Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 69: Thật giả thiên kim (length: 8965)

"Đứng im! Đúng là chỉ biết có tiền, cái gì cũng muốn nhặt, đó là rác rưởi! Rác rưởi!"
Cảnh này khiến cho dì Đậu đang làm điều tra chứng kiến, nàng nói: "Ghi lại, vứt hết đồ của con bé đi."
Cùng nàng tới là một cô bé trẻ tuổi, đầu óc đặc biệt nhanh nhạy, nói: "Dì Đậu, dì xem khoảng cách này, rõ ràng là không trúng vòng mà."
Dì Đậu cười, "Đúng, cháu nói đúng, chúng ta đi nói chuyện với dì lao công quét rác xem sao."
Đến tối Cố Khinh Tùng về đến nhà thì cơm tối chưa có, Tiền Tố Mai ngồi trên ghế sofa mắng chửi, Tống Đông Nguyệt một bên than thở, còn Cố Thiên Hữu lại ngoan ngoãn ở trong phòng chơi game.
"Lại sao thế!" Cố Khinh Tùng cau mặt hỏi, "Cố Đường đâu? Còn chưa về! Báo cảnh s·á·t chưa?"
Tống Đông Nguyệt thở dài, "Nó ở —— "
"Không được nhắc đến nó, tao mà còn phải tốn thêm một xu nào cho nó, tao không thèm chung họ với nó!"
"Đi nấu cơm!" Cố Khinh Tùng đạp một chân vào đùi Tiền Tố Mai, "Mày thì có cần phải đi làm công đâu, ở nhà lại có má tao giúp cho, trong thôn ai được như mày hả? Có mỗi chút chuyện cũng làm không xong, gà bay chó chạy, mày có cần phải bôi thêm trát thêm gì không hả?"
Tiền Tố Mai kêu lên một tiếng, ủ rũ đi vào bếp.
Tống Đông Nguyệt đưa cho Cố Khinh Tùng tờ thông báo trên bàn.
Cố Khinh Tùng biết chữ, đây là thông báo bất động sản, nói nhà họ không trúng vòng, phải nộp phạt.
"Nó suốt ngày chơi bời lung tung cái gì! Xem ra lại phải đánh cho một trận!"
Tống Đông Nguyệt kể lại chuyện ngày hôm nay, rồi hỏi: "Ông nói xem… Một nghìn đồng đó nó làm sao biết được?"
Cố Khinh Tùng châm điếu thuốc, nhíu mày, "Chắc là nói bừa trùng hợp thôi, tôi còn chẳng tìm được người, nó làm sao tìm được chứ?"
Hai mẹ con cùng nhau hồi tưởng lại chuyện năm đó, đều có chút cảm xúc ly biệt, đó chính là thằng bé mà, là một thằng con trai! Nếu không phải thật sự đường cùng mạt lộ, ai nỡ bán con chứ?
Hai người trầm mặc suy tư, chìm đắm trong ký ức, hoàn toàn không chú ý thấy động tĩnh trong bếp nhỏ hẳn đi, ngay cả máy hút mùi cũng không kêu.
"Năm đó con cũng ở đó, hai vợ chồng đó nói một người là làm chính thức trong xí nghiệp nhà nước, một người là giáo sư, chỉ được sinh một đứa con, nếu không thì cũng chẳng nỡ đổi chỗ nó."
"Ai… " Tống Đông Nguyệt lại thở dài, "Năm đó tiền lương của tao cũng chỉ có hai ba mươi đồng thôi, mà lúc đó đã có thể lấy ra một nghìn đồng rồi, bây giờ chắc là tiền thành dạng gì rồi? Hóa ra cũng chẳng phải lo lắng chịu khổ."
Cố Khinh Tùng hít một hơi thuốc lá, "Chưa chắc, mấy năm trước xí nghiệp nhà nước chẳng phải cho nghỉ việc đấy à, lương giáo sư bây giờ xem cũng chẳng cao hơn được bao, một nghìn đồng? Ăn một bữa ngon cũng không đủ."
"Vậy… đợi Cố Đường về tao sẽ hỏi kỹ xem sao, xem nó có biết gì về con ruột của bọn mình không——"
"Hóa ra là tụi bay đem con tao bán đi! Cố Khinh Tùng, tao không để yên cho mày!" Tiền Tố Mai nghe lén nãy giờ, rốt cuộc nhịn không được cầm xẻng xông ra, "Tao còn nghĩ tao sinh phải đồ con gái, là tao có lỗi với lão Cố gia, hóa ra là mày với má mày giấu tao, thừa lúc tao còn chưa hết thuốc mê đã đem con trai tao bán rồi!"
Tiền Tố Mai trực tiếp ném cái xẻng đi, Cố Khinh Tùng quay đầu né ra, "Mày phản rồi à!" Hắn cầm cái gạt tàn thuốc lên rồi ném thẳng về phía Tiền Tố Mai.
Cái gạt tàn thuốc thì nhỏ, sức của Cố Khinh Tùng lại lớn, đập trúng ngay trán Tiền Tố Mai, trán của nàng lập tức bị vỡ toác, máu chảy xuống.
Tiền Tố Mai quệt trán, ngồi xuống đất bắt đầu khóc gào.
"Cái nhà lão Cố các người không có lương tâm! Bắt con trai tao đi lấy tiền còn đánh tao! Tao không sống được nữa! Bồi con trai tao đây!"
"Tao làm trâu làm ngựa hầu hạ cả nhà, vậy mà tụi bay đối xử với tao như thế đấy!"
Tiếng của Tiền Tố Mai là giọng điệu cãi nhau trong thôn, vang vọng rất mạnh, huống hồ là trong nhà, ba tầng trên dưới đều nghe thấy rõ ràng, nhất là bà Mao ở đối diện, trực tiếp cầm điện thoại gọi cho mấy bà bạn thường ngày hay tám chuyện.
"Mau tới nhà tao đi! Có chuyện náo nhiệt lắm, chính mồm Tiền Tố Mai nói, Cố Đường không phải con ruột, Cố gia đem con đầu thai bán rồi! Đổi lấy một nghìn đồng về nuôi Cố Đường!"
Tin tức này quả thực có thể dùng từ "chấn động toàn gia" để hình dung, nhà họ Cố ba tầng trên dưới đừng nói là ăn cơm, đến tivi cũng tắt hết, chỉ nghe tiếng Tiền Tố Mai gào khóc.
"Tụi bay mau tìm con trai tao về đây! Không thì tao với tụi bay không xong đâu, tao đi báo cảnh s·á·t cáo tụi bay! Tao sinh tận hai đứa con trai lận đấy! Tao không hề sinh ra đồ của nợ đâu!"
"Hồi trước người trong thôn coi thường tao, tụi bay rõ biết sự thật, mà chẳng thèm nói đỡ cho tao một câu, còn cùng họ chế giễu tao không sinh được con trai! Cố Khinh Tùng, mày tệ vừa thôi! Tống Đông Nguyệt, có phải mày bày ra cái ý kiến ngu ngốc này không? Một nghìn đồng liền đem con tao bán, sao mày không tự sinh rồi tự bán con đi!"
Dì Lý ở dưới lầu lặng lẽ bật ghi âm, thu toàn bộ quá trình rồi gửi cho dì Đậu điều tra hôm buổi chiều, "Cô nghe xem. Bọn họ tự khai rồi đấy, mua bán trẻ em."
Nhà họ Cố ầm ĩ một đêm, Cố Khinh Tùng ban đầu còn chịu đựng, về sau trực tiếp cầm cây cán bột đánh cho Tiền Tố Mai một trận thì mới yên tĩnh.
Cố Đường thì lại ngủ một giấc ngon lành, buổi sáng chủ nhiệm mang bác sĩ y tá đi kiểm tra phòng, nàng còn nói: "Đầu tôi không chóng mặt, tôi có thể xuất viện chưa?"
Vốn luôn nghiêm khắc, được mệnh danh là "mặt không cảm xúc" chủ nhiệm cũng mỉm cười, "Chưa vội, cứ ở lại hai ngày nữa, điện giải trong người cháu còn hơi rối loạn, để cô tiêm thêm hai ngày thuốc bổ cho cháu ổn định."
Đợi ăn sáng xong, phòng xét nghiệm cũng cho ra kết quả giám định.
Người ở bệnh viện, người tình nguyện ở phụ nữ liên hiệp, còn cả cảnh s·á·t đều gọi điện, "Kết quả ra rồi, Cố Đường không phải con của Tiền Tố Mai, không có chút quan hệ huyết thống nào cả, bằng 0."
"Quá tốt rồi!" Tiểu Hàn kinh hô một tiếng, sau đó nhân tiện nói: "Khụ, tôi là nói có thể chính thức lập án."
Phụ nữ liên hiệp bên kia nhận điện thoại, lập tức sắp xếp luật sư và người tình nguyện đến bệnh viện.
Mười giờ sáng, bác sĩ, cảnh s·á·t, cùng người của phụ nữ liên hiệp tới phòng bệnh của Cố Đường.
Cố Đường đã sớm biết kết quả rồi, thấy ba nhóm người cùng nhau vào, lấp kín cái phòng bệnh nhỏ, nàng cẩn thận nhìn về phía sau những người này, thở phào một hơi, "Tôi có thể đến ở viện phúc lợi đúng không?"
Dì Đậu vốn còn lo lắng lại cười, Cố Đường biểu tình này, không thấy cha mẹ gia đình mà ngược lại mặt đầy nhẹ nhõm, có thể thấy cái nhà đó đối với nó ngoài đau khổ thì chẳng còn gì khác, "Đúng vậy, cháu không cần phải về đó nữa!"
"Tuyệt quá." Cố Đường nở một nụ cười tươi, cười đến mắt cũng cong lên, lan tỏa niềm vui của mình cho mọi người trong phòng bệnh, "Ba má của tôi chắc chắn đang đợi tôi ở một nơi nào đó."
Dì Đậu nghĩ tới hôm qua hàng xóm của Cố Đường gửi đoạn ghi âm cho dì, cha mẹ ruột của nó muốn có con trai, trong lòng không khỏi lại có chút chua xót, nàng nói: "Không nói đến những chuyện xa vời đó, chúng ta bàn chuyện trước mắt trước đã."
Đầu tiên là bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm ra, "Dựa trên kết quả, cháu và Tiền Tố Mai không phải mẹ con, cũng không có bất cứ quan hệ huyết thống nào."
Cảnh s·á·t Tiểu Hàn tiếp tục nói: "Nhưng mà chúng tôi vẫn cần phải sắp xếp cho cháu cùng Cố Khinh Tùng làm một cuộc xét nghiệm quan hệ huyết thống nữa."
Cố Đường lập tức nói: "Vậy tôi có thể không phải gặp lại họ không? Có thể đừng để họ đến phòng bệnh của tôi không? Tôi muốn dưỡng bệnh cho khỏe."
Câu cuối cùng nghe hơi không có tự tin, rõ ràng lý do này là nàng bịa, nhưng trong phòng bệnh không ai vạch trần nàng, Tiểu Hàn đau lòng nói: "Lần trước đến là thăm bệnh, bây giờ họ còn có nghi vấn buôn bán trẻ em, đương nhiên sẽ không để các cháu gặp lại."
Tiểu Hàn nói tiếp: "Cháu nghe Cố Khinh Tùng nói thế nào, suy nghĩ cho kỹ, lát nữa chúng ta sẽ ghi lại lời khai, hiện tại không vội, tôi đi tìm Cố Khinh Tùng để lấy mẫu m·á·u trước, cả nhà bọn họ cũng sẽ bị hạn chế xuất cảnh, tức là không được đi lung tung, chỉ được ở trong thành phố này thôi."
Thật ra không cần giải thích kỹ càng như vậy, nhưng nhìn đôi mắt kia của Cố Đường, cùng với gương mặt nhỏ bằng bàn tay, thì không nhịn được mà muốn nói rõ cho nàng một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận