Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 418: Đoàn sủng văn đối chiếu tổ ( 2 ) (length: 8411)

Thấy ánh mắt của Quý Khê Ly, Lý Phỉ Phỉ hận không thể ngất đi ngay tại chỗ, nhưng chuyện vẫn chưa xong.
Cố Đường lại nói: "Hoắc đại sư, đây là Lý Phỉ Phỉ, sinh viên mới khoa sáng tác hệ của học viện âm nhạc, cả hệ chính quy và nghiên cứu sinh đều học diễn tấu dương cầm, cô ấy có sáng tác được hay không thì tôi không biết, nhưng cô ấy vẫn luôn muốn học tiến sĩ của ngài, và sẵn sàng trả mọi giá."
Lý Phỉ Phỉ tuy chưa choáng, nhưng cô cảm giác như có một cái lồng trong suốt bao lấy mình, trong tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù, mọi thứ trong mắt đều đang trôi, hình người đều vặn vẹo.
"Xong rồi, tôi giới thiệu xong." Cố Đường cười nói: "Lý Phỉ Phỉ, cô hài lòng chưa?"
Lý Phỉ Phỉ há miệng, không thốt lên được một lời nào.
"Được rồi." Lan tổng lên tiếng, "Giới thiệu xong rồi chúng ta đi ăn cơm nhé? Phòng riêng ở lầu ba đã giữ chỗ rồi, đối diện là đài phun nước âm nhạc, phong cảnh rất đẹp."
Mấy người không thèm nhìn Lý Phỉ Phỉ, cũng như không nhìn bất cứ ai nhà họ Hàn, quay đầu bỏ đi. Nhưng hai vệ sĩ tận tụy vẫn ở lại, tiếp tục ngăn họ lại.
Trong không gian tĩnh lặng, Lý Phỉ Phỉ vẫn nghe được giọng Cố Đường.
"Thật xin lỗi, tôi cứ thấy cô ta là nổi nóng, từ nhỏ tôi đã muốn học violon, tôi cũng thích hát, nhưng người nhà tôi thà mua cho cô ta cây dương cầm bảy mươi mấy vạn, cũng không cho tôi phát triển hứng thú yêu thích. Lúc nãy tôi đã lợi dụng hai vị, thật xin lỗi."
Thịnh Từ Minh tiếp lời: "Bây giờ học cũng không muộn, cùng lắm là có tài nhưng thành đạt muộn thôi."
"Bạn hát hay thật đấy." Úc Sinh Tuyết cười nói: "Mấy bạn trong đội hợp ca đều thích bạn lắm."
Quý Khê Ly cũng lên tiếng: "Nếu đến năm lớp 12 mới được 10 điểm... Có phải lúc bé nàng học dương cầm là do có người nói ngón tay nàng dài nên thích hợp học dương cầm không?"
Thịnh Từ Minh cũng nói thêm gì đó, nhưng không nghe rõ nữa.
Lần này thì Lý Phỉ Phỉ thật sự muốn ngạt thở.
Cố Đường và đám người đó vào thang máy, đi lên phòng riêng ở lầu ba của khách sạn, để lại tám người nhà họ Hàn cùng với Cung Kim Minh đứng trơ mắt nhìn nhau.
Cung Kim Minh tràn đầy cảm giác thất bại, hắn thấy người nhà họ Hàn không chỉ là đồ ngốc, còn là người điếc, và cũng đều là đồ mù, làm liên lụy hắn mất mặt trước mặt Lan tổng, Lý tổng và cả Mễ tổng.
Lý Phỉ Phỉ hoàn hồn lại, rồi lại bắt đầu khóc, "Tại sao lại thành ra thế này... Tại sao lại thành ra thế này? Chị Đường Đường tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy... Sao chị không nói sớm, chẳng lẽ chúng ta không phải là người một nhà sao?"
Vì sao ư? Lúc này nhìn cô bạn gái này, Cung Kim Minh chỉ thấy chướng mắt, đây là có vấn đề về chỉ số thông minh hay sao? Các người có thái độ kiểu đó với người ta, còn mong người ta làm trâu làm ngựa cho à?
Theo cái suy nghĩ này mà nghĩ tiếp, Cung Kim Minh thậm chí còn bắt đầu ghét Lý Phỉ Phỉ, cái mặt mũi này của cô ta, đã lừa hắn làm bao nhiêu chuyện? Quá giỏi giả tạo!
Việc Cố Đường bị sa thải, là do chính hắn ra tay đấy! Hiện giờ thì hắn lại đắc tội người ta sâu sắc rồi!
Hàn Lệ Cẩm vội vàng an ủi nàng: "Con nhỏ Cố Đường đó, bụng dạ hẹp hòi, cả đời chỉ mong người khác xui xẻo, con đừng buồn nữa, chúng ta tự cố gắng được, sao phải đi cầu người làm gì?"
Hàn Lệ Tùng cũng đang mắng con gái mình, "Con đừng để ý đến nó! Nó biết cái gì chứ? Chỉ là đắc chí thôi! Con có tài năng, nó có gì, chỉ có lòng ghen tị thôi sao? Con cố gắng cho tốt vào, con sẽ đàn được dương cầm, lại thi đỗ khoa sáng tác, con mới là sinh viên tài giỏi, là sinh viên tài giỏi của nhạc viện quốc gia đấy! Chờ đến khi con viết được tác phẩm, được phát trên tivi, nó có mà chạy đằng trời cũng không theo kịp con!"
"Đúng!" Hàn Đông Đông cũng nói: "Chị ta đến cả hôn sự của anh trai và chị dâu cũng muốn nhúng tay vào, dựa vào người giàu thì làm sao, sớm muộn gì cũng bị người ta ghét bỏ thôi!"
Cung Kim Minh thật muốn bóp cổ những người này mà lắc mạnh xem có làm nước trong đầu bọn họ văng ra được không, rồi gào vào tai bọn họ: Các người tỉnh lại đi! Đấy là người trong bảng xếp hạng những người giàu đấy! Còn tưởng là hàng xóm có cái sân to nhất ở khu các người chắc?
Đặc biệt là Hàn Đông Đông, thấy còn trẻ thế mà đầu óc cứ như người ngoài thời đại vậy?
Quả thật là không biết thì không sợ...
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi." Cung Kim Minh nói: "Đừng để hai ông bà sốt ruột chờ."
Mọi người lại ngồi vào bàn, Hàn Quốc Khánh nãy không đi cùng nên cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặt ông ta trầm xuống, "Cố Đường đâu? Sao cứ thế đi rồi? Cũng không thèm qua chào hỏi ta một tiếng?"
"Cô ấy gặp người quen, đi ăn cơm với bạn bè rồi."
"Hừ!" Hàn Quốc Khánh cười khẩy, "Bạn bè của Cố Đường, chắc lại toàn lũ chẳng ra gì thôi!"
Vương Tuệ Nhã cũng nói thêm một câu: "Không có ai lễ phép bằng Phỉ Phỉ nhà mình, đúng là người theo loài, vật theo bầy mà."
Cung Kim Minh tức đến bật cười, được thôi... Vậy là tìm ra căn nguyên rồi. Chính ông già cổ hủ này làm hư chuyện, không thèm nghe, không thèm nhìn, không thèm nghĩ, còn cố chấp giữ lối tư duy cũ rích, rốt cuộc bọn họ có biết mình vừa bỏ lỡ cái mỏ vàng gì không?
Cung Kim Minh nhớ lại những thông tin mà mấy người kia vô tình nói ra lúc nãy.
Bành tổng... Phạm tổng... dự án LG, Cung Kim Minh chợt nhớ ra chuyện bát quái trong giới nhà giàu hồi hai tháng trước.
Gia sản của Cung gia họ cũng tầm ba bốn trăm triệu, cũng xem như là có tiền, nhưng mà khoảng cách so với giới nhà giàu thực thụ vẫn còn một khoảng, nên nghe được chuyện bát quái thì cũng đã qua mấy lớp người, không chỉ không đảm bảo được tính kịp thời, mà đến cả tính xác thực cũng không dám chắc.
Nhưng thế cũng đủ để hắn đoán ra vài điều.
Nghe nói Bành tổng có thể hợp tác được với dự án LG của Phạm tổng là nhờ có một vị đại sư họ Cố đứng ra làm trung gian, còn tặng Phạm tổng một viên ngọc thạch giá trị hơn trăm triệu.
Vị đại sư họ Cố... Lúc nãy Lan tổng, Lý tổng và Mễ tổng đã gọi cô ấy thế nào?
... Cố đại sư!
Cung Kim Minh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế, hối hận đến không còn gì để nói, rốt cuộc thì hắn đã làm cái gì vậy!
"Kim Minh, anh sao vậy?" Lý Phỉ Phỉ vội đỡ cái ly bị hắn làm đổ, mắt đỏ hoe hỏi: "Có phải anh thấy không khỏe ở đâu không?"
Cung Kim Minh nhìn nàng sâu một cái, trong đầu xoay chuyển vô số suy nghĩ, bây giờ thì chắc chắn không thể chia tay được.
Mấy người đó đều là người nhà Cố Đường, hắn phải ở lại đây, nếu không thì rất khó lôi kéo quan hệ.
Chờ khi nào hắn có thể nói chuyện riêng được với Cố Đường, thì đám người này có thể bị đá ra rồi.
"Không có gì." Cung Kim Minh cười với nàng, "Anh hơi căng thẳng thôi, chắc do máy lạnh hơi lạnh. Em cũng đừng buồn nữa, dù sao cũng là người một nhà, nói chuyện đàng hoàng một câu, cô ấy sẽ không làm ngơ đâu, em chẳng phải vẫn nói lúc nhỏ hai người rất thân nhau sao?"
Vừa nói xong, trong lòng Cung Kim Minh lại co thắt lại, quan hệ của hai người hai tiếng nữa chắc chắn không thể tốt được, nếu không Cố Đường đã không trước mặt mọi người tát vào mặt nàng như thế.
Lý Phỉ Phỉ gật đầu lia lịa, "Chị Đường Đường lúc nhỏ tốt lắm, em nhớ có lần chị ấy đến nhà em, em đàn dương cầm cho chị nghe, thế mà chị ngủ luôn."
Cung Kim Minh trong lòng cười khẩy, hắn đúng là bị mù, đánh đàn dương cầm có thể làm người ta ngủ? Đây là trình độ biểu diễn gì vậy? Khi Quý Khê Ly biểu diễn, ai mà ngủ được?
À, không thể so sánh vậy được, thế này thì khác gì sỉ nhục Quý Khê Ly.
Bàn ăn mọi người ai nấy đều có tâm sự, bầu không khí trên bàn ăn yên ắng đến kỳ lạ, nhưng không khí ở phòng riêng trên lầu lại tốt hơn nhiều.
Phòng riêng trên lầu không cần gọi món, chỉ cần hỏi xem có ai kiêng món gì không, còn lại tất cả do đầu bếp lo.
"Chuyện của các cậu, tôi và Mễ tổng chỉ là người góp vui thôi." Lý tổng cười híp mắt nói.
Người mới tham gia vào đây chỉ có Cố Đường, Lan tổng cười giải thích: "Hôm nay bọn họ đến xem phòng hòa nhạc ở trên lầu, thương lượng xem nên bày nhạc cụ thế nào, coi như là diễn tập quy mô nhỏ thôi, để về còn xem cần gọi bao nhiêu người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận