Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 376: Tận thế chi đoàn kết liền là lực lượng ( 2 ) (length: 7948)

Dương Quan Bân vừa nói vừa đứng dậy, "Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi đón hắn!"
"Ngươi tỉnh táo một chút!" Hai người cách nhau một trăm mét, kéo cũng không được, Cố Đường không nói hai lời trực tiếp ném chai nước khoáng trong tay ra ngoài.
Nhờ vào việc trước kia luyện tập bắn súng và tạ, nàng ném chính xác còn khá tốt.
Cái chai đập vào vai Dương Quan Bân, còn khá đau, Dương Quan Bân dừng lại, Cố Đường nói: "Ngươi nhìn kỹ một chút! Lần này tổng cộng mười hai người, trừ ta ra thì tất cả đều là dân chuyên nghiệp! Ngươi xem người này đi, vai tròn, lưng dày, ngươi có thể tìm thấy chút lực nào trên người hắn không? Hắn căn bản không phải người của chúng ta!"
"Hắn cũng không thể là cai ngục, hắn chỉ có thể là tù nhân!"
Dương Quan Bân mặt mày nghiêm túc, trực tiếp lên đạn cho súng, "Chờ hắn đến gần thêm một chút."
Quãng đường năm cây số, người nam bình thường đi mất tầm bốn năm mươi phút, người này đi không nhanh không chậm, Cố Đường vẫn không ngừng nói móc, "Ngươi nhìn hắn đi, dây lưng thít lên trên bụng mỡ, ngươi nói xem người nào trong chúng ta có được dáng người này?"
"Cổ vừa nhỏ vừa ngắn, không có tí lực nào, người như vậy ta một mình đánh ba người."
"Mặt hắn đến giờ vẫn không nhìn rõ, ngươi nghĩ người của chúng ta sẽ thế này sao?"
Dương Quan Bân khẩn trương đến đổ mồ hôi, hiện tại chỉ có hắn và Cố Đường, cho dù thân hình người kia trông không giống đã qua huấn luyện, nhưng hai đội đều bị tóm trong ngục, dù người kia không có năng lực chiến đấu thì nhất định có khả năng khác để gỡ gạc.
"Dừng lại!" Dương Quan Bân nói: "Bỏ mũ xuống, cho thấy mặt ra!"
Người kia cách bọn họ chỉ hai ba trăm mét, đã vào tầm bắn của hắn. Nhưng hắn không dừng chân mà càng chạy nhanh hơn.
"Đường Đường." Người kia nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Ta là anh trai mà."
"Quan Bân." Người kia lại nhìn về hướng Dương Quan Bân, "Ta là Cố ca của ngươi đây."
"Dừng lại, đừng tới nữa!" Dương Quan Bân nghiêm nghị nói, còn bắn một phát súng xuống lòng bàn chân người kia, chỉ là khoảng cách hơi xa, không được chính xác, chỗ súng rơi xuống đất còn cách người kia bảy tám mét.
Người kia cười một tiếng, bỏ mũ xuống, "Ta là Cố Thanh đây."
"Cố ca!" Dương Quan Bân lập tức bỏ súng trên tay xuống, hắn lo lắng đến mức gần như dùng cả tay chân bò tới, lao về phía người kia.
"Sao anh lại bị thương nặng thế này? Đội trưởng bọn họ đâu?"
"Cố Thanh" nở nụ cười ấm áp trên mặt, "Đội trưởng vẫn ổn, anh đừng lo lắng, bọn họ đều ổn, chỉ là anh sợ người khác tới mà các em không tin, nên anh chủ động xin Sầm đội, qua đây nói rõ tình hình cho các em."
Cố Đường cũng bò dậy, chạy về phía đó, "Anh! Anh có biết anh làm vậy khiến người khác lo lắng lắm không!"
Vốn dĩ khoảng cách chỉ còn không đến hai trăm mét, tốc độ chạy trăm mét của Cố Đường chỉ có mười giây, cô chạy còn nhanh hơn Dương Quan Bân, rất nhanh đã xông đến trước mặt "Cố Thanh".
Còn cách hơn mười mét, Cố Đường dừng lại, trên mặt có chút sợ sệt, "Anh... đau không?"
"Không đau. Phần lớn máu là của người khác."
"Vậy anh sắp đau rồi đấy! Sắp chảy máu của mình rồi!" Cố Đường dùng hết sức, ném mạnh chai nước khoáng trong tay về phía mặt hắn.
Khoảng cách gần như vậy, tốc độ nhanh như vậy, lực lớn như vậy, chỉ có siêu nhân mới tránh được.
Nhưng người này rõ ràng không phải siêu nhân, hắn bị chai nước khoáng nện thẳng vào mặt, thêm việc Cố Đường dùng hết toàn lực, không hề nương tay, đạt đến mức muốn làm hắn chấn động não đến hôn mê, chai nước còn bị vỡ tan.
Người kia không những bị nện gãy mũi, mảnh vỡ nhựa còn cứa nát mặt hắn.
Mặt là một trong những khu vực có nhiều mạch máu, máu tươi lẫn với máu đặc trực tiếp làm nhòe mặt hắn, hắn trợn trắng mắt, chóng váng.
"Cố Đường, em điên rồi à!" Dương Quan Bân tức giận hét lớn, "Cố ca ra nông nỗi này rồi, sao em có thể đối xử với anh ấy —— "
"Anh nhìn kỹ xem rốt cuộc hắn là ai đi!" Giọng Cố Đường cũng lớn.
Dương Quan Bân quay đầu nhìn lại, hít một hơi lạnh, không kìm được lùi lại một bước, "Người này là ai?"
"Tôi làm sao biết được! Dù sao chắc chắn không phải người tốt! Súng của anh đâu? Mau giải quyết hắn đi, chúng ta đến nhà tù!"
Người nằm trên mặt đất tuy dính đầy nhựa vụn lẫn máu, nhưng vẫn có thể thấy làn da trắng bệch của hắn, mặt sưng húp, còn là mặt tròn, thậm chí có chút hói.
Chính là một người đàn ông trung niên bình thường không có gì nổi bật.
Dương Quan Bân không nói hai lời, quay về lấy súng, lúc tới đội trưởng Sầm đã từng nhấn mạnh, những người có thể nhốt ở đây đều là kẻ ác hung dữ, huống chi hắn lại còn vượt ngục!
Rất nhanh, theo một tiếng súng vang, người này hoàn toàn không còn khả năng gây chuyện nữa.
Nhưng về việc có nên đến nhà tù hay không, Dương Quan Bân hơi do dự.
"Anh xem người này sống dễ chịu thật, hơn nữa nhà tù đã hết lương thực hết nước ít nhất bốn ngày rồi, chứng tỏ người sống chắc không nhiều."
"Hắn có lẽ là dị năng giả tinh thần, cũng không có võ lực gì, em đoán hắn không cho mình giữ bạn tù mờ ám."
"Hắn mạo hiểm chui ra ngoài, có vẻ muốn lừa chúng ta vào hết, nhưng em đoán hắn sẽ không để chúng ta toàn quân bị diệt, nếu chết thêm một nhóm người nữa thì lần sau tới chắc sẽ không có cơ hội để hắn nói chuyện."
Cố Đường liên tưởng đến chuyện kiếp trước, nói: "Cho nên em đoán hắn chắc muốn lừa hết chúng ta vào trong, giả làm một người trong đó rồi cùng trở về."
"Trong nhà tù bây giờ chắc sẽ không nguy hiểm đâu." Cố Đường khẳng định, "Chúng ta cứ đến gần rồi nghe ngóng trước đã, không được thì lại tính! Em đi trước, anh đi sau!"
Hai người một trước một sau lại đi vào nhà tù.
Theo mặt trời mọc, nhiệt độ dần cao lên, cát hấp thụ nhiệt của mặt trời, ngay cả đi giày dày vẫn cảm nhận được nóng hầm hập.
Hai người nhanh chóng đến cổng nhà tù, Cố Đường nghe năm sáu phút, nói: "Không có ai nói chuyện, nhưng có tiếng ư ử như bị bịt miệng."
Cố Đường tiếp tục tiến vào trong, đi một chút đã ngửi thấy mùi thối rữa nồng nặc, rõ ràng không phải là mùi do một hai người chết mới có.
Địa điểm nhà tù không lớn, nhà ba tầng, ở giữa là một cái sân nhỏ, bên cạnh còn có phòng cai ngục, Cố Đường lần theo tiếng động tìm kiếm, rất nhanh tìm thấy những người bị trói chặt trong phòng cai ngục.
Vừa thấy cô vào, mắt Cố Thanh đã đỏ hoe, càng ra sức giãy giụa.
"Được rồi, người kia đã chết rồi." Cố Đường nói, "Thả lỏng đi, tôi cởi trói cho các anh."
Dương Quan Bân đứng gác ở cửa, Cố Đường tiếp tục vật lộn với dây thừng, dây thừng vải bố thô được thắt rất chặt, không gỡ được, Cố Đường rút dao nhỏ trong giày của Cố Thanh ra, cắt dây thừng.
Cố Thanh lấy miếng vải rách trong miệng ra, hung hăng khạc nhổ hai cái, rồi đi cứu những người khác. Rất nhanh, mọi người trong phòng đều được tự do.
"Lần này bị gài thật oan uổng!" Sầm Trường Đống hoạt động khớp cổ tay, "Tên kia là dị năng giả tinh thần, vừa vào tôi chỉ vừa nhìn thấy mặt người đã bị khống chế."
"Không chỉ thế đâu." Cố Thanh bực mình nói thêm một câu, "Hắn còn bắt một đám bọn tôi tự trói nhau! Tôi trói người ta, ai cũng không gỡ được!"
"Ai nói không phải chứ? Bực mình!"
"Mấy anh có thấy mình không bị khống chế không?" Cố Đường đột ngột lên tiếng, trong phòng lập tức im lặng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận