng người, "Cha! Con dẫn dân quân tới rồi đây! Cố Đường, ta cho cô biết, hôm nay không g·i·ế·t c·h·ế·t cô thì ta không phải là người!"
Cố Đường hận không thể tặng hắn một lá cờ khen.
Vẻ mặt Võ Hồng Lâm lập tức trở nên vô cùng nghiêm nghị, "Đi! Mau lên! Trong tình huống cần thiết, cho dù chỉ có một người lái xe đi ra ngoài, thì nhất định phải truyền được tin tức ra ngoài!"
"Để nữ sinh đi trước đi!" Phạm Dưỡng Hạo đứng bên cạnh Võ Hồng Lâm, ưỡn n·g·ự·c lên nói, "Ta ở lại!"
Trong hai mươi người hiểu rõ toàn bộ tình hình đứng ở đây, 8 nữ sinh, 12 nam sinh, bị Phạm Dưỡng Hạo nói một câu như vậy, tất cả nam sinh đều đồng loạt bước lên một bước, nhiệt huyết dâng trào ở lại.
"Các người đi trước đi!"
"Ch·ố·n·g lại đến cùng với ác thế lực!"
Hai nhóm người trong thôn tụ hợp lại với nhau, nhưng khi thấy bên đối diện có một người c·ô·ng an ăn mặc chỉnh tề, tay lại cầm súng thì người của đội dân quân cũng có chút kinh hoàng, nhỏ giọng nói: "Đối diện là c·ô·ng an sao? Sao đại đội trưởng lại dính líu với c·ô·ng an vậy?"
Dân làng xì xào bàn tán, có người thì cảm thấy dù sao cũng có đại đội trưởng đứng đầu rồi, có chuyện gì cũng chẳng đến phiên mình, chỉ xem náo nhiệt thôi.
Cũng có người cảm thấy tên c·ô·ng an kia chỉ có một mình, chả có tác dụng gì.
Cố Đường liếc nhìn khoảng cách hai bên, kéo Trình Hồng Hân lại, ghé tai nói nhỏ: "Cậu xem, bọn họ lùi ra phía sau cũng không ít, chúng ta với mấy cái xẻng mà bọn họ vừa vứt thì lại gần hơn bọn họ nhiều. Một lát tớ hét lên, chúng ta cùng nhào lên ôm xẻng gậy đến, ban đầu bọn họ nhất định sẽ không dám động đâu, vậy cũng coi như là có v·ũ· ·k·h·í."
Trình Hồng Hân cùng những người đứng hai bên cô nói, Cố Đường cũng thì thầm với những người xung quanh mình, rất nhanh, hai mươi thanh niên trí thức đều đã biết.
Cố Đường lại đứng bên cạnh Võ Hồng Lâm, cũng nói với hắn: "Chúng ta đi đoạt ít v·ũ· ·k·h·í đi."
Võ Hồng Lâm kỳ thực cũng nghĩ như vậy, thứ hắn nghĩ còn nhiều hơn Cố Đường, so sánh số lượng của hai nhóm người đối diện lên tới khoảng năm mươi người thì, hắn chỉ có ba hộp đ·ạ·n, tổng cộng hai mươi bốn p·h·át, vừa nãy còn b·ắ·n hỏng mất một p·h·át rồi.
Hơn nữa thật sự mà nói nếu người ta nhào đến như ong vỡ tổ thì hắn cũng không kịp thay đ·ạ·n.
Võ Hồng Lâm liếc Cố Đường một cái, nói: "Được." Hắn tiến lên trước một bước, dời họng súng, dẫn đến Thôi Hữu Đức sợ tới mức trốn ra phía sau dân làng.
Cố Đường hét một tiếng "Chạy!", là người đầu tiên "A a a a" nhào ra, không những vậy, nàng còn giơ hai tay lên múa loạn trên đầu, cứ như kẻ điên không khác.
Những người còn lại lập tức đuổi kịp, hai mươi người cùng hành động như vậy, dân làng bị hù giật mình, theo bản năng liền lùi về sau, "Bị tà nhập rồi!"
Thôi Ái Quốc bị gãy chân không đi được, là phải ngồi trên ghế được người ta khiêng tới, dân làng vì hoảng loạn mà chạy về sau, không ai để ý tới hắn, hắn ba tiếng một hơi, lại đổ xuống mặt đất.
"Trở về! Tất cả quay lại cho tôi! Đừng qua đây! Cứu m·ạ·n·g cứu m·ạ·n·g!"
Cố Đường nhanh c·h·ó·ng nhặt gậy, chuyện trước kia thanh niên trí thức đã thương lượng rồi, không ai tham lam mà lấy nhiều, mỗi người một cây trở về.
Bây giờ tay trong tay đã miễn cưỡng coi như có v·ũ· ·k·h·í, mặc dù số lượng không bằng người đông, nhưng số lượng v·ũ· ·k·h·í xem ra cũng không khác biệt nhiều, coi như có sức trấn nhiếp.
Đám dân làng bên kia chạy lùi lại mấy chục mét, p·h·át hiện ra mình bị l·ừ·a thì lại dần tụ tập lại, Thôi Ái Quốc tức giận nói: "Các ngươi đ·á·n·h gãy chân của ta rồi mà còn muốn chạy sao, nằm mơ đi! Ta sẽ đ·á·n·h gãy cả hai chân của các ngươi! Ta muốn các ngươi cả đời này không đứng dậy được!"
Cố Đường không để ý tới hắn, ngược lại kiên định nói với Võ Hồng Lâm: "Chúng tôi đều không đi, anh bảo hai vị lão sư lái xe đi tìm người đi."
Cô cảm thấy bây giờ không thể đi, không vì cái gì khác, chính là muốn giữ Thôi Ái Quốc và Thôi Hữu Đức ở lại nơi này.
Nhà hắn xây bằng gạch xanh, đào dở móng nhà, lại mua xe đạp máy khâu vân vân, đều là bằng chứng.
Mặc dù Cố Đường cảm thấy dù cho có thả Thôi Hữu Đức về, thì chắc hắn cũng không nỡ hủy số đồ vật này, nhưng nói thật lòng, càng kéo dài thời gian, thì ngược lại càng có lợi cho họ, rốt cuộc bên phía họ còn có c·ô·ng an từ Kinh Thành đến, điều này lại càng chứng minh rằng Thôi Hữu Đức muốn bắt họ lại.
Đây cũng đâu phải là cái thời thôn trưởng muốn làm gì thì làm, muốn động tay đến người khác đâu.
Kế đến là Thôi Ái Quốc, chân hắn bị gãy rồi, lại bị cô đá thêm một phát, cô thì biết mình dùng bao nhiêu sức, càng chậm trễ thì Thôi Ái Quốc trở thành một người phế tàn khả năng lại càng lớn, vậy nên sao cô không nỗ lực hết mình?
Thấy tình thế này, hai vị lão sư cũng biết là không thể chậm trễ, Ngưu Hỉ Hoằng nói: "Tôi sức lớn, tôi ở lại, cô cầm giấy giới t·h·i·ệ·u đi, đến thành phố tìm người!"
Lưu Văn Trác lưỡng lự khó xử, hắn thật sự không muốn đi, nhưng nếu không đi lại chậm trễ công việc, hắn nặng nề thở dài, "Tôi sẽ nhanh chóng trở về!"
Lưu Văn Trác lên xe, trong đầu đều là làm sao cho nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa, may là lúc này đường xá cơ bản không có xe, dù cho hắn có lái một mạch tám mươi cây số thì cũng không có vấn đề gì.
Một bên có người lái xe đi rồi, Thôi Hữu Đức bắt đầu luống cuống.
Hắn có thể giữ chân được hết tất cả đám người này không?
Nếu chỉ có mỗi một mình Cố Đường, hắn còn có chút hy vọng, nhưng bây giờ thì có tận hai mươi thanh niên trí thức, đối diện còn có cả c·ô·ng an nữa, Thôi Hữu Đức nhíu mày.
Hắn dùng mánh khóe giống như Thôi Ái San, gây sự làm loạn, hơn nữa nhất định phải nói việc này là việc nhà!
"Cố Đường!" Thôi Hữu Đức quát lớn một tiếng, "Con trai ta chất phác, thật sự không đấu lại mấy người thành phố các ngươi, nhưng cô cũng không thể vì vậy mà k·h·i· ·d·ễ nó chứ, cô còn đ·á·n·h gãy cả chân của nó nữa! Cô có lương tâm không vậy, nó đối với cô tốt như thế cơ mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận