Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 144: Dân quốc chi nghèo hèn chi thê sinh đường đệ (length: 10497)

Cùng lúc đó, Hạ Đô Chí đang ở trong nhà nổi cáu, tay cầm tờ báo vung vẩy soàn soạt.
"Làm sao có thể không có ta! Nghiên cứu thảo luận phương hướng phát triển giáo dục nước nhà, ta là hiệu trưởng trường trung học tỉnh, tại sao không mời ta, ngay cả cái con tiện nhân Cố Đường kia cũng mời, đám người này còn nghĩ làm giáo dục ư? Giá áo túi cơm, ý của người say không phải ở rượu, bọn họ muốn kiếm nữ nhân mới đúng!"
Sở Ngọc Nguyên đặc biệt thích hắn càng ngày càng chán ghét Cố Đường, nàng giả vờ an ủi: "Anh đừng giận nữa, cuốn sách mới của anh dịch được một nửa rồi, hay là chúng ta chia thành hai tập trên dưới mà xuất bản?"
"Không được! Dạo này người dịch sách nhiều, không xuất bản cả bộ làm sao thể hiện trình độ của ta!" Hạ Đô Chí kiên quyết từ chối nàng.
Sở Ngọc Nguyên lại nói: "Anh cũng đừng cứ ở nhà mãi, không có việc gì thì đến trường xem sao?"
"Không đi!" Hạ Đô Chí lại từ chối nàng, "Đi trường học làm gì? Cô nhìn xem đám học sinh mới chiêu kia, chất phác như cây gỗ, tư tưởng lạc hậu, chỉ biết học, chuyện khác mặc kệ, học sinh như vậy thì có ích gì?"
Sở Ngọc Nguyên thành công khơi dậy cơn giận của hắn lên cao trào, lúc này mới lại liếc nhìn tấm ảnh trên tờ báo, "Trời ạ! Cố tỷ tỷ - cái Cố thị này ăn mặc cũng hở hang quá, sao tay chân đều để lộ ra ngoài vậy?"
Hạ Đô Chí cười lạnh một tiếng, "Trước kia nàng đã không an phận ở nhà, vừa ly hôn đã có thể đi quyến rũ chú nhỏ của ta, chuyện này thì có gì lạ? Cô nhìn danh sách yến tiệc kia xem, vợ của ông Chu mới chết, ông Chung thì luôn muốn tìm người có học thức làm thiếp, cô nghĩ xem nàng đi làm gì? Chắc chắn là chú nhỏ ta chán nàng rồi nên nàng đi tìm nhà khác đấy. Nàng đúng là vô dụng, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có đàn ông!"
Sở Ngọc Nguyên do dự một chút, nói: "Thật ra em vẫn còn một tấm danh thiếp của ba em... Hay là em đi xem giúp anh một chuyến?"
Hạ Đô Chí vừa định nói ta tự đi, nhưng mà... Bộ mặt của hắn cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt, lỡ bị người nhận ra thì phiền phức, lại bị Cố Đường châm chọc khiêu khích, huống hồ bây giờ hắn vẫn chưa có tác phẩm gì.
Hạ Đô Chí nói: "Cô cẩn thận mọi việc, chờ khi quyển sách này của anh dịch xong thì mọi chuyện sẽ tốt."
Sở Ngọc Nguyên thay quần áo, cầm danh thiếp đến công quán.
Cố Đường lúc này thực sự như cá gặp nước, khiến những người vốn đầy nghi ngờ hoàn toàn quay về phe nàng.
"Vị Hạ hiệu trưởng kia nói cô ấy là phụ nữ phong kiến, dù khi cưới có là như vậy, nhưng bảy năm này cô ấy có thể học được thế này... Thật sự khiến người ta kính nể."
"Ai nói không phải, dù có là phụ nữ phong kiến thì có sao chứ? Hạ hiệu trưởng nói ngày thứ hai sau cưới ông ấy đã đi khỏi nhà, ông ấy căn bản không hiểu gì về cô ấy."
"Lúc trước kết hôn chẳng lẽ Hạ hiệu trưởng không đồng ý sao? Nếu đồng ý thì đừng lấy lý do này, cứ như toàn bộ quá trình đều bị ép buộc, khiến người ta xem thường."
"Đối nhân xử thế không tìm ra được một chút tật xấu, có thể nói chuyện với bất kỳ ai, nhìn xem bây giờ cô ấy đang nói chuyện vui vẻ với cha xứ Davis, trò chuyện mà còn nói cha xứ trong tiểu thuyết trinh thám là một nghề nguy hiểm, cha xứ Davis cũng không nổi giận, Hạ hiệu trưởng đúng là bỏ hạt mè lấy quả dưa hấu."
"Tôi nhớ lúc ngài Hạ ra nước ngoài là mang theo cả vợ và đi, nếu như Cố nữ sĩ này khi đó đi cùng, chắc chắn còn rạng rỡ hơn bây giờ."
"Mới hai mươi ba tuổi, còn thành công hơn cả phần lớn đàn ông."
Hạ Phàm Tích nghe thấy những lời này, vừa mừng vừa chua xót, hắn cầm một ly nước trái cây tìm đến Cố Đường, "Nghỉ một lát đi? Có khát không?"
Cố Đường nhận ly nước trái cây, "Cảm ơn." Hiện giờ nàng thấy Hạ Phàm Tích thật sự không dễ dàng.
Tính từ lần đầu tiên hai người gặp mặt ở từ đường, đã hơn nửa năm trôi qua, qua mấy lần gặp mặt, đặc biệt là qua cách thức hắn xử lý sự việc, liền thấy được hắn vẫn là một người khá thẳng thắn.
Hạ gia bây giờ cách xong đời chỉ cách một sợi chỉ, nghe nói cửa hàng đóng cửa chỉ còn lại hai cái, vải vóc cũng không ai bán cho bọn họ, còn có đứa con trai thứ hai ôm tiền bỏ trốn, Hạ phu nhân thì từ từ ngồi lê trên ghế ngả nghiêng xiêu vẹo.
Đây là chỉ cần nỗ lực một chút là Hạ gia lập tức sẽ xong đời rồi.
Nhưng hắn vẫn ở bên cạnh nàng, còn có chút lỗ mãng nữa... Như vậy thì thật là sắp xong đời rồi.
Hơn nữa người sắp xong đời không phải là nàng.
Hạ Phàm Tích khẽ hắng giọng một tiếng, nói: "Cô xem đám người này, nói là vì sự nghiệp giáo dục nước ta, nhưng tôi nghe hồi lâu, bọn họ không ai bàn chuyện giáo dục, toàn xã giao, nói chuyện phiếm, bắt mối quan hệ."
"Tôi biết..." Cố Đường thở dài, "Xa hoa truỵ lạc chính là như vậy, nhưng so với trước kia thì đã có tiến bộ rồi, ít nhất cuộc tụ họp này mang danh là vì sự nghiệp giáo dục, mời đến phần lớn đều là những người làm trong giới giáo dục."
Chú Hai không chút khách sáo, hoàn toàn không cảm thấy mình là một quân phiệt cũng bị coi là không phải người trong giới giáo dục theo lời Cố Đường, hắn cười nói: "Cô nói đúng, là tôi hơi tiêu cực."
Hạ Phàm Tích nói xong, cẩn thận liếc Cố Đường một cái, lại dò hỏi: "Cô xem cái gã họ Chu kia kìa, cứ quấn lấy các cô gái trong buổi tiệc, ngay cả con gái góa của ông Quý cũng không tha."
Cố Đường phản ứng có chút chậm, nàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề sự nghiệp của mình.
Sự nghiệp cắt giấy phát triển không tệ, đã hoàn toàn trở thành đồ cao cấp đặt riêng, một tháng nhận cả loạt đơn hàng.
Sự nghiệp phiên dịch đột nhiên tăng vọt, đã thành nguồn thu nhập chính.
Trường dạy nghề cho phụ nữ phát triển khá tốt, đợt một năm mươi suất đã kín chỗ.
Nhưng huyền học thì không được như ý muốn, về sau nàng cũng nhận mấy đơn, nhưng đều giải quyết bằng kiến thức tâm lý học và trang trí nội thất.
Vậy... Nàng có thể ra sách bóc mẽ mỉa mai, kiểu như: Nếu vô tình gặp bé nhà bạn ban đêm giật mình khóc quấy, sốt nhẹ không giảm, đề nghị đưa đi gặp bác sĩ.
Thấy nàng trầm mặc, Hạ Phàm Tích có chút bối rối, hắn lại nói: "Ông Chu kia thực sự không phải người xứng đôi."
Cố Đường nghĩ xong việc, tâm trí cũng kéo lại, theo bản năng liền đáp lại, "Đúng là không phải, tuổi ông ta có hơi lớn."
Hạ Phàm Tích thở phào nhẹ nhõm, Cố Đường suy ngẫm lại lời nói vừa rồi, mới hiểu được ý của hắn.
Có chút buồn cười.
Cố Đường nói: "Tuổi ông ta quá lớn, vậy thể lực chắc cũng không tốt, tôi nếu mà muốn tìm thì nhất định là muốn tìm người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng."
Ánh mắt Hạ Phàm Tích lại trở nên nóng bỏng.
Cố Đường cố tình lại nói: "Đống sản nghiệp của tôi đây, tóm lại vẫn là muốn có người thừa kế, cho nên... tôi muốn tìm người trẻ tuổi, một phát là dính, khỏi phải ngày nào cũng quấn lấy nhau."
Hàng mày Hạ Phàm Tích bỗng nhíu lại, nhưng nhớ tới ngày hôm đó có năm chàng trai lực lưỡng kia, tuy rằng tuổi chắc cũng chỉ khoảng hai mươi, nhưng nhìn họ đều già cả.
Vẫn không trẻ bằng hắn đâu.
Cố Đường lại thở dài, "...Địa vị cũng không thể quá cao, như vậy sau này sẽ không dây dưa, tránh khỏi việc tranh giành con cái với tôi, ai lại muốn trở mặt khó coi làm gì."
Nhìn biểu tình trên mặt Hạ Phàm Tích thay đổi liên tục, Cố Đường không nhịn được cười một tiếng, khẽ nói: "Hơi nóng, tôi lên sân thượng hóng gió chút."
Hạ Phàm Tích không đi theo lên.
Cố Đường vừa tựa vào lan can trên sân thượng, liền bị người chặn lại.
Là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám bó sát người màu đỏ sẫm dệt kim, cô ta để kiểu tóc xoăn lớn đang thịnh hành, vuốt keo bóng láng dán sát vào da đầu, màu đỏ tươi làm cả người toát lên vẻ phong tình vạn chủng.
"Cố hiệu trưởng, cảm ơn cô."
Trường dạy nghề cho phụ nữ nhận những ai, là do Cố Đường tự quyết định, vậy thân phận của cô gái này là gì, thì đã rõ ràng.
Hôm nay kiểu trường hợp này, bạn gái là rất cần thiết, những người tai to mặt lớn tuy không bỏ vợ, nhưng chính thất vợ cả đều ở nhà quản việc gia đình, tìm mấy cô bạn gái như này là chuyện quá bình thường.
"Chúc mừng cô." Cố Đường nói: "Cô sẽ nhanh thôi được tự mình lựa chọn cuộc đời."
Cô gái đó mím môi, vành mắt đỏ lên, nói: "Cố hiệu trưởng, cô phải cẩn thận người nhà họ Hạ, bọn họ lại muốn đến làm người ta buồn nôn. Chắc cô cũng biết... Hạ lão gia có cái gọi là Yên Hồng thiếp."
Cố Đường gật đầu.
"Tôi trước đây cùng Yên Hồng ở chung, mấy tháng trước Yên Hồng đột nhiên đưa tin tức ra, nói muốn mời người giả trang cô gái được Hạ nhị lão gia cứu, muốn đến cửa báo ơn đấy."
"Mấy tháng trước? Hạ lão gia còn đưa tiền ư?"
Cô gái lắc đầu, nói: "Hạ lão gia bây giờ còn lo chưa xong, tôi nghe người ta nói, ông ấy ngay cả Yên Hồng cũng bán, nhưng Hạ nhị lão gia cũng là một nhân vật, dù không lấy tiền, cũng có người nguyện ý."
"Không cần để ý, Hạ nhị lão gia không tốt bụng đến vậy đâu." Thực ra nàng muốn nói là có chút thảm, ngay cả mình nàng cũng chỉ là giả.
"Cô đừng xem thường." Cô gái có chút gấp gáp, "Tôi nghe ngóng được ý đồ của bọn họ, còn muốn khiến Hạ nhị lão gia ly tâm với cô, nói là sẽ đến trộm đồ, sau đó làm nổi bật cô cũng có ý đồ khó lường, là muốn tiền bạc của Hạ nhị lão gia."
"Tôi biết." Cố Đường lần này nghiêm túc nói cảm ơn, "Cô cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không để bọn họ đạt được."
Cô gái thở phào, cười với nàng, hất mái tóc lên, lại phong tình vạn chủng đi ra ngoài.
Cố Đường vốn chỉ định lên hóng gió, dứt khoát kéo ghế ngồi luôn ở sân thượng.
Nhưng mà ngồi chưa được năm phút, tấm rèm bị vén lên, lại có ba người nước ngoài đi vào.
"Sao lại có người?"
"Không sao, đây là do sơ suất, mặc dù cô ta biết tiếng Anh, nhưng không nghe hiểu tiếng Ý."
"Vừa hay giúp chúng ta giải tỏa hiềm nghi."
Trong lòng Cố Đường giật mình, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười lịch sự, dùng tiếng Anh chào hỏi mấy người đó, "Chào các ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận