Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 583: Ta không là ngươi tiểu thiên sứ sao? ( hai mươi ) ( 3 ) (length: 9090)

Người chủ trì có vẻ suy tư gật đầu, "Ta hiểu rồi, vậy nên giày chạy không được rộng quá, vì khi chạy, bên trong bị trượt sẽ làm mất động năng, cũng không được nhỏ quá, vì chân khó chịu bước sẽ không thể bước đến hết cỡ."
"Đúng!" Thiệu Vân ra vẻ hài lòng khen ngợi như dạy trẻ con, tiếp lời: "Dây giày mới là quan trọng nhất!"
Dù thế nào thì, Cố Đường ngay trước mặt khán giả toàn thế giới, với ba chiếc camera phía trước, bên trái, một chiếc tổng, vẫn tiếp tục điều chỉnh dây giày mất mười phút.
Biểu tình nghiêm túc đứng đắn, tạo cảm giác nghi lễ rất cao.
Người chủ trì trong nước tuy muốn trêu chọc một chút, nhưng họ không dám, bên ngoài lại không cần quá lo ngại.
Nào là: "Derrick thật là gà mờ" hoặc: "Không biết Kelvin hiện tại có hối hận không, nghe nói lúc trước bọn họ cũng đã rất gần Cố Đường, nhưng có xu hướng đợi thành tích Olympic ra rồi mới quyết định."
"Kelvin không được, bọn họ là một công ty lớn thật, nhưng quá bảo thủ, chỉ ký những vận động viên đã nổi tiếng, bây giờ thì hay rồi, cho dù họ ký được hết tất cả người trừ Cố Đường, cũng chẳng sánh được người này."
Đúng tám giờ tối, Cố Đường đứng trên đường chạy, có một khoảnh khắc, cả khán đài lặng ngắt như tờ, hầu như ai nấy đều đang nghĩ một vấn đề: Nàng có thể chạy nhanh đến mức nào.
Rốt cuộc nàng có thể chạy nhanh đến đâu!
Người chủ trì và Thiệu Vân cũng không dám lên tiếng, tuy theo lý thuyết mà nói, hai ba năm nàng ra mắt tới nay, luôn càng lúc càng nhanh, nhưng mà… nàng thực sự đã nhanh đến mức gần đạt đến giới hạn của con người rồi sao!
Vả lại nhỡ mà nói sai cái gì, xảy ra chuyện gì thì sao giờ?
Thiệu Vân nháy mắt với người chủ trì, người này bèn bắt đầu nói chuyện xã giao: "Vòng chung kết 100 mét nữ sắp bắt đầu, tuyển thủ nổi tiếng nước ta là Cố Đường ở đường chạy số bốn, nàng đã vào chung kết với thành tích nhất vòng bán kết, chúng ta cùng chúc nàng đạt được thành tích tốt hơn ở trận chung kết."
Thiệu Vân thở phào nhẹ nhõm, bài này nàng đã học thuộc, "Quý vị khán giả thân mến, tin rằng tâm trạng của các bạn cũng đang kích động như chúng tôi, Cố Đường có thể chạy được thành tích gì đây? Chúng ta tin rằng sẽ biết ngay thôi."
Những lời này thật sự quá rập khuôn, đặc biệt với những người ở phòng phát sóng trực tiếp vào xem tán gẫu, không phải đều là muốn nghe người chủ trì vô tình cùng Thiệu Vân vạch trần mù quáng hay sao?
Nhưng lúc này ai cũng hồi hộp, có người đánh chữ mà tay run, trong chốc lát màn hình phòng phát sóng trực tiếp lag, sai chữ liên tục.
Tám tuyển thủ đã ngồi xuống ở đường chạy, rất nhanh - phanh!
Cố Đường vụt ra!
Người chủ trì: "0.100 giây xuất phát phản ứng, Cố Đường làm đến cực hạn rồi!"
Thiệu Vân: "A a a a! Chúng ta sắp có quán quân rồi!"
Người chủ trì nghẹn ngào: "Cố Đường luôn dẫn đầu, khoảng cách dẫn đầu còn nới rộng thêm!"
Thiệu Vân: "Cố Đường cố lên! Vọt lên đi--"
Người chủ trì: "Mười mét! Mười mét! Khoảng cách dẫn trước chưa từng có!"
Thiệu Vân: "9.56 giây! 9.56 giây rồi! !!!"
Người chủ trì: "Cô ấy đã phá kỷ lục nhân loại! Cô ấy xứng đáng là thần tốc độ!"
【A a a a! Tôi yêu Đường của tôi!】 【Mọi người nghe tiếng reo hò ở hiện trường kìa!】 【Da gà tôi nổi hết lên rồi!】 Cố Đường chạy thêm về phía trước hai ba chục mét nữa mới giảm tốc, cô quay đầu nhìn màn hình lớn trên sân, phía trên ghi rõ thành tích của cô.
Tốc độ gió 0.6m/s Người thứ nhất, Cố Đường, 9.56 giây!
Nàng nhất! Nàng phá kỷ lục! Cố Đường bay đến khu vực của đội tuyển quốc gia mình, từ xa đã nhảy lên, nhào vào giữa đám đông, người vừa rồi đang là mồ hôi nhễ nhại là đội trưởng ngồi ở hàng sau, bây giờ lại mồ hôi đầm đìa.
"Đỡ cô ấy đi! Ngày mai bắt đầu 200 mét rồi! Còn có tiếp sức nữa!"
Cố Đường được mấy đôi tay vững vàng đỡ, ôm chầm lấy mọi người, còn không ngừng hỏi: "Ta chạy có nhanh không!"
Đội trưởng vừa đỏ mắt, vừa nói với Chu Thạch ở bên cạnh: "Con bé này, ngày thường nhìn trầm ổn vậy, sao lúc này lại chẳng đáng tin thế kia?"
Huấn luyện viên Chu quệt một vệt nước mắt, "Ngươi mới không đáng tin đó!"
Đội trưởng bật cười, nói lớn: "Ngươi chạy nhanh nhất!"
Cả sân vận động biến thành biển cả vui sướng, vô số người đang nhảy cẫng hoan hô, có thể tận mắt thấy một kỷ lục, vẫn là kỷ lục mà hầu như không ai có thể phá vỡ, thật là chuyện đáng mừng cả đời.
Ban tổ chức lại càng trầm mặc, họ mỉm cười nhìn Cố Đường, hoàn toàn không muốn quấy rầy cô trong lúc đang ăn mừng.
Chủ tịch thậm chí đang nghĩ có nên trao cho cô giải thưởng thành tựu trọn đời hay danh hiệu tượng đài gì đó hay không.
Thật sự quá tuyệt vời!
Cố Đường quay người lại, hét lớn về phía khán giả: "Cảm ơn mọi người! Tôi thích tiếng reo hò của mọi người!"
Cả sân lặng đi một giây, tuy rằng chỉ những người quanh cô nghe được cô nói gì, nhưng tiếng nói này đã truyền qua sóng trực tiếp tới mọi miền trên thế giới, và thông qua điện thoại, rất nhanh sau đó cả sân vang lên tiếng reo hò đồng thanh.
"Cố Đường! Cố lên!"
Ngoại trừ những huấn luyện viên phải chuẩn bị cho cuộc thi tiếp sức, ai nấy đều vui vẻ, huấn luyện viên của America còn trực tiếp ném chiến thuật xuống đất: "Thế này thì chạy kiểu gì nữa! Bố trí chiến thuật thế nào được nữa! Cô ấy một người đã bỏ xa 1.2 giây! Nói xem bọn ta còn chạy thế nào!"
Mọi chuyện sau đó đều rất thuận lợi, trong trận thi 200 mét, Cố Đường một đường quá quan trảm tướng, cuối cùng đạt được thành tích 21.01 giây, phá kỷ lục thế giới, khiến cho các tuyển thủ nam đều thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ lục thế giới của nam là 19.19 giây, vẫn còn cách cô gần 2 giây, trong phút chốc, trong lòng rất nhiều vận động viên nam đều nghĩ: Hay là vẫn chuyển qua chạy 200 mét đi.
Trong trận thi tiếp sức 100 mét nữ sau đó, nhờ vào tốc độ siêu cường của Cố Đường, và chiến thuật giao gậy ở mức cực hạn của huấn luyện viên Chu, các cô đã thành công đoạt được huy chương vàng với thành tích 40.89 giây.
Thành tích này còn cách kỷ lục thế giới 0.07 giây.
Điều này khiến không ít người thở phào: "May mà mấy đồng đội của cô ta không phải loại siêu đẳng, xem như còn có chút hy vọng."
Tay ôm ba chiếc huy chương vàng, Cố Đường ung dung lên ngồi ở khán đài xem, làm khán giả nhàn nhã.
Cùng lúc đó, đủ các loại hợp đồng đại diện như tuyết bay tới trung tâm quản lý điền kinh của đội tuyển quốc gia.
Không chỉ vậy, còn có những lời mời tham dự đủ loại thi đấu khác cũng muốn mời cô.
Rồi thì lễ diễu hành của quán quân Olympic toàn quốc, tóm lại trong một tháng tới, cô sẽ rất bận rộn.
Cân nhắc tới thành tích siêu nhân này, có lẽ phải mất hai tháng?
Thế vận hội Olympic mỗi ngày một diễn ra, Cố Minh cũng mỗi ngày một suy nhược, thật sự ông muốn ở lại bệnh viện, đặc biệt là với những mũi tiêm giảm đau, là cách tốt nhất giúp ông xoa dịu đau đớn.
Nhưng bác sĩ lại xếp ông xuất viện, việc này không có gì đáng nói.
Ngày thứ hai về nhà, Cố Minh đã thiếu chút nữa đập đầu vào tường, như vậy không bằng chết cho xong!
Cố Minh rất nhanh đã tìm được một bệnh viện tư nhân vào buổi tối, gọi điện tới, bên kia ngày hôm sau liền phái người tới đón ông.
Môi trường ở đó rất tốt, phòng bệnh một người rộng rãi, sáng sủa, có ánh mặt trời, không hạn chế thuốc giảm đau, chỉ là giá hơi đắt một chút, mỗi ngày trung bình cũng mất một vạn trở lên.
Ông còn có thể sống được bao lâu nữa chứ? Sống thêm được hai tháng cũng là kỳ tích rồi.
Cố Minh yên tâm giao tiền cọc, lại tìm được công ty mai táng theo gợi ý của bệnh viện.
Hôm ký hợp đồng Trương Lan Ngọc cũng có mặt, Cố Minh cố ý nói: "Ta biết nàng chưa trải qua sự đời gì, ta bị bệnh thế này, chắc nàng cũng hoảng rồi?"
Trương Lan Ngọc ban đầu là giả bộ, đến giờ thì sợ thật, bệnh viện cao cấp thế này, mỗi ngày mất bao nhiêu tiền! Ngay cả y tá cũng là một kèm một!
"Anh không cần lo lắng, em sẽ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa. Em vẫn còn chút tiền trong tay, em sẽ để lại cho anh."
Không, không không! Nàng không muốn chút ít, nàng muốn hết chứ!
Nhưng mà nếu nói như vậy, thì một đồng cũng chẳng có, Trương Lan Ngọc chỉ còn biết khóc lóc: "Em và Bằng Phi đều không thể không có anh được! Anh nghĩ xem con trai anh kìa! Huyết mạch nhà họ Cố, con trai duy nhất của anh đó! Không có anh mẹ con em phải sống thế nào!"
Trương Lan Ngọc ghé vào bên giường khóc, hy vọng người này xem vì con trai của ông, mà để lại cho nàng nhiều tiền một chút.
Cố Minh dùng bàn tay gầy như que củi sờ đầu nàng, con trai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận