Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 415: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 2 ) (length: 7857)

"Cũng thôi đi." Cố Đường không để ý đến nàng, "Ngươi có thành tựu gì? Đến cấp hai còn chưa học xong, ngươi cho dù muốn tốt cho ta, nhưng kiến thức của ngươi như vậy, không thể đưa ra quyết định chính xác. Còn nữa nói là vất vả, ngươi tìm Lý Phỉ Phỉ ấy, ngươi vì nàng hao tâm tổn sức, tiền cũng tiêu vào người nàng, ngươi muốn cái gì cứ hỏi nàng."
"Ta là mẹ ngươi!" Hàn Lệ Tùng vốn dĩ đã không ưa cô con gái này, bị cãi lại vài lần liền chẳng buồn giả vờ, "Con thật quá làm người ta thất vọng!"
Hàn Đông Đông ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, ta đắc tội gì ngươi? Sao ngươi cứ phải chia rẽ hai vợ chồng ta."
"Đường Đường tỷ tỷ ——"
"Đều thôi cãi nhau đi! Còn ăn cơm không!" Vương Tuệ Nhã tức giận nói: "Mau mang đồ ăn lên đi, muốn ầm ĩ thì về nhà mà ầm ĩ, mất mặt hay không!"
Cố Đường đến muộn nhất, cho dù cô đến sớm, vị trí mang đồ ăn lên cũng vẫn là để cho cô, ở nhà họ Hàn cô vốn chẳng có địa vị, nhưng ở khách sạn lại khác, nhân viên phục vụ đều biết cô là khách quý của Lan tổng, mặc dù Cố Đường ngồi ở vị trí đó, nhưng nhân viên phục vụ như thể không thấy, chân bước một vòng, lại đi đến bên cạnh Lý Phỉ Phỉ để đồ ăn.
"Xin phép cho tôi chút không gian, món cải bó xôi bát bảo, sườn nướng thơm, lẩu thập cẩm, rau muống trộn vừng."
Cung Kim Minh cười, nói: "Món cải bó xôi bát bảo này là món đặc sắc ở đây, tôi may mắn có dịp gặp Lan tổng một lần, anh ấy cũng từng đề cử món này."
Cố Đường cảm thấy có chút ái ngại, theo bản năng cô liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ đang bưng món ăn, mặt người này dù vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, nhưng đã có chút không tự nhiên, cô nhìn xuống dưới một chút...
Dù không nhìn rõ bên trong giày, nhưng cô có thể thấy bắp chân cô ta đang co rút, xem ra là đã đến Mariana rãnh biển rồi đây.
"Anh dựa hơi quan hệ như vậy, Lan tổng biết không?" Cố Đường cười. Gặp mặt một lần? Hay chỉ là nhìn thấy ảnh rồi nói gặp?
Cái khách sạn của nhà họ Cung, tổng đầu tư còn chưa bằng một bể cá quý của Lan tổng, sao hắn có thể trơ trẽn vậy? Hay là ở chung với Lý Phỉ Phỉ lâu rồi nên học được thói da mặt dày của nàng.
Hay là hai người về bản chất là cùng một loại người, cho nên mới hợp nhau, gắn bó không rời?
Hàn Lệ Cẩm không vui, đây dù sao cũng là con rể của bà ta, Hàn Lệ Cẩm lạnh nhạt nói: "Kim Minh nhà cũng làm khách sạn, khách sạn của họ hai tháng nữa là khai trương, đều là người trong ngành, gặp mặt nói đôi ba câu có gì lạ đâu?"
Nhân viên phục vụ không chịu nổi, toàn thân đã nổi da gà lên, vội vàng bỏ đi, Cố Đường cười mỉa một tiếng, nói: "Khách sạn này siêu năm sao, còn khách sạn lề đường nhà họ Cung thì có được một sao không?"
Từ sau khi làm cố vấn cho tập đoàn Khánh Lan Sơn, Cố Đường cũng có chút hiểu biết về tin tức cơ bản trong ngành khách sạn, phàm là cửa hàng có thể cung cấp dịch vụ tổng hợp thì mới đạt hai sao, cái khách sạn lề đường nhà họ Cung, thật sự chỉ có chỗ ngủ, đến cả nhà ăn cũng không có, một sao cũng không có luôn.
"Ai chẳng phải từ từ mà làm?" Hàn Lệ Cẩm bắt đầu chống chế, "Cũng như việc con phải từ từ học hết tiểu học rồi mới lên được đại học, ai mà nhảy cóc được."
"Thì ra không phải vậy." Cố Đường không khách sáo nói: "Con đoán chắc dì không biết, để con phổ cập cho dì chút kiến thức, tránh bị người khác chê cười. Khách sạn năm sao cần các loại thiết bị đầy đủ, ngoài việc nghỉ ngơi, còn phải đáp ứng các nhu cầu về giao tiếp, hội nghị, ăn uống, giải trí... Nếu như lúc bắt đầu đã không có phòng họp, bể bơi, phòng ăn, thì cùng lắm chỉ đạt hai sao, còn năm sao? Thôi cứ ngủ đi, trong mơ có tất cả."
"Cố Đường!" Hàn Lệ Cẩm tức giận, "Con cứ phải tranh cãi như thế có ý gì? Chúng ta đến thăm con, con lại đối xử với chúng ta thế này sao?"
"Các người đến thăm con?" Cố Đường trợn tròn mắt, "Các người dám thề không phải đến đưa Lý Phỉ Phỉ đi học à?"
Hàn Lệ Tùng nhướng mày, "Hôm nay chúng ta đến thăm con đấy!"
Cố Đường cười hai tiếng, "Con cảm ơn cả nhà ạ!"
Người lớn tuổi nghe không hiểu, chỉ thấy giọng điệu của cô là lạ, ba người trẻ tuổi hơn lại nghe ra, Hàn Đông Đông nói: "Con chỉ giỏi nói giọng âm dương quái khí như thế thôi! Con không thấy mất mặt à."
Cố Đường liếc mắt nhìn Cung Kim Minh mặt mày u ám, "Thế này có thể trách con được sao? Nếu là ở trong phòng riêng thì chẳng phải thích nói gì thì nói sao? Anh họ cũng không cần nhịn nữa, anh sớm muốn mắng con rồi đúng không?"
"Cô cũng tự biết mình đấy!"
"Cung Kim Minh?" Cố Đường lại đổi hướng, "Anh thân với Lan tổng, hay là giúp bọn tôi đổi sang phòng riêng? Không gian sảnh lớn cũng ồn quá, nói chuyện không được thoải mái."
Cung Kim Minh mặt lạnh tanh, "Không đáng để làm phiền Lan tổng vì chuyện như vậy."
"Anh nói đúng." Cố Đường nhún vai, "Lan tổng ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc, đích thực là không nên vì chuyện này mà phân tâm."
Ý mỉa mai trong lời này quá rõ, cô lại thấy nhân viên phục vụ đang bưng đồ ăn tới, cậu của Hàn đại ca lại nói qua loa: "Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Câu nói này đã nhận được không ít cái trợn mắt, cho dù không dài tai, người ta cũng có thể thấy qua biểu cảm của bọn họ, bọn họ căn bản có tán gẫu gì đâu?
Hơn nữa bốn món ăn trên bàn không ai động đũa, đây rõ ràng là sóng ngầm dữ dội, căng thẳng như sắp đánh nhau đến nơi rồi!
"Xin nhường một chút." Lần này nhân viên phục vụ vòng sang bên Cung Kim Minh để đồ ăn lên, "Đậu phụ khô rau cần, rau diếp xoăn trộn, dưa chuột nộm, cá hanh vàng chiên giòn. Thưa quý khách, các món nguội đã lên đủ, còn món nóng là bây giờ mang lên hay là chờ khi nào dùng?"
Cung Kim Minh lạnh lùng nói: "Chút nữa mang lên!"
Nhân viên phục vụ quay người rời đi.
"Ông ngoại nếm thử món rau cần này đi, ở chỗ chúng con món này không có nhiều." Lý Phỉ Phỉ mời Hàn Quốc Khánh trước, "Cá hanh vàng này cũng rất ngon, xương đều giòn tan."
Cung Kim Minh tức giận, quay sang công kích Cố Đường ngay, "Con người của cô thật là có vấn đề, vốn dĩ là một buổi tụ tập tốt đẹp, cả nhà cùng ăn cơm, cô cứ phải quấy rối, cô có bệnh sao? Thấy cả nhà người khác vui vẻ thì không chịu nổi à?"
"Cả nhà? Hai người đăng ký kết hôn chưa?" Cố Đường hoàn toàn không có ý định động đũa, cô không có ý định ăn cơm cùng đám người này.
Cô dựa vào ghế, tay cũng không đặt lên bàn, "Đây chẳng phải là sự giận dữ của kẻ bất tài sao? Tôi chính là không ưa kiểu người như anh, anh quen Lan tổng thì được đãi ngộ thế này à? Đến phòng riêng cũng không có."
Hàn Quốc Khánh hiếm khi thấy muốn hùa theo Cố Đường.
Cung Kim Minh cười khẩy, "Tôi thế nào không liên quan đến cô, tôi lại muốn hỏi cô, làm sao mà trong một thời gian ngắn mấy tháng, cô có thể học được ca hát? Cô tốn bao nhiêu tiền cho đội hợp xướng, cô thế này là bôi nhọ âm nhạc đấy!"
Chính là câu này, không chỉ Hàn Lệ Tùng, mà cả Hàn Lập Nhẫn cũng đặt đũa xuống, "Đường Đường, Kim Minh nói không sai, con dùng tiền mua cửa sau thế này, chẳng phải là đang cướp mất cơ hội của người khác? Con biết bao nhiêu người đã cố gắng nỗ lực một thời gian dài mới có cơ hội như vậy không?"
Cố Đường bật cười, "Các người đang nói đến Lý Phỉ Phỉ phải không? Ý các người là Lý Phỉ Phỉ đã cố gắng như thế mà vẫn không được tham gia buổi hòa nhạc à."
Cố Đường lắc đầu, "Mấy người đúng là quá thiếu hiểu biết, nhặt được viên đá lấp lánh, cẩn thận mài giũa quá mức rồi lại cho rằng nó là kim cương. Trước đây tôi cũng không biết, cho đến buổi hòa nhạc này, tôi mới gặp được những người thực sự có thiên phú."
Bạn cần đăng nhập để bình luận