Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 800: Ta gọi Chiêu Đệ ( 1 ) (length: 9640)

Phán Đệ cùng Chiêu Đệ hai người cùng đi đến quán ăn, mỗi người tiêu mười đồng gọi một suất ăn, ba món cùng một bát cơm.
Mức giá này ở trên bảng giá của quán ăn thì không hề đắt, nhưng từ trước tới giờ hai người chưa từng dám tiêu xài như vậy.
Mỗi tháng, hai người bọn họ có thể tiết kiệm được khoảng ba trăm đồng, ngay cả ăn một bát mì giá một đồng rưỡi ở ngoài quán cũng phải đắn đo rất lâu.
Mười đồng?
Chuyện này nửa tháng trước thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Bữa cơm này không chỉ là cơm, nó còn chứa đựng cả sự tự tôn và tự tin mà hai người đã đánh mất từ lâu.
Ăn cơm xong, hai người vui vẻ trở về, vừa ngồi xuống liền thấy Cố Đại Vĩ mặt mày ủ dột, "Hai đứa ăn no căng cả mặt mày, mà không biết mang cho ta chút gì à?"
Tư Đệ lòng còn đang hồi hộp, "Ba không phải nói muốn nhịn đói à? Con mang về ba có đánh con không?"
Phán Đệ kéo Tư Đệ lại, nói: "Ba, ba muốn ăn gì ạ?"
Cố Đại Vĩ hừ lạnh một tiếng, "Ăn cái gì mà ăn! Tức muốn chết rồi đây này."
Cố Chiêu Đệ thấy vậy vội vàng đứng dậy, cười nói: "Để con đi mua chút gì đó cho ba."
Phán Đệ và Tư Đệ liếc nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều có cùng một ý: nịnh hót.
Cố Chiêu Đệ rất nhanh quay lại, trong tay có tiền, lại muốn cố gắng thể hiện mình, nàng mua cho Cố Đại Vĩ mấy món đồ nguội, có cả món mặn lẫn món chay, còn xách theo một chai bia.
Bia còn được lấy từ trong tủ lạnh ra, mát lạnh, Cố Đại Vĩ uống một ngụm liền thoải mái, "Ngoan ngoãn mà học tập chị cả một chút đi."
Cố Chiêu Đệ đắc ý, nhưng không phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh nhìn họ có gì đó không đúng.
Chuyến xe này là xe khách màu xanh lá cây, Cố Đại Vĩ bọn họ lên xe ở thành phố Thổ Điền còn không phải là trạm khởi đầu, cứ cho là đi từ trạm khởi đầu tới trạm cuối Nam Khẩu thì vé cũng hơn 160 đồng, Cố Chiêu Đệ xách về những đồ này, giá chắc chắn không dưới 30 đồng.
Người này hoặc là ngốc, hoặc là sĩ diện muốn khoe khoang, nhưng dù là trường hợp nào, cũng đều chứng minh người này dễ bị lừa gạt.
Rất nhanh đã có người xung quanh trao đổi ánh mắt, tính toán hành động.
Cố Đại Vĩ vui vẻ ăn lạc uống bia, Cố Đường thì đã sơ bộ làm quen được cách vặn vít, sau đó được người dẫn đến ký túc xá.
Nhưng lúc này đã khá muộn, chị Hà không dẫn, mà đổi người khác.
"Ký túc xá của chúng ta ở ngay cạnh khu xưởng, thật ra là chung một cổng lớn, bên trái là khu xưởng, bên phải phía trước là khu làm việc, phía sau là ký túc xá."
"Cháu muốn đi vào chỗ gác cổng lấy hành lý sao?"
Cố Đường lắc đầu: "Cháu chỉ mang theo một cái túi."
Người kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đừng mang theo nhiều đồ như vậy, chăn đệm gì đó nhà máy sẽ cấp." Nàng hơi dừng lại, nói: "Cháu biết đó, nhiều thứ không nên mang vào ký túc xá, chúng ta làm điện tử, yêu cầu rất cao."
Hai người một đường đi vào trong, người kia lại nói: "Tôi chuyên phụ trách ký túc xá, cháu cứ gọi tôi là chị Trương là được."
Đến ký túc xá, chị Trương dẫn cô đi lĩnh chăn đệm, rồi chia phòng cho cô, "Cháu mới đến nên ở phòng tám người, sau này điều chỉnh cấp bậc, có phòng khác có thể đổi, như mấy người quản đốc nhà máy đó, đều ở phòng riêng, ở đây chúng ta cũng có phòng cho vợ chồng nữa."
Không cần phải nói, phòng tám người đều là chỗ ở của những người mới đến, Cố Đường cùng chị Trương một đường đi lên trên, đến tầng sáu trên cùng của ký túc xá.
Nói thật, thời tiết này phòng ốc không có biện pháp giữ ấm gì, dù mở điều hòa thì vẫn có chút oi bức, hơn nữa độ ẩm ở phía Nam cao, bật nhiệt độ lên thì có thể tăng lên thêm ba bốn độ nữa.
Vào đến nơi, Cố Đường thấy bốn người bạn cùng phòng của mình, tuổi từ mười tám mười chín đến hơn ba mươi đều có cả.
Chị Trương nói: "Đây là Cố Đường, người mới tới, mọi người hòa đồng với nhau, đừng có gây gổ."
Nói vỏn vẹn hai câu như vậy, chị Trương đưa chìa khóa cho cô, lại dặn: "Ngày mai tám giờ sáng cháu cứ xuống đại sảnh ở dưới lầu chờ, ngày mai cháu sẽ đi đào tạo trước."
Cố Đường đáp vâng một tiếng, chị Trương lúc này mới rời đi.
Chị Trương vừa ra ngoài, bốn người trong phòng liền ngước mắt đánh giá cô.
Người lớn tuổi nhất cười cười, nói: "Tôi họ Tống, cô em trông tinh thần đấy, hôm nay mới đến à? Bọn tôi tới đây đều là công nhân cả, đừng sợ, ai cũng đều muốn kiếm tiền thôi. Tôi đến đây được một tháng rồi."
Cố Đường gọi một tiếng chị Tống, cầm chiếc chậu mới được phát đi vào phòng vệ sinh múc nước chuẩn bị lau tủ giường gì đó.
Phòng tám người dựa tường kê bốn chiếc giường tầng, giường của Cố Đường là giường dưới phía tay trái gần cửa sổ, nói chung là cũng khá ổn.
Giữa hai chiếc giường có tủ, là kiểu tủ tiêu chuẩn của nhà máy, một cái có bốn cánh, đều có khóa, ngoài ra đến cả một cái bàn ghế cũng không có.
Điều kiện có vẻ đơn sơ, nhưng đồ dùng sinh hoạt cơ bản như bàn chải đánh răng, kem đánh răng thì đều được cấp, xem ra cũng rất chu đáo.
Cố Đường vừa rửa khăn lau, vừa nghĩ đến cuối tuần sẽ đi mua rèm giường, lại mua một chiếc đèn bàn, còn phải mua hai cuốn sách, còn những thứ khác thì từng bước tính sau.
Cố Đường bưng chậu nước trở về, vừa lau giường lau tủ, vừa ứng phó với mấy người trong phòng hỏi han lơ đãng.
"Người phương Bắc à, chỗ nhỏ thôi, tôi nói chắc gì các chị đã biết."
Cố Đường tỏ vẻ không quá nhiệt tình, còn lại mấy người thì cũng không quen thân gì mấy, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, cho đến đêm khuya hơn mười giờ, ở dưới lầu bỗng ồn ào lên.
Nghe thấy tiếng ồn, chị Tống không cam lòng nói: "Người tăng ca về rồi, không biết khi nào tôi mới có thể đi tăng ca nhỉ? Mấy chị đó buổi tối làm 4 tiếng, mà còn bằng mình làm ban ngày 5 tiếng."
Cô bé Hà Linh nằm ở giường bên cạnh cười một tiếng, rồi ngay lập tức chuyển chủ đề, nói: "Chị cứ nghĩ xem làm sao lên tầng năm đã rồi tính. Chị đến một tháng rồi mà sao vẫn còn ở tầng sáu thế này?"
Đến mười giờ rưỡi, âm thanh dần dần nhỏ lại, Cố Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn ký túc xá đối diện cũng tắt dần, đa số mọi người đã ngủ.
Sáng hôm sau bảy giờ rưỡi, khu ký túc xá vang lên tiếng còi báo, Cố Đường trở mình dậy, cùng mọi người đi rửa mặt, sau đó chờ ở đại sảnh tầng một.
Trong đại sảnh có mười bảy mười tám người giống như cô, đều là người cùng đợt được đi đào tạo đầu vào.
Nhân sự lần lượt dẫn các cô đi vào khu xưởng, đến phòng họp ở khu làm việc.
"Buổi sáng chúng ta sẽ nói về các loại quy chế của công ty, ai không hiểu thì đợi tôi nói xong có thể hỏi, buổi chiều sẽ đi đào tạo phòng cháy."
"Giờ làm việc của nhà máy chúng ta là từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa, tổng cộng 4 tiếng, giữa trưa có một tiếng ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều từ 13 giờ đến 17 giờ cũng 4 tiếng, đó là ca 8 tiếng bình thường, buổi tối từ 18 giờ đến 22 giờ có ca tối 4 tiếng, 4 tiếng này quy ra giờ công thì được tính như 5 tiếng. Tư cách làm ca tối phải đăng ký, cụ thể khi nào lên dây chuyền sản xuất thì quản đốc sẽ nói rõ hơn với mọi người."
"Nhà máy có tổng cộng 15 cấp bậc, các bạn vừa mới vào thì tính là lao động thời vụ, sau này sẽ lên thành nhân viên chính thức, cũng là cái mà người bên ngoài gọi là công nhân phổ thông, tiếp đó là công nhân lành nghề, công nhân lành nghề có hai con đường, một là theo hướng kỹ thuật, có thể chuyên trách một quy trình nào đó, giống như mấy xưởng máy nhà nước hồi trước có thợ nguội cấp 8 ấy. Hai là làm quản đốc, một quản đốc quản ba dây chuyền sản xuất, cần phải thông thạo tất cả các công đoạn mới có thể đảm nhiệm."
Nhân sự nói đến đây thì cười một tiếng, nói: "Bây giờ mọi người ở phòng tám người, đến công nhân lành nghề thì là phòng bốn người, có tủ quần áo riêng và tủ đầu giường, còn có bàn nữa. Còn lên đến quản đốc, thì sẽ ở phòng đôi, mỗi người một phòng, hai người dùng chung một phòng khách nhỏ và nhà vệ sinh, phòng rất lớn còn có ban công, không cần phải xếp hàng khi đi tắm nữa."
Nhân sự nói đến đây liền dừng lại, vì những người còn ở trên cao hơn thì có hơi xa xôi so với bọn họ rồi. Cố Đường thì hơi tiếc nuối, vừa nãy tính ra mới có bốn cấp bậc, phía trên còn tận 11 bậc nữa.
"Bây giờ chúng ta nói một chút về tiền lương."
Vừa nhắc đến tiền lương, mắt tất cả mọi người trong phòng đều sáng rực lên.
"Tiền lương của nhà máy chúng ta tính theo lương giờ, các bạn hiện tại là công nhân thời vụ, mỗi giờ năm đồng, mà lại không có cơ hội làm ca đêm, cứ theo mỗi ngày 8 tiếng, mỗi tháng làm 26 ngày công, ai có thể tính ra một tháng các bạn được bao nhiêu?"
Cố Đường giơ tay, nhân sự gật đầu với cô, Cố Đường nói: "1040 đồng."
Nhân sự cười một tiếng, nói: "Không sai."
Trong phòng có mấy người lộ vẻ thất vọng, Cố Đường còn nghe thấy vài tiếng thở dài.
Thật ra thì mức lương 1040 đồng, bao ăn ở còn có máy lạnh dùng thoải mái, cũng coi như là điều kiện không tồi, nhưng mà mọi người xa quê đến đây, chút tiền lương này quả thật có chút không đáng.
Nhưng mà Cố Đường đã chuẩn bị trước tâm lý rồi, dì Lưu cũng đã nói qua với cô, công nhân lành nghề đại khái khoảng hai ba ngàn, nếu mỗi ngày làm mười mấy tiếng có thể lên đến bốn ngàn, cho nên lúc đầu mức lương một ngàn đồng cô thấy cũng bình thường.
Đối chiếu với ảnh chụp sơ yếu lý lịch, nhân sự đánh dấu + vào tên Cố Đường rồi đánh dấu vào những người vừa nãy than thở...
Bạn cần đăng nhập để bình luận