Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 554: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( mười ba ) ( 4 ) (length: 8986)

"Chuyện này ai mà tin được?" Âu Chính Vũ không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách, "Hai người quen nhau từ khi nào vậy?"
Cố Đường bật cười, "Là ta nói trước, ta vừa nhìn đã thích hắn rồi."
Âu Chính Vũ ngả người ra sau, ngồi phịch xuống ghế sô pha, "Haizz... Ta vẫn không dám tin. Hai người... cũng đúng là..."
Hắn vỗ mạnh vào vai Đàm Phỉ Viễn, rồi nói với Cố Đường: "Hắn đúng là rất tốt, người cũng tốt, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu người thích hắn, những người đó mà biết hai người ở bên nhau..."
Âu Chính Vũ ngừng lại một chút, phá lên cười, "Ha ha ha ha bọn họ chắc ghen tị với Đàm Phỉ Viễn, hồi cấp ba có mấy đứa bạn, ngày nào cũng đăng ‘ta Đường ta Đường’ trên vòng bạn bè!"
Cố Đường bên này đang tận hưởng cuộc sống ngọt ngào thì bên kia, cư dân mạng lại moi ra được thêm những chuyện mới.
【Cái tên tiểu súc sinh nhà họ Cố, hình như học ở trường tiểu học thuộc tập đoàn, dạo này xin nghỉ. Con gái tôi là bạn cùng lớp, nó mang mắt thỏ đến trường, sau đó thả vào hộp bút của bạn cùng bàn, dọa người ta sợ đến phải nhập viện, nghe đâu tối nào cũng gặp ác mộng.】 【Mắt thỏ??? Nó lấy đâu ra mắt thỏ vậy.】 【Hừ, còn phải hỏi, chắc chắn là ngược đãi động vật thôi, mấy người xem bản án đi, nó từ nhỏ đã biết đánh ta Đường, còn nói là tại nàng làm sai không chịu xin lỗi, cái này quá vô lý! Ta Đường lúc đó không nghe được cũng không nói được, làm sao mà xin lỗi?】 【Thảo! Con gái tao cũng học trường tiểu học đó, tuy nó được miễn truy cứu hình sự vì chưa đủ tuổi, nhưng việc nó phạm tội là thật chứ bộ, sao không đuổi học nó đi???】 【Không biết cấp một thế nào chứ cấp hai thì kiểu gì cũng bị đuổi thôi.】 Mấy ngày xôn xao như vậy, Cố Đường đăng lên ảnh phòng ngủ của mình, ánh nắng chiếu vào trên giường, bộ ga giường màu xanh nhạt dưới ánh nắng trông thật ấm áp, nàng nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi ở tỉnh đội rất tốt, tôi sẽ không trở về cái phòng ngay cả ánh nắng cũng là thứ xa xỉ kia."
【Cuối cùng cũng yên tâm.】 【Ôm ôm hôn hôn nâng cao cao.】 Nhưng chuyện này vẫn chưa hết, trước đây Cố Dịch không gây chuyện thì chẳng ai biết đến bọn họ, bây giờ hắn làm thế này, cả nước đều biết bộ mặt thật của hắn.
Tuy rằng Cố Phong Thành vẫn còn trong độ tuổi giáo dục bắt buộc, nhưng phụ huynh trong lớp ngày nào cũng đến trường phản đối, không muốn để con mình còn nhỏ tuổi đã phải học chung với tội phạm, lý do cũng rất chính đáng.
"Đây là trường học! Chúng ta đến đây để nhận sự giáo dục, không phải để chung sống hòa bình với tội phạm!"
Trường học gọi điện cho Cố Dịch, "Thưa ông Cố, tình hình của con trai ông thật sự là không phù hợp để tiếp tục học ở trường chúng tôi nữa, ông xem có nên chuyển trường cho cháu không?"
Cố Dịch tức giận mắng nhiếc, "Nằm mơ đi! Đây là giáo dục bắt buộc, tôi đóng nhiều tiền tài trợ như thế! Tôi tuyệt đối không chuyển trường!"
Người phòng giáo vụ nhẫn nại hơn hắn nhiều, "Nhưng mà tình hình hiện tại như vậy, cậu ta còn dám đến trường nữa không?"
"Sao lại không dám! Mai tôi sẽ đưa nó tới!"
Nhưng đừng nói đưa nó, ngay cả Cố Dịch còn chẳng dám ra ngoài, hắn lên hình rồi, người ta không nhận ra hắn, chẳng lẽ người trong khu nhà lại không nhận ra?
Nhất là sau khi hắn làm trò trơ trẽn như vậy, trước cửa nhà còn bị tạt chất lỏng không rõ nguồn gốc, ra đường bị hàng xóm nói móc, người ở lầu trên nhà còn ngày nào cũng nhảy nhót, làm người khác thực sự ghê tởm.
Trương Giai Quả cũng tương tự, nàng cũng lên hình trong video kia, còn nói hai câu, "Tôi là chị dâu của cô ấy, trưởng tẩu như mẹ mà, bình thường có thể hơi nghiêm khắc với cô ấy, nên là cô ấy không thân với tôi lắm."
Lời này cũng bị người ta mắng gần chết, hợp đồng môi giới nàng ký không có một điều khoản bảo hộ nào, ông chủ trực tiếp cho nàng thôi việc, còn mỉa mai một câu, "Cô tốt nhất nên lánh mặt vài năm đi, thời điểm này không ai dám dùng cô đâu, hay là đi thẩm mỹ sửa mặt rồi đổi tên xem sao? Miễn là không ai nhận ra mấy người nữa thì còn có thể sống yên ổn."
Trương Giai Quả vừa ra đến cửa, vẫn còn nghe thấy giọng ông chủ nói, "Bình thường ở công ty thì nịnh nọt, ai ngờ về nhà lại ngược đãi con gái người ta, tôi không dám dùng loại người này."
Lại kéo dài thêm một tuần, Cố Dịch và Trương Giai Quả không chịu nổi nữa, hai người trước hết là làm thủ tục chuyển trường cho Cố Phong Thành, rồi lại mặt dày mày dạn đến trường xin lại sáu vạn tiền tài trợ, thêm hai mươi vạn phóng viên đưa, gom lại còn cả tiền vay ngân hàng, rồi đem căn nhà giao cho môi giới, tính chuyện bán nhà.
Cũng trong lúc đó, Cố Dịch còn dẫn Cố Phong Thành cùng Trương Giai Quả đến đồn công an xin thông báo đổi tên.
Vì có liên quan đến trẻ vị thành niên, nói chung họ vẫn được bảo vệ, cho nên việc đổi tên cũng rất thuận lợi.
Cố Dịch đổi tên thành Cố Minh, một tiếng hót lên làm kinh người minh, Cố Phong Thành đổi thành Cố Bằng Phi, Trương Giai Quả thành Trương Lan Ngọc.
Chờ bọn họ đổi xong tên, chuyện bán nhà lại làm một trận xáo xác, khi đó đã đến tết, Cố Minh dứt khoát nói: "Nửa năm học này của nó là vô ích rồi, hay là cho học lại từ lớp đầu năm đi, cũng đỡ không theo kịp."
Trương Lan Ngọc lập tức nhìn Cố Bằng Phi, nghiêm giọng nói: "Nửa năm học này phải cố mà học! Những cái tật xấu kia, sửa hết cho tôi! Nếu còn để trường học phát hiện nữa, tôi ném cậu đi đấy!"
Cố Minh lúc này không có tâm trí nghĩ chuyện ly hôn, rồi sau đó tìm cô vợ nào có thành tích tốt sinh đứa con thông minh.
Trương Lan Ngọc thực sự chịu không nổi việc này, cách nàng xử lý vấn đề cơ bản là hung hăng càn quấy, cho nên ba tháng nay, chuyện gì cũng là Cố Minh lo liệu, vốn dĩ sức khỏe hắn cũng không tốt lắm, bị dày vò ba tháng như vậy, hắn mệt đến chẳng muốn nói gì nữa.
"Tôi ngủ một giấc trước, chỗ này không ai quen biết chúng ta, cứ nghỉ ngơi một tháng cho khỏe, rồi qua năm tính tiếp."
Trương Lan Ngọc cũng không vội, căn nhà của họ tuy là đã bán được, nhưng mấy thứ như "đủ ba đủ hai" nàng cũng chẳng hiểu, tóm lại là trừ các khoản phí tổn cũng còn được hai trăm sáu mươi vạn, số tiền này lớn đến mức nào chứ? Trương Lan Ngọc từ trước tới nay chưa từng thấy nhiều tiền đến thế, ngay cả con số cũng chưa!
Nàng yên tâm gật đầu, nói: "Hôm khác tôi nấu canh gà sâm cho anh tẩm bổ, sắc mặt anh cũng nhợt nhạt quá rồi."
Cố Minh ừ một tiếng, bước những bước chân nặng nề vào phòng ngủ. Họ chuyển đến sống ở ngoại ô thành phố, chính là khu vực giáp ranh thành thị nông thôn, người qua lại đông đúc, nhà cửa tiện lợi, thuê một căn hai phòng hai khách ở chung cư cao tầng, một tháng chỉ cần một ngàn năm trăm tệ, nói chung số tiền trong tay hắn còn đủ chi tiêu rất lâu, đủ để chống đỡ đến khi hắn nghĩ ra kế sinh nhai tiếp theo.
Cùng lắm thì chuyển đến một thành phố nhỏ, Cố Minh nghĩ bụng, tìm thành phố nào mà giá nhà chưa đến một vạn tệ, mấy chỗ đó cũng thường không giới hạn mua, mua căn chung cư cao tầng khoảng một trăm mét vuông, căn hộ công cộng cũng nhỏ, một trăm mét vuông có khi được ba phòng hai khách.
Tiền còn lại gửi ngân hàng, một năm cũng được sáu bảy vạn chứ bộ.
Cố Minh yên tâm ngủ, chỉ là không lâu sau đã bị Trương Lan Ngọc lay tỉnh, "Cố Dịch! Cố Dịch!"
Cố Minh mơ màng tỉnh lại, theo bản năng trách móc một câu, "Không được gọi ta là Cố Dịch! Ta là Cố Minh!"
"Anh chảy máu mũi! Anh chảy máu mũi!" Trương Lan Ngọc thấy trên gối có một vũng máu lớn như vậy, sợ hãi la oai oái.
Cố Minh cúi đầu nhìn thử, cả người lạnh toát, vừa nãy ——— Hắn vội vàng lắc đầu, nói: "Mấy hôm nay hanh khô quá! Để lát nữa đi mua mấy quả lê về. Rồi đi mua cái máy tạo độ ẩm nữa! Đi nhanh lên!"
Trương Lan Ngọc cuống quýt chạy ra ngoài.
"Không thể nào! Không thể nào!" Cố Minh xỏ dép lê còn ngược, vội vàng chạy vào nhà tắm rửa mặt, "Ta không thể tái phát được, chỉ là khô quá thôi, chỉ là mệt quá thôi!"
Cố Đường lúc này đã vào đội tuyển quốc gia, xem kết quả kiểm tra nội bộ mới nhất, Chu Thạch cười đến mức mặt mày hớn hở, hai con mắt to ngày xưa cũng nheo thành hai vệt.
"Được đó, 100 mét 10.25 giây, 200 mét 21.78 giây, thành tích của em lại được nâng lên rồi."
Hơn nữa điều bất ngờ còn không dừng lại ở đó, thành tích của mấy cô gái tham gia nội dung tiếp sức 4x100 mét nữ cũng đều được cải thiện rõ rệt.
Chu Thạch suýt chút nữa thì khóc, ông không khỏi thầm mong chờ trong lòng, không chừng lần này có được ba huy chương vàng cũng nên?
"Chuẩn bị chiến đấu ở Thế vận hội thôi!"
"Cố lên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận