Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ]

Nữ Xứng Chuyên Trị Không Phục [ Xuyên Nhanh ] - Chương 902: Vô hạn lưu thế giới npc ( hai mươi mốt ) ( 2 ) (length: 8067)

Những người chơi trong nhóm cùng nhau bàn tán.
Đến phiên ca tối không cần trực đêm, Âu Khinh và Cát Đào mặc dù ở chung một phòng nhưng không nói với nhau câu nào.
Cát Đào rất muốn gửi tin cho Cố Đường, nhưng hắn biết, nếu thật sự trò chuyện thì Âu Khinh chắc chắn biết hắn đang liên minh với người khác.
Âu Khinh cũng rất muốn gửi tin cho Cố Đường, nhưng vấn đề là hắn cũng sợ Cát Đào nghi ngờ. Đã loại bỏ hai người chơi, trong phó bản này lại có Cố Đường, một người chơi khẳng định không giống người chơi, npc cũng không giống npc. Âu Khinh muốn hoàn thành nhiệm vụ nên lúc này không muốn phát sinh thêm chuyện.
Vì vậy cuối cùng hai người cùng nhau nằm phịch xuống giường đi ngủ, chứ biết làm gì bây giờ?
Ở một bên khác, Sư Hạo Ngôn và Cố Đường đang trò chuyện rất sôi nổi.
Trước kia Sư Hạo Ngôn còn nghĩ, Cố Đường chủ trương hoàn thành nhiệm vụ phó bản, điều này chứng tỏ trong phó bản này có người chơi cấp cao cũng muốn đồ vật.
Nhưng hiện tại Sư Hạo Ngôn không để ý nhiều vậy nữa, đồ chưa đến tay thì không phải của hắn, mà thứ có được là quỷ thai thì có thể mất đi, đó mới là chuyện quan trọng nhất.
Sư Hạo Ngôn: "Giết Triệu Đại Khí, chúng ta cùng nhau động thủ, dẫn quỷ mẫu ra! Không thể chậm trễ nữa, một khi quỷ thai thoát khốn thì phó bản này nhất định sẽ biến thành hình thức công kích vô phân biệt, đến lúc đó ngươi cũng phải bỏ đi một lớp da!"
Cố Đường nói: "Ta cũng đang nghĩ đến vấn đề này, xem ra lần này không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ."
Sư Hạo Ngôn nói: "Hai chúng ta buổi tối đều có thể ra ngoài, động thủ chắc là không tốn nhiều công sức."
Cố Đường nói: "Cứ từ từ, hắn hiện tại đang ở nhà trấn trưởng, ta cảm thấy hắn nhất định sẽ đi đến tòa nhà Triệu gia xem xét, đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay."
Sư Hạo Ngôn hừ một tiếng, "Sao? Chẳng lẽ ngươi lại còn muốn hoàn thành nhiệm vụ? Ngươi vẫn còn nghĩ không muốn tạo thành ảnh hưởng lớn sao? Ngươi có lương thiện thế không? Ngươi muốn giúp hai người kia hoàn thành nhiệm vụ chắc?"
Cố Đường nói: "Nhà trấn trưởng có mười mấy nhân khẩu cả già lẫn trẻ, ngươi nói ngươi tính động thủ thế nào? Ngươi động não cằn cỗi của ngươi đi! Nhà trấn trưởng mười mấy nhân khẩu đều chết, thì đó là vụ thảm án diệt môn, đến lúc đó công an tới, toàn trấn sẽ điều tra diện rộng, ngươi còn chưa đợi được Triệu Lan ngươi sẽ bị loại!"
"Ta chỉ là thăm dò ngươi thôi!" Sư Hạo Ngôn mạnh miệng nói: "Xem ra ngươi cũng tỉnh táo, không cần ta quá lo lắng."
Cố Đường không đáp lại hắn, phó bản đến hiện tại thì không có gì phải lo.
Nàng buổi tối nói phải bảo đảm sự yên ổn ổn định và đoàn kết của thị trấn nhỏ, đây đích xác là cốt lõi của phó bản, nhưng nếu chỉ dựa theo nghĩa đen mà hiểu thì xong đời rồi.
Nhưng ngay cả khi chỉ dựa theo nghĩa đen để hiểu, bên trong vẫn có cạm bẫy.
So với việc phải bảo đảm thị trấn không phát sinh tranh chấp quá lớn thì cái mức độ này rất khó nắm bắt, người chơi là thân phận gì?
Hiện tại còn lại ba người thêm nàng, hai người là bảo vệ trường học, một là y tá trường học, thêm một giáo viên thể dục nữa, loại thân phận này có thể quản được dân địa phương sinh sống tại đây không?
Còn muốn điều đình mâu thuẫn của bọn họ?
Vậy để trấn trưởng vào chỗ nào?
Đương nhiên người chơi có võ lực, có đạo cụ, vấn đề là phó bản này còn có dân cảnh, như vậy thì họ là vượt quyền.
Dưới sự ổn định và đoàn kết, còn hai cạm bẫy nữa.
Thứ nhất, là kinh tế thị trấn không phát triển.
Hầu hết các nhà trong thị trấn vẫn còn là nhà tự xây, khu dân cư chỉ có một cái mà còn chưa xây xong. Ít nhất một phần ba thanh niên của thị trấn đều ra ngoài làm ăn, trường học chủ yếu là con em ở lại.
Lớp 12 khi mới bắt đầu là có tám lớp, đến lớp cao nhất chỉ còn lại sáu lớp.
So sánh với việc Triệu Đại Khí năm ngày mới trở về thị trấn, và việc phụ huynh bắt con cái nghỉ học về nhà phụ giúp, tất cả những điều này đều ám chỉ thị trấn rất hoang vắng, quan niệm cũ kỹ và dân số không ngừng suy giảm.
Điều này yêu cầu người chơi ngoài việc bảo vệ an ninh xã hội, còn phải có một chút nỗ lực trong kinh tế.
Đương nhiên điều này làm khó người chơi, rốt cuộc người chơi không thể ra khỏi thị trấn, nên tiêu chuẩn đánh giá ở đây chính là khai quật những người có tay nghề lâu năm trong thị trấn.
Trong thị trấn có người thêu thùa, có người cắt giấy, có người điêu khắc, lại có người đan giỏ tre,... chỉ cần phát hiện ra một người, đồng thời khen ngợi và khuyến khích thì dân trấn sẽ tự tìm ra con đường, kéo mức kinh tế của thị trấn đi lên.
Ngoài ra, ngọn núi sau thị trấn còn có vô số tài nguyên hoang dã, có một loại nấm đặc biệt có vị ngon lạ, dưới chân núi còn có mỏ than.
Tóm lại, người chơi chỉ cần để tâm một chút là sẽ không khó phát hiện ra.
Vấn đề là, họ không thể phát hiện ra vấn đề kinh tế.
Cạm bẫy thứ hai, là vấn đề về bình cấp trường học.
Một khi việc nâng cấp trường học thất bại, thì sẽ phải đối mặt với việc nguồn tuyển sinh bị cướp, quy mô trường học lại tiếp tục bị thu hẹp, thêm việc người chơi nỗ lực không đúng hướng, đừng nói lớp 12 (5), mà ngay cả trường trung học 28 rất có thể bị trường trung học của thị trấn sát vách chiếm đoạt mất.
Cố Đường thở dài một tiếng, nhìn Thủy Hinh bên cạnh, nói: "Ta cảm thấy ta đã ám chỉ khá rõ rồi, thị trấn hai vạn dân, chỉ có một trường cấp 3, hoàn toàn không có tiểu học, con nít trong thị trấn đều phải đi nơi khác học tiểu học, bọn họ đều không thấy khả nghi sao?"
Thủy Hinh mờ mịt đảo mắt, cười tủm tỉm nói: "Người chơi lần này không được, đợi đợt sau sẽ tốt hơn."
Trương Cường nói: "Bọn họ đã chắc chắn không hoàn thành nhiệm vụ. Chi bằng ——"
Thủy Hinh cười một tiếng, "Không hẳn, vẫn còn tồn tại khả năng hoàn thành nhiệm vụ trên lý thuyết."
Lần này đến lượt Trương Cường trợn trắng mắt, biểu tình đặc biệt rõ ràng.
"Nếu trường học nâng cấp thành công, thì còn có thể cướp chút nguồn tuyển sinh từ thị trấn bên cạnh, nhưng hiện tại trường có thể sẽ không nâng cấp được, như vậy sẽ bị người ta cướp nguồn, sau đó các giáo viên giỏi sẽ tự tìm đường sống, trực tiếp rơi vào vòng tuần hoàn ác tính. Ta nhớ đến điều này ——"
Trương Cường lật phó bản sơ qua, "Xem này, trường học không nâng cấp thành công, lớp 12 sẽ giảm đi 30 học sinh, nếu nâng cấp thành công, lớp 12 tương lai sẽ có thêm 20 học sinh chuyển trường."
Thủy Hinh hi hi hai tiếng, nói: "Còn những người có tay nghề lâu năm trong thị trấn thì sao, biết đâu mấy người chơi còn lại có thể đồng tâm hiệp lực quản lý tốt thị trấn?"
Trương Cường rất không giữ hình tượng khí chất ha ha hai tiếng, "Ý ngươi là xem thường ai?"
Sáng sớm hôm sau, thám tử báo cáo Cát Đào và Âu Khinh đã tách ra. Cố Đường trước tiên gửi tin nhắn cho Cát Đào, tiếp tục lừa dối mọi người.
"Ta suy nghĩ cả đêm qua, nếu phân tích của chúng ta chính xác, thì rất có thể là không có người chơi nào thông quan được."
Cố Đường cố ý dùng từ "chúng ta" để tăng cảm giác vinh dự tập thể và cảm giác hòa nhập cho Cát Đào.
Điện thoại của Cát Đào đang cầm trên tay, hắn cũng đang muốn liên lạc với Cố Đường, "Ta cũng nghĩ vậy, nếu không có Hạ Hầu Tĩnh và Lỗ Đông Hương bị loại thì chúng ta còn chưa chắc phát hiện ra."
Vừa dứt lời thì tin nhắn của Âu Khinh lại tới, "Ngươi nói thật sao? Thật sự chỉ cần bảo đảm thị trấn yên ổn là có thể thông quan?"
Cố Đường trả lời: "Ngươi đang muốn ta giúp ngươi gian lận à?"
Âu Khinh nhíu mày, nhất thời không biết phải trả lời sao, nhưng Cố Đường rất nhanh đã gửi tiếp tin nhắn thứ hai.
"Lúc trước ta đã khuyên ngươi đi làm giáo viên thể dục, ngươi không nghe, thật ra tài liệu này đều có thể tìm thấy ở phòng hồ sơ. Nếu như ngươi làm giáo viên thể dục, ngươi có thể tận mắt thấy bản gốc thì ngươi sẽ biết lời ta nói là thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận