Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 203: Pháo hôi vợ trước? Ta để ngươi thay đổi pháo hôi tổng giám đốc (length: 10618)

Sau khi ăn tối xong, Cố Đường cùng Hạ Cảnh Chính rời đi.
Bàn của Khương Ly Tinh vẫn còn đang ăn, Cố Đường liếc qua đồ ăn trên bàn bọn họ, ở một mức độ nào đó thì Khương Ly Tinh cũng là một nhân tài, ra tay không hề nhẹ nhàng so với nàng, lại thêm người cùng nàng ăn cơm lại là một vị "tài mạo song toàn" chuyên nghiệp, nên một buổi tối này cô ta có thể giúp Hạ Cảnh Chính tiêu hết sáu con số.
"Chúng ta đi trước." Cố Đường ôm hoa hồng trên tay, chào tạm biệt Khương Ly Tinh, rồi nói với Hạ Cảnh Chính: "Anh nói ngày mai em đi làm đại sứ hình tượng, có cần phải mua hai bộ quần áo mới không?"
Chờ đi qua khỏi bàn kia, Khương Ly Tinh không nghe thấy nữa, Cố Đường lúc này mới nói: "Thôi vậy, dù sao cũng là sự nghiệp phúc lợi trẻ em, mặc giản dị một chút vẫn hơn, với lại quần áo của em cũng đủ nhiều rồi."
Về đến nhà, Cố Đường đi tắm, Hạ Cảnh Chính hiếm khi không "tăng ca", cộng thêm việc ăn no uống đủ, còn vận động nữa, anh thật sự hơi mệt, vừa mới nằm xuống giường lớn thì điện thoại của anh đã reo.
Là Khương Ly Tinh gọi đến, "Lão công, em muốn mua hai bộ quần áo trang trọng một chút, em giờ cũng cỡ người làm chủ rồi, nên mua hai bộ đồ công sở, anh thấy thế nào?"
"Áo vest tay lỡ, kiểu chiết eo, cực kỳ tôn dáng, loại không cài nút. Bên dưới cho dù phối quần tây hay là chân váy đều được cả."
Khương Ly Tinh nói rất hăng hái, Hạ Cảnh Chính vội vàng gật đầu, "Được thôi, thẻ của anh vẫn ở trong tay em mà? Em muốn gì cứ tự mua đi."
"Vậy tối nay anh qua đây không? Em mặc cho anh xem?"
Hạ Cảnh Chính cười nói: "Ngoan nào, anh còn chưa cho em ăn no sao? Người ta nói xa nhau một chút thì càng thêm yêu nhau, vài ngày nữa anh sẽ qua gặp em."
Khương Ly Tinh liếc qua sáu con số trong tay, số đầu còn chưa phải số 1, khó được bỏ qua cho Hạ Cảnh Chính.
"Vậy anh nghỉ ngơi đi, chờ em khai trương, nhớ đến ủng hộ em nha ~"
Đặt điện thoại xuống, trong đầu Hạ Cảnh Chính nảy ra một ý tưởng.
Thực ra ý tưởng này xuất hiện khi anh và Khương Ly Tinh đang tán gẫu trong toilet, chủ yếu bắt nguồn từ một câu nói của Khương Ly Tinh, "có bầu ngốc ba năm".
Anh cảm thấy đã đến lúc nên cho Cố Đường sinh một đứa con.
Thứ nhất, cổ phiếu của Hạ thị đã lên tới mười bốn đồng, chỉ còn cách giá trị cao nhất trong lịch sử có một đồng lẻ nữa, đợi Cố Đường làm đại sứ hình tượng cho sự nghiệp phúc lợi trẻ em thì chắc còn tăng thêm chút nữa.
Nói thẳng ra thì, Cố Đường hết giá trị lợi dụng rồi, cũng nên để cô ta thoái lui là vừa.
Thứ hai, phụ nữ khi làm mẹ sẽ bị việc chăm sóc con cái chiếm phần lớn tinh lực, nhất là lại có câu có bầu ngốc ba năm này, thì chắc chắn Cố Đường không thể tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp nữa.
Không thể không nói, Hạ Cảnh Chính cảm thấy một áp lực sâu sắc từ Cố Đường, có cô ta thì anh, vị tổng giám đốc này, tỏ ra lười biếng hơn hẳn, vậy còn gì tốt hơn việc cho cô ta mang con về nhà chứ?
Thứ ba, có con thì cô ta cũng sẽ phải mất cảnh giác, chẳng phải lúc đó anh dễ dàng ở bên Khương Ly Tinh hơn sao?
Hạ Cảnh Chính vừa nghĩ, vừa đến trước cửa phòng Cố Đường, đưa tay đẩy nhẹ, không mở ra được.
Cô ta khóa cửa rồi à?
Cô ta khóa cửa trong nhà để làm gì?
Hạ Cảnh Chính gõ cửa phòng, "Đường Đường? Sao em khóa cửa vậy? Chúng ta lâu rồi chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau."
Trong phòng, Cố Đường nhướng mày, tắt bộ phim đang xem, mặt không có biểu cảm gì, giọng nói thì đã yếu đi, nói: "Em không được khỏe, vừa uống thuốc giảm đau xong, ngày mai còn phải đến hội phúc lợi nữa, em muốn đi ngủ sớm một chút, chờ em khỏe lại thì sẽ nói chuyện với anh."
Hạ Cảnh Chính thở phào nhẹ nhõm, tuy anh cũng rất tự tin, nhưng anh cũng sợ lỡ đâu mình thật sự không còn hấp dẫn người khác nữa, bây giờ hoãn thi hành hình phạt một tuần vừa hay để nghỉ ngơi dưỡng sức, Hạ Cảnh Chính nói: "Vậy em nghỉ ngơi đi, bảo dì nấu cho em ít trứng gà đường đỏ ăn nhé?"
"Không cần." Cố Đường nói: "Em nằm rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi."
Nghe tiếng chân Hạ Cảnh Chính đi xa, Cố Đường nhướng mày tắt phim, cái loại người như Hạ Cảnh Chính, muốn vào làm gì, chỉ cần dùng ngón chân cũng đoán ra.
Nhưng giờ cũng là lúc cô phản công, mùa hè là mùa ế hàng của bánh kẹo, đặc biệt là sô-cô-la, doanh thu có thể giảm tới hai phần ba, có những sản phẩm thậm chí không sản xuất vào mùa hè.
Vậy nên, năm tháng tới Hạ thị trừ cô có thể lăng xê chút, còn có thể dựa vào danh tiếng làm từ thiện, không có bất kỳ điểm tăng trưởng nào khác.
Vậy trước hết hãy đốt thêm chút lửa, để cô có chút vốn trong tay rồi tính tiếp.
Cố Đường dùng tài khoản clone mà cô đã chuẩn bị sẵn, đăng một vài tin giật gân lên các tài khoản marketing giới giải trí: Y Kha Hàm và Hà Toa đang ở bên nhau, còn thuê nhà sống chung ở khu Thượng An.
Y Kha Hàm là "người đàn ông tốt" trong giới giải trí, có vợ là người ngoài ngành, đã có hai con, luôn được mọi người biết đến với hình tượng chung thủy, không vướng vào bùn nhơ.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là anh ta là đại diện cho tất cả các sản phẩm sô-cô-la của tập đoàn Hạ thị, hợp đồng được ký vào đêm trước lễ tình nhân năm ngoái, ký luôn ba năm, coi trọng chính là hình tượng tốt của anh ta.
Trong quảng cáo còn có một câu, "Dành cho người bạn yêu nhất".
Còn Hà Toa, dám vạch trần như vậy thì Hà Toa chắc chắn không phải là vợ anh ta, đây là một nghệ sĩ do anh ta quản lý, mới tốt nghiệp đại học, đóng hai vai phụ, mang hình tượng mỹ thiếu nữ trong sáng dễ thương.
Hà Toa cũng đại diện cho bánh kẹo của tập đoàn Hạ thị, dòng sản phẩm ô mai chua ngọt, do Y Kha Hàm tiến cử.
Đùng một cái hai đại diện của công ty gặp chuyện, nhất là người còn bán hình tượng thâm tình, như vậy thì quá lật xe, hình tượng công ty Hạ thị không có vấn đề mới lạ.
Cố Đường xem hình ảnh tư liệu của buổi ký kết ngày đó, Hạ Cảnh Chính cười tít mắt bắt tay anh ta, còn nói cái gì, "Y Kha Hàm là người đại diện mà chúng tôi coi trọng, hình tượng của anh ta và triết lý sản phẩm của chúng tôi vô cùng phù hợp, tôi tin tưởng sự hợp tác này, đối với cả hai bên, đều là một bước tiến."
Vậy mà khi đó anh ta đã vượt quá giới hạn rồi.
Làm xong việc này, Cố Đường thoải mái ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau, mang theo người quản lý của mình đến hội phúc lợi.
Hình tượng của Cố Đường thì không có gì để bàn cãi, trên đường đi quản lý của cô còn nói, "Theo tôi biết thì không có ai cạnh tranh với cô, chỉ hẹn một mình cô thôi."
Người quản lý còn nhắc nhở: "Loại cơ hội này, tuy rằng chỉ có chút tiền đi lại, nhưng vẫn là món hời để người ta tranh nhau vỡ đầu đấy, ký hợp đồng này thì những phúc lợi ngầm khác không thiếu đâu. Cũng may hình tượng của cô luôn tốt, không có bất kỳ tai tiếng gì."
Cố Đường cười vài tiếng, người quản lý thở dài, anh thực sự bây giờ vẫn có chút khó tin, người đã rời khỏi giới giải trí —— lúc cô còn ở trong giới còn không có lắm chuyện bằng bây giờ!
Cố Đường nói: "Tôi biết rồi, trước đây anh đã dạy tôi không ít thứ." Người quản lý này kiếp trước từng giúp Cố Đường lên tiếng, còn đến bệnh viện tâm thần để giúp nguyên chủ, tuy rằng yếu thế không có tác dụng gì, nhưng chỉ cần có tấm lòng đó thôi đã đủ rồi.
Cố Đường cũng có qua có lại, lần này thật ra có cần hay không cần người quản lý cũng được, tự mình hoàn toàn có thể giải quyết, cô vẫn dẫn anh ta đi theo.
Đến hội phúc lợi, Cố Đường được đưa đến một phòng họp nhỏ, với tốc độ nói chuyện cực nhanh, cô bị hỏi rất nhiều câu hỏi, còn phải trình bày quan điểm của mình về sự nghiệp từ thiện.
Cố Đường đáp hết một năm một mười, không quá coi trọng tính chính trị đúng đắn, đều là nói lời thật lòng.
Rất nhanh bên kia có kết quả.
"Chúng tôi dự định ký hợp đồng một năm với cô, đồng thời có một ca khúc từ thiện cần cô biểu diễn, trong một năm này, cô không được có thông tin tiêu cực nào trái với đạo đức và pháp luật, nếu không hợp đồng sẽ tự động hủy bỏ."
Cố Đường nghiêm túc xem hợp đồng, ký tên của mình vào.
Chưa đầy một tuần, ca khúc từ thiện của Cố Đường được công bố, do cô có thân phận là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị, nhà đầu tư đều nhìn một cách lạc quan về tiền đồ của tập đoàn Hạ thị, cổ phiếu tăng vọt lên 161, trở thành mức cao lịch sử mới.
Cũng vào tuần này, nhờ Hạ Cảnh Chính rót tiền, doanh số công ty giúp việc gia đình của Khương Ly Tinh mới mở được hai tháng thế mà cũng rất tốt.
Dựa vào mỗi tháng khoảng ba mươi mấy vạn ngân hàng giao dịch, Khương Ly Tinh cuối cùng đã nhận nuôi Trương Phàm từ viện phúc lợi Tinh Quang, tiện thể sửa tên cậu thành Hạ Dật Quần.
Khương Ly Tinh nắm tay cậu, hăm hở dẫn cậu về nhà, căn nhà ba phòng hai sảnh cô thuê.
Nói thật, căn hộ ba phòng hai sảnh 150 mét vuông không phải là nhỏ, nhưng so với Hạ gia lão trạch thì đúng là còn kém xa.
Trong mắt Hạ Dật Quần thoáng vẻ thất vọng, nhưng chiều cao hai người quá chênh lệch, lại đang nắm tay nhau nên Khương Ly Tinh hoàn toàn không nhìn thấy.
"Sau này đây là nhà của chúng ta." Khương Ly Tinh cúi đầu nhìn Hạ Dật Quần, cậu cắt tóc ngắn, trên đầu có xoáy tóc, y như Hạ Cảnh Chính.
"Tóc của con giống hệt ba con." Khương Ly Tinh xoa đầu Hạ Dật Quần, "Nhưng hiện tại trong nhà chỉ có hai mẹ con mình, vài ngày nữa ba con sẽ đến thăm con."
Hạ Dật Quần đột nhiên buông tay Khương Ly Tinh, xoay người bỏ chạy, nói: "Con nghe người ta nói, cô thật ra là mẹ ruột của con, nhưng vì chưa kết hôn mà có con nên cô đã bỏ con đúng không?"
Khương Ly Tinh kinh ngạc không nói nên lời, mắt cô nhanh chóng đỏ hoe, "Ai nói với con mấy chuyện nhảm nhí đó! Ta biết ngay đám người đó không có ý tốt mà! Chúng nó ghen ghét ta!"
Khương Ly Tinh tiến lên kéo tay Hạ Dật Quần, nói: "Ta không có không muốn con, năm đó lúc ta sinh con ra là bà ngoại con đã vứt con đi, ta đã tìm con hơn bốn năm, ta đã góp 100 vạn cho viện phúc lợi, họ mới cho ta nhận nuôi con đó. Mẹ yêu con. Con đừng nghe chúng nó nói linh tinh, chúng nó ghen ghét ta 27 tuổi mà đã có thể kiếm được một triệu tệ, điểm duy nhất mà chúng có thể công kích ta, chính là chưa kết hôn đã có con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận