Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 391: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 1 ) (length: 8047)

Đến mười hai giờ rưỡi đêm, tiệc liên hoan tối vừa kết thúc, Hàn Quốc Khánh liền đứng dậy ngáp một cái, "Nhà trong rộng lớn, các ngươi cứ tự tìm chỗ nghỉ ngơi, ta chịu không nổi nữa. Đi ngủ trước đây."
Vương Tuệ Nhã cũng đứng lên theo, "Chăn nệm giường ở đâu các ngươi đều biết, tự mình tìm đi, ta tuổi lớn rồi, cũng không xách nổi đồ."
"Không cần khách sáo với chúng ta đâu, chúng ta tự lo được thôi." Hàn Lập Nhẫn cười nói: "Mẹ, mẹ nhanh nghỉ ngơi đi, giờ này đã quá muộn rồi."
Hai vị lão nhân vừa đi, thân là anh cả Hàn Lập Nhẫn liền cười nói, "Vậy chúng ta sắp xếp một chút? Bốn phòng khách và phòng khách thật ra vừa đủ, vậy nhé, cho Phỉ Phỉ và em dâu ở phòng khách, Đông Đông, em ngủ sô pha phòng khách nhé?"
Hàn Đông Đông lập tức gật đầu đồng ý, ngược lại Đan Vĩnh Lan lại rùng mình, nàng rất muốn nói: Hay là cứ để Lý Phỉ Phỉ và anh trai cô ta ngủ phòng khách, để một mình cô ta ngủ sô pha có được không?
Nhưng nghĩ kỹ cũng sẽ không có ai đồng ý yêu cầu này, Đan Vĩnh Lan ngáp một cái, "Tôi cũng thấy hơi mệt."
Hàn Lệ Tùng cười nói: "Vậy các em mau đi rửa mặt đi, Phỉ Phỉ cũng đi ngủ sớm một chút."
Lý Phỉ Phỉ cười nói: "Sáng mai em dậy làm bữa sáng, mọi người đừng giành với em."
"Được được được, ai cũng không giành với em."
Đan Vĩnh Lan cũng rùng mình, sáng mai ăn cái gì vậy? Vừa mới gói sủi cảo rồi, mặc dù không có gì kỹ thuật, nhưng bảo cô nấu sủi cảo cho mười một người ăn, thì đích thực là công việc nặng.
Đương nhiên cô không đau lòng Lý Phỉ Phỉ bị liên lụy, cô lo Lý Phỉ Phỉ có biết nấu sủi cảo không thôi.
Ông Hàn không phải là người thường, trong tay còn có không ít đồ để lại từ năm xưa, mặc dù bảy tám phần đều dồn vào Lý Phỉ Phỉ, nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn rất khá.
So với căn nhà nhỏ của bọn họ, đây đích thực là một căn hộ năm ba phòng, diện tích vượt quá ba trăm mét vuông, có hai phòng khách đều có phòng ngủ, tự trang bị cả toilet kiểu kia.
Đan Vĩnh Lan không nói hai lời, trực tiếp đi rửa mặt, sau đó nằm lên giường vờ ngủ, Lý Phỉ Phỉ đi rửa mặt, rồi bật đèn nhỏ dùng mỹ phẩm dưỡng da, Đan Vĩnh Lan liếc nhìn, càng thấy nhà họ Hàn thật bất công.
Lý Phỉ Phỉ năm nay đang học năm thứ ba cao học, theo lời Hàn Đông Đông, bình thường cô nàng học ở lớp và luyện đàn rất chăm chỉ, mặc dù không nói rõ, nhưng Đan Vĩnh Lan dám chắc Lý Phỉ Phỉ trước giờ không vừa học vừa làm.
Vậy mà mỹ phẩm dưỡng da của cô nàng, nước hoa cũng toàn loại đắt tiền, mỗi tháng ít cũng phải tiêu trên mặt ba bốn ngàn tệ, tiền đâu ra chứ? Toàn một nhà này chu cấp cả.
Thật quá bất công mà.
Lý Phỉ Phỉ thoa xong kem dưỡng da, nằm xuống bên cạnh Đan Vĩnh Lan, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu? Chị dâu? Chị ngủ rồi à?"
Đan Vĩnh Lan cảnh giác, đặt trái tim ở mức cao nhất, mơ mơ màng màng ừ một tiếng, ôm gối ở ngực chặt hơn một chút.
Lý Phỉ Phỉ thở dài, nói: "Thật ra cô của em trước kia không như vậy, có lẽ… haizz, cô ấy học không giỏi, thăng tiến cũng khó, bạn trai cũng khó kiếm... tại em gây áp lực cho cô ấy lớn quá, tóm lại chị đừng trách cô ấy."
Đan Vĩnh Lan nổi hết da gà lên, không dám nói lời nào, thậm chí còn ngáy khò khò mấy tiếng.
Ở phòng bên cạnh, Lý Lâm Đông và Hàn Lệ Cẩm đang vui vẻ khen con gái của mình, "Khục, vẫn là con gái của chúng ta được người yêu quý hơn cả. Nhà lão đại thì có thằng con trai, mà chân tay vụng về lại không biết nói năng, Cố Đường lại càng không cần phải bàn tới, từ bé đến lớn vẫn là con gái nhà mình được lòng người hơn cả."
Hàn Lệ Cẩm cũng cười nói: "Bố tôi trong tay có bao nhiêu đồ tốt, không nói những cái khác, riêng cái nhà này, tuy là nhà cũ hai mươi mấy năm rồi, nhưng mà tôi đi hỏi, ít nhất bốn trăm vạn! Mẹ tôi trong tay còn một đôi khuyên tai vàng, khuyên tai thì không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tờ giấy mua đồ đó, vì có niên đại, mà người ta ra giá mấy vạn rồi đấy."
Ở phòng bên cạnh, con trai cả nhà họ Hàn, Hàn Lập Nhẫn, cũng đang bàn với vợ, "Em nói xem Phỉ Phỉ đỗ tiến sĩ, chúng ta nên tặng quà gì cho nó?"
Tằng Hiểu Phương là người mà năm đó Hàn Lập Nhẫn đi vùng sâu vùng xa nhận biết, nói đúng ra thì không có học thức, cũng không có công việc, càng không có hiểu biết gì, Hàn Lập Nhẫn có thể đưa cô ta về thành phố, cô ta đã cảm ơn lắm rồi, lại tự giác sinh con trai để lại cho nhà họ Hàn, nên Hàn Lập Nhẫn nói gì cô ta cũng nghe theo cả.
"Tiến sĩ à, đó học cao thế cơ mà? Chắc chắn phải tặng đồ tốt thôi."
Hàn Lập Nhẫn cười nói: "Vậy thì tặng mặt dây chuyền phỉ thúy đi, dù sao nó cũng sắp ra kinh thành học rồi, không thể để người ta xem thường. Nhưng mà đắt quá thì mình cũng mua không nổi, nó là một cô gái nhỏ, đeo to quá cũng tục, hay là mua cái ba năm vạn nhé?"
"Được thôi, anh quyết định là được."
Ở phòng đối diện, bố mẹ ruột của Cố Đường đang mắng mỏ cô nàng.
"Đúng là đứa con nợ mà! Sắp đến năm mới rồi lại đi gây sự, sớm biết vậy đã không cho nó về!" Hàn Lệ Tùng giận dữ nói.
Cố Bách Sơn cũng không có sắc mặt gì tốt, "Người ta đều ở phòng chính thức, mỗi chúng ta là ở phòng tồi, nếu không phải là con gái cô--" hừ!
"Tôi một mình thì sinh ra được nó à?" Hàn Lệ Tùng giận nói: "Về nhà liền thay luôn khóa cửa, cho nó biết cái gì là người ngoài!"
Cố Bách Sơn trở mình một cái, "Phỉ Phỉ thi đỗ tiến sĩ, mình nên tặng cái gì cho nó?"
Hàn Lệ Tùng nói: "Để mai ra ngoài xem thử có gì mua được không? Rồi hỏi ý anh trai tôi xem sao, đừng mua trùng."
"Hay là mua đồng hồ đeo tay cho nó đi?" Cố Bách Sơn đề nghị: "Lãnh đạo của chúng ta lần trước có nói, nhất là đàm phán thương vụ, cầm điện thoại ra xem giờ rất là mất mặt. Người có địa vị toàn đeo đồng hồ đeo tay, kiểu như Rolex Omega SA, mua cái ba năm vạn cho nó đeo ra ngoài cũng có chút thể diện, cũng không quá phô trương."
"Ừa." Hàn Lệ Tùng nói: "Kinh thành chỗ đó, không giàu thì sang, không thể để cho Phỉ Phỉ bị người ta coi thường."
Cô ta nói rồi lại cười một tiếng, nói: "Mai ăn xong bữa sáng thì mình đi mua luôn, tôi thà rằng bỏ hết tiền vào người Phỉ Phỉ còn hơn, ít nhất Phỉ Phỉ nó còn biết hiếu thuận với người lớn. Tôi cũng nghi ngờ lắm, đợi mình già rồi không đi lại được nữa, Cố Đường có khi bới cả ống thở của mình, chứ Phỉ Phỉ thì chắc chắn không có."
"Ai nói không phải chứ? Cố Đường một tháng có mỗi bảy ngàn mấy, còn Phỉ Phỉ thì sao? Tôi nhớ hồi nó học đàn, lão sư mỗi buổi học thu hai ngàn tệ, nếu như Phỉ Phỉ thật muốn kiếm tiền, thì một ngày đã kiếm được hơn nó cả tháng rồi."
"Đúng vậy đó. Lợi ích lớn như vậy, vậy mà nó vẫn kiên trì khổ luyện kỹ năng đánh đàn, lại nghĩ tiếp tục học cao, đây mới là chính đáng thích học hỏi chứ. Còn Cố Đường chỉ được cái khôn vặt, nó sao có tư cách ghen ghét với người khác?"
Cố Đường không biết cha mẹ ruột mình nói mình như vậy, đương nhiên là biết cũng chẳng quan tâm.
Lúc này nàng đã nằm trên giường trong khoang tàu, chuyến tàu hơn ba mươi tiếng này, nhân viên phục vụ còn nhiều hơn cả hành khách, một toa giường nằm mềm có bốn chỗ, chỉ có một mình nàng, thoải mái hết sức.
Lý Phỉ Phỉ, người này đúng là trâu bò, ít nhất là vào các ngày lễ Tết thì quỳ xuống dập đầu chúc thọ, chuyện này không phải ai cũng làm được đâu.
Cho nên thực sự là đúng ý một số người.
Nhưng cái việc gì mà không kiếm được việc, nên mới phải học lên cao, thì đúng là nói nhảm.
Lý Phỉ Phỉ vừa thi đậu tiến sĩ là đã vội kết hôn ngay, học tiến sĩ còn chưa xong đã sinh con rồi, đến khi tốt nghiệp tiến sĩ, lại yên vị ở nhà làm bà nội trợ, dù sao thì trước khi chết ở kiếp trước, cô ta cũng chưa đi làm ngày nào cả.
So với việc nói là cô ta cố gắng học cho giỏi để kiếm công việc tốt, không bằng nói là muốn mạ vàng bản thân, để có cơ hội câu được một anh chồng giàu có...
Bạn cần đăng nhập để bình luận