Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 265: Trưởng tỷ như mẹ? Mẹ kế! ( 1 ) (length: 9850)

Cuối tuần này, Cố Đường nhận một công việc phiên dịch triển lãm, sáng sớm đã thức dậy.
Mặc dù động tác của nàng không lớn, nhưng phòng trọ cũng chỉ khoảng mười mấy mét vuông, kê giường sát giường, hai người còn lại đều bị đánh thức.
Tạ Nhược Y thò đầu ra từ trong màn giường, nói: "Cậu ăn mặc chuyên nghiệp ghê, nhìn là biết dân tinh anh!"
Cố Đường đứng trước gương lớn sau cửa ngắm nghía lại bản thân, nàng cũng thấy mình rất được.
Cố Đường cười với Tạ Nhược Y, "Tớ về sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu. Nghe nói có khoai lang sấy và khoai lang dẻo xuất khẩu, cậu muốn gì?"
"Cái gì vậy." Tạ Nhược Y cười nói: "Tớ muốn ăn đùi gà rán ở cổng trường."
Âu Âm Du bất chợt chen vào một câu, "Túi xách của cậu trông đắt tiền ghê. Cái này là của MK à? Tớ nhớ Đan Đan cũng có một cái túi hiệu này."
"Đan Đan à." Tạ Nhược Y nhớ tới Mai Đan Đan đã chuyển ra ngoài từ năm thứ ba, "Cô ta dùng đồ gì cũng không tiếc. Túi hơn hai vạn tệ ném xuống đất thoải mái."
Âu Âm Du lại kéo chủ đề trở về, "Một bộ của cậu chắc cũng đắt lắm nhỉ?"
"Cũng được." Cố Đường không sợ nhất kiểu nói móc, nàng cười đáp, "Tớ kiếm được nhiều mà. Với lại đi triển lãm cao cấp, chẳng lẽ lại ăn mặc như sinh viên, đeo cặp sách đi?"
Âu Âm Du từ trên giường xuống, vừa thay quần áo vừa nói, "Tớ muốn đi học tiếng Anh, tớ cũng muốn nhận việc phiên dịch sớm, có thể dùng tiền mình làm ra để mua túi xách hàng hiệu."
Sao nghe câu này cứ kỳ cục kiểu gì ấy nhỉ, Cố Đường nhìn nàng cười, "Đồ hiệu à, đồ hiệu ít nhất phải hai vạn trở lên mới miễn cưỡng gọi là nhập môn. Cái túi này là bạn trai giáo thảo của tớ mua cho, tớ rất thích."
Nói tới bạn trai giáo thảo của nàng, ai cũng ghen tị, phòng bỗng chốc im lặng hẳn.
Âu Âm Du chợt thở dài, nói: "Đường Đường, cậu có thể giới thiệu cho tớ việc phiên dịch được không, tớ cũng muốn rèn luyện một chút. Hai hôm trước tớ nghe cậu gọi điện thoại, một tuần cậu phải từ chối hai bên đấy, giờ mới tháng 5 mà cậu đã kín lịch cả hè rồi. Dù sao cũng là bạn học, giúp nhau chút đi? Dù sao cậu một mình cũng không làm hết."
Người này là sao thế nhỉ? Tạ Nhược Y nói: "Sao người ta phải giới thiệu cho cậu? Môi giới giới thiệu gia sư cũng còn muốn ăn hoa hồng, huống chi đây là phiên dịch hiện trường."
"Đường Đường, cậu muốn ăn chia bao nhiêu?" Âu Âm Du hỏi.
Cố Đường cười, hỏi: "Cậu thi chuyên ngữ bốn môn khẩu ngữ chưa? Giấy chứng nhận phiên dịch lấy được chưa? Lần trước khóa học khẩu ngữ nhóm nhỏ, cậu nói chuyện với giáo viên ngoại quốc một phút đồng hồ, bên trong phải đến bốn năm lần 'well' kéo dài thời gian, không phải tớ nói cậu, cậu cứ đi dạy gia sư rồi tính tiếp đi."
Tạ Nhược Y thấy câu này nghe sao mà sảng khoái, "Cố Đường nói đúng đấy, trình độ của cậu mà giới thiệu cho người khác chỉ tổ làm hỏng danh tiếng của mình."
Cố Đường xách túi đi ra ngoài, Âu Âm Du liếc Tạ Nhược Y một cái, "Chẳng phải cậu ấy cũng có giới thiệu cho cậu đâu? Đến việc gia sư cũng chưa giới thiệu cho cậu bao giờ mà cậu cứ nịnh bợ người ta."
Tạ Nhược Y cười nói: "Tớ thích nói chuyện với những bạn học giỏi, 'gần đèn thì sáng, gần mực thì đen', tớ không học theo người ta thì chẳng lẽ học theo cậu không có học bổng?"
"Tớ là do xử phạt hành chính mới kém điểm thôi! Xử phạt đã hủy, năm nay tớ sẽ có học bổng!"
"À." Tạ Nhược Y kéo dài giọng một tiếng, "Tớ trình độ không đủ, không làm phiên dịch hiện trường được, dạy gia sư thì không có kiên nhẫn, cậu hiểu chưa? Mà mấy cái đó cậu cũng có thể tự tìm mà, cậu nhờ Cố Đường giới thiệu chẳng phải vì giá của người ta cao sao?"
Tạ Nhược Y cũng xuống khỏi giường, "Chưa đủ tiêu chuẩn thì đừng mơ mộng hão huyền, người ta vẫn nên sống thực tế một chút."
Đợi Tạ Nhược Y vào toilet, Âu Âm Du gửi tin nhắn: "Dì ơi, tuần này Cố Đường lại đi dịch hội chợ."
Tạ Hiểu Văn nhanh chóng trả lời, "Cảm ơn con, Đường Đường toàn lờ dì, dì chỉ có thể dùng cách này để biết tin của nó."
"Không có gì ạ. Chị ấy giỏi lắm, cái túi chị ấy mang hôm nay là của MK, cũng phải ba bốn nghìn đó ạ."
Tắt điện thoại, Tạ Hiểu Văn tức đến mức đi qua đi lại trong phòng, "Một cái túi của nó tận ba bốn nghìn á? Dựa vào đâu?"
Cố Liên đang ăn cơm, cháo gạo hai tệ một cân thực sự không ngon, anh ta tức giận nói: "Dựa vào việc nó kiếm ra tiền chứ sao! Tao nói mày có phải là chui vào ngõ cụt rồi không, nếu mày chịu tử tế với nó thì có khi nào nó không hiếu thuận với mày không?"
Cố Liên đập mạnh đũa xuống bàn, "Tao đi mua bánh rán giò cháo quẩy ăn!"
Tạ Hiểu Văn cũng uống một ngụm cháo, nói: "Mùi vị gì thế này! Mày mua gạo ở đâu đấy?"
Cô giúp việc nhỏ ấm ức nói: "Dì ơi, dì bảo chi phí ăn uống một tuần phải khống chế ở mức 200 tệ, mà lại không thể để bọn trẻ thiệt thòi… vậy nên người lớn ăn sẽ không được ngon lắm ạ." Bốn người một tuần hai trăm tệ, tính ra một ngày chỉ có 30 tệ, cô còn muốn ăn gì ngon được chứ?
Tạ Hiểu Văn tức đến mức cháo cũng không muốn ăn hết.
"Còn vài năm nữa thôi." Bà không ngừng tự thôi miên mình, các con đã hai tuổi rưỡi, đợi chúng đi học sẽ ổn thôi!
"Mẹ." Cố Ninh kéo áo bà, nói: "Tuần này chúng ta về nhà bà ngoại hay nhà bà nội ạ?"
Ngày qua ngày, đến giữa tháng sáu, trường bước vào mùa thi, đầu tiên là kỳ thi chứng chỉ phiên dịch, Cố Đường thi tiếng Ả Rập, bị kích thích Âu Âm Du cũng đăng ký thi tiếng Anh phiên dịch, nhưng cô không thi cấp 2 mà là cấp 3.
Thi xong là một tuần ôn tập, sau đó hai ngày thi một môn, thi xong là được nghỉ hè.
Chiều hôm đó, vừa thi xong môn tiếng Anh khoa học kỹ thuật, Cố Đường vừa bật điện thoại, lập tức hiện ra mười mấy cuộc gọi nhỡ, tin nhắn Wechat còn bùng nổ đến 99+.
Mấy cuộc gọi đầu là của Tạ Hiểu Văn, sau là Cố Liên, sau nữa là Cố Tục và Ô Tuyền Tuyền.
Thời điểm này hẳn là lúc bà nội của nguyên chủ bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, không cứu được, vì lượng máu mất quá lớn, bệnh viện nói nếu cứu sống thì chi phí quá lớn nên họ đưa bà về nhà, năm ngày sau bà qua đời.
Cố Đường mở tin nhắn Wechat, đầu tiên là tin của Tạ Hiểu Văn, "Bà nội con bị xuất huyết dạ dày rồi, nhanh về đi!"
"Vì sao con không nghe máy của mẹ!"
"Bà nội con đến thở cũng gần không được rồi, con có thể nhanh về được không!"
"Cố Đường! Con không thể vô lương tâm như vậy, bà nội con thương con biết bao, con lại không nhìn bà một lần cuối à?"
"Mẹ không có đứa con gái như con!"
"Cả nhà đều đến rồi, chỉ thiếu một mình con thôi, đến cả em trai con cũng ở đấy!"
"Cố Đường, con mau về cho mẹ!"
Cố Đường vội vàng kéo xuống, cuối cùng là bức ảnh bà nội nằm trên giường, "Con xem bà ra thế này rồi, chẳng lẽ con không đau lòng à! Máu của con lạnh ngắt! Người như con không xứng có gia đình!"
Tổng cộng một trăm linh ba tin, chắc chắn lúc bà nội đang cấp cứu, bà ấy đã liên tục gửi tin nhắn.
Cố Đường gọi cho Ô Tuyền Tuyền, "Vâng, mợ ơi, con đang thi, để điện thoại tắt máy, bà nội thế nào rồi ạ?"
Ô Tuyền Tuyền nói: "Bà nội con năm nay không khỏe, mẹ con suýt phát điên rồi." Câu nói này mang chút ý cười chế nhạo, cô lại nói: "Mọi người đều ở đó rồi, con thi xong thì về cũng được."
"Vâng, cảm ơn mợ, con cúp máy trước, thi xong con sẽ về."
Mợ cô đương nhiên cũng có tính toán của riêng mình, so với bà nội còn tỉnh táo mà thấy cả nhà Cố Tục đều ở đó, nhà Cố Liên lại thiếu người, có phải bà nội chia đồ sẽ thiên vị nhà Cố Tục hơn không?
Đến nước này rồi, đương nhiên có thể cố gắng thế nào thì cố gắng thôi.
Vừa ra khỏi phòng học, điện thoại của Cố Đường lại rung, Tạ Hiểu Văn vừa gọi đã tỏ vẻ "Giết chết mày", lần này Cố Đường không khách sáo, trực tiếp chặn luôn.
Ngoài phòng bệnh, Tạ Hiểu Văn sắc mặt khó coi nhìn Ô Tuyền Tuyền, "Cô đã nói gì với nó! Tại sao nó lại chặn tôi!"
Vì bà có vấn đề thần kinh đó, cấp cứu có hai tiếng mà điện thoại của bà thì không ngừng, nghĩ thôi cũng biết bà gửi bao nhiêu thứ kỳ quái.
Ô Tuyền Tuyền nói: "Cô cũng thông cảm cho con bé, người ta đang thi thì không được bật điện thoại, cô mắng người ta một trận, tôi mà cũng chẳng thèm để ý tới cô ấy."
"Bà nội nó đang nằm trong bệnh viện kia kìa, nó còn thi cái gì! Lẽ ra nó phải về ngay mới đúng!"
Ô Tuyền Tuyền nói: "Tôi biết là cô muốn để con cái thay cô báo hiếu, nhưng học hành mới quan trọng, ngay cả tôi còn biết giờ mà học đại học không thi thì lại phải học lại, Đường Đường học giỏi thế, năm nào cũng có học bổng, cô là mẹ mà sao lòng dạ ác độc vậy. Cô xem tôi này, Cẩn Tử ôn thi cuối kỳ, tôi còn chẳng gọi nó tới."
Hai chữ "học lại", rồi cái giọng điệu châm chọc chuyện học bổng, đúng là chạm đúng chỗ Tạ Hiểu Văn, bà ta mắng: "Cô nói bậy bạ! Tôi sao không muốn nó được tốt! Bà nội nó quý nó đến thế! Chẳng lẽ nó không nên về sao, chuyện của Cẩn Tử là của cô, con của Tạ Hiểu Văn tôi không thể vô lương tâm như thế được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận